Dám Yêu Dám Lên

Chương 9: Chỉ nhìn lén, không phải cuồng




Ngày gần đây, một luồng áp suất thấp bao phủ lên tầng cao nhất của tòa nhà, làm cho mọi người có dấu hiệu khó thở, nhưng cho dù là thế thì luồng áp thấp này vẫn không tan.

Luồng áp thấp này từ đầu mà đến? Có người đó là vì gần đây kỳ kinh nguyệt của Lolo không ổn định hoặc là chuyện ân ái giữa hai vợ chồng không được thuận lợi. Không phải vậy, chu kỳ kinh của Lolo cực kỳ ổn định, sau khi sinh con được thay một dòng máu mới làm khuôn mặt chị luôn ửng hồng, da căng mịn, còn về chuyện vợ chồng không thuận lợi thì càng không thể, trên cổ của Lolo luôn có những nốt đỏ do ai đó hưng phấn quá mà gây ra. Lại có người suy đoán có phải vì phó tổng giám đốc chưa thỏa mãn dục vọng mà gây ra không. Phó tổng giám đốc chưa thỏa mãn dục vọng hay không thì mình không biết, mình chỉ biết bây giờ anh ta rất vui vẻ vì treo vào cổ mình "tội khi quân" mà bắt mình mỗi ngày lấy tiền túi ra mua cho anh ta bánh trứng, còn không được quyền phản kháng. Lại có người đoán có phải vì Trần Quả đi xem mắt nhiều lần nhưng chưa vẫn tìm được bạn trai mà dám to gan lớn mật tạo ra luồng áp thấp này. Trong chuyện này mình bị oan nha, hai lần đi xem mặt nhưng đều thất bại, còn bị phó tổng giám đốc phán quyết tội khi quân mà bóc lột tiền lương của mình còn không cho mình kháng cáo. Mình chỉ là một dân đen, mỗi khi phó tổng giám đốc thích thì lại lôi ra bắt trả tiền đãi khách, mình còn không có tư cách, không có tư cách để gây ra luồng áp thấp này!

Mọi người cũng biết trên tầng này chỉ có năm người bọn mình, loại ra ba người trong năm người không thể tạo ra áp thấp này, thì không cần nói ra miệng mọi người cũng biết nguyên nhân từ ai.

Ở trong công ty, tìm cảm thắm thiết giữa Ryan và DK ai cũng biết. Bọn họ luôn đi làm cùng nhau, cùng nhau tan ca, cùng nhau ăn trưa, thậm chí ngay cả việc đi giải quyết sinh lý cũng lôi nhau cùng đi. Mình vẫn nghĩ chỉ có phụ nữ mới có sở thích kéo đàn kéo lũ đi vào nhà vệ sinh, không ngờ đàn ông cũng thích làm như vậy.

Nhưng từ ba ngày trước, hai người bọn họ không còn như hình với bóng nữa. Bọn họ không đi làm cùng nhau, khi hết giờ làm cũng người đi trước người đi sau, không ăn cơm trưa cùng, đi vệ sinh cũng không kéo nhau cùng đi.

Nói đúng ra thì là Ryan không phớt lờ DK mới đúng, thậm chí khi DK kéo tay anh ta cũng bị anh ta hất ra. Xem ra đôi vợ chồng son này đang giận dỗi cãi nhau đây.

Mình và chị Lolo từng kéo Ryan ra một góc để hỏi nguyên nhân, nhưng anh ta không muốn nói. Không còn cách nào khác đành phải trông cậy vào phó tổng giám đốc xem anh ta có thể moi chút tin tức nào từ DK không, nhưng nhìn vẻ mặt của DK giống như đánh chết cũng không hé răng thì bọn mình đành bó tay. Miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc, kể cả việc ép người khác nói ra cũng sẽ không vui gì, cho nên với vai trò là bạn tốt của hai người họ, bọn mình chỉ có thể ngồi ngoài tiếp tục lo lắng.

Khi áp thấp kéo dài đến ngày thứ tư, mình bị Tiểu Tiểu hẹn đi ăn trưa. Từ khi mình bị thăng chức vào phòng thư ký thì chưa có cơ hội cùng ăn với Tiểu Tiểu và anh Triệu.

Nhắc tới chuyện này cũng thấy kỳ lạ, cho dù các đồng nghiệp nữ biết mình được làm việc cùng phó tổng giám đốc nhưng lại không có bất kỳ lời bàn tán nào. Bởi vì các đồng nghiệp và ngày cả phó tổng giám đốc cùng tự tin mà chắc chắn rằng mình sẽ không có khả năng làm phó tổng giám đốc rung động. Bọn họ còn nói rằng mình không đủ tư cách để quyến rũ phó tổng giám đốc. Rõ ràng trong truyện ngôn tình không có viết như vậy nha!

Khi mình và Tiểu Tiểu vào nhà hàng quen thuộc thì đã thấy anh Triệu ngồi đợi sẵn ở đây.

"Anh Triệu nhà em rất nhớ em nha." Tiểu Tiểu cố tình dùng giọng nói đầy mùi dấm để trêu anh Triệu.

"Tất nhiên, anh và Quả Quả là ai chứ, không giống người nào đó có nhớ cũng không chịu thừa nhận."

"Ai không thừa nhận! Anh nói ai không thừa nhận!"

Anh Triệu rất thích cãi nhau với Tiểu Tiểu, hồi mới vào công ty mình còn tưởng hai người họ là cặp vợ chồng oan gia, không ngờ anh Triệu đã có bạn gái đang đi du học nước ngoài, còn Tiểu Tiểu thì đã có bạn trai, người này đang làm việc ở Hàn Quốc.

"Hai vị muốn hỏi gì thì hỏi đi." Mình quá hiểu tính bọn họ, hai người này sẽ không chỉ vì nhớ mình là rủ mình đi ăn trưa đâu, nếu không sao bao nhiêu lâu rồi họ không thèm tới tìm mình?

"Vẫn là Quả Quả thông minh nhất." Tiểu Tiểu giơ ngón cái lên khen mình.

"Anh Triệu ơi là anh Triệu," nhìn anh Triệu nhưng mình còn cố tình lắc đầu chê cười, "Anh cũng nhiều chuyện quá nha." Thật ra thì mình cũng có thể đoán ra được chuyện mà bọn họ muốn hỏi là chuyện gì.

"Có sao đâu," Da mặt anh Triệu cũng khá dày nha, "Mọi người cũng giống nhau cả thôi, nên biết san sẻ với nhau, ăn mảnh một mình khéo lại bị táo bón cộng thêm bệnh trĩ nữa đấy."

Thâm! Quá thâm! Chắc chắn kiếp trước anh Triệu là phụ nữ! Không chừng vì ăn mảnh một mình bị táo bón và bệnh trị nên mới chết rồi đầu thai sang kiếp này làm đàn ông.

"Đừng để ý tới anh Triệu nhà mi nữa đi, mau nói cho chị biết chuyện trên tầng em đi." Tiểu Tiểu đẩy anh Triệu ra, nói thẳng vào chủ đề chính.

"Cũng không có chuyện gì để kể cả, phó tổng giám đốc giống như trong tin đồn, một ông chủ đẹp trai, rất nice," Phó tổng à, tôi thực sự không có bán đứng anh nha, "Mọi người trong phòng thư ký đều là người tốt."

"Ai muốn nghe cái này chứ!" Tiểu Tiểu dùng ngón trỏ chọc vào giữa trán mình.

"Muốn biết cái gì thì chị phải nói ra chứ."

"Người ta muốn biết chuyện về Ryan và DK." Tiểu Tiểu chưa bao giờ khách sao với mình.

"Nè. . . . . ." Mình hơi giật mình nhìn Tiểu Tiểu, "Có ý gì?"

"Gần đây bọn họ bất hòa phải không?"

"Làm sao chị biết!" Đôi lúc mình sẽ như vậy, nói chuyện không cần dùng đến não, mình không nên làm gián điệp hoặc nằm vùng.

"Không phải là mình chị biết, mà mọi người ai cũng biết," Tiểu Tiểu nghĩ lại còn rùng mình nói, "Mấy ngày trước dưới gara để xe của công ty, mọi người bắt gặp khuôn mặt đen thui của DK. Trước kia, anh ta luôn đi cùng với Ryan, mỗi lần gặp hai người họ Ryan còn cười chào hỏi mọi người, DK dù không muốn nhưng cũng gật đầu một cái với mọi người. Nhưng hôm đó thì khác. Khuôn mặt tươi cười của Ryan biến mất, chưa tính đến chuyện không đi cùng DK, thậm chí khi vào thang máy cũng vứt DK ở lại, một mình lên tầng làm việc, ánh mắt của DK lúc đấy đúng là rất đáng sợ. Sáng sớm nay chị còn bị anh ta dùng ánh mắt giết người nhìn nữa chứ, thật là khủng khiếp, chị cảm thấy mình bị giảm mấy tuổi thọ ý chứ. Cậu nói đi đúng vậy không? Phải hay không?" Tiểu Tiểu muốn anh Triệu làm chứng.

"Đúng thế, sáng nay lúc gửi xe anh cũng đụng phải họ." Anh Triệu gật đầu ngầm chứng minh lời nói của Tiểu Tiểu là thật.

Tiền lương của công ty Huyền Hiên khá cao nha, sau ba tháng là việc ở đây mỗi nhân viên đều có thể đủ tiền mua được xe. Cho dù là xe điện cũng là xe chứ sao. Mình không mua xe vì nhà mình cách công ty không xa.

"Rốt cuộc là bọn họ là sao thế?" Vì tuổi thọ của chính mình nên Tiểu Tiểu mới quan tâm đến quan hệ của bọn họ.

"Em cũng giống mọi người, cũng rất muốn biết, nhưng mà bọn em có hỏi thế nào thì cũng không ai trong hai người bọn họ chịu hé răng nói nửa lời."

Xem ra rất nhiều người quan tâm tới động thái của mọi người tầng cao nhất nha, khả năng tám chuyện rất cao, càng đốt càng cháy lớn.

Gần hết giờ làm việc, mình chạy đến phòng uống nước để giải khát. Từ sau khi Trần Mạch về nước, phó tổng giám đốc cũng không còn làm thêm giờ nữa, mình càng có thêm thời gian mà bám lấy Trần Mạch.

Đến gần phòng uống nước mình phát hiện ra cửa phòng này khép hờ, bình thường cửa phòng này luôn mở rộng cửa. Rõ ràng phòng này không thể bị gió thổi đẩy cửa vào được, mình do dự không biết có nên đẩy cửa vào không. Tình huống lúc này giống như khi vào phòng vệ sinh, khi cửa phòng khép hờ, có người hay không cũng không biết, không dám đẩy cửa xông vào mà nếu gõ cửa cũng thấy buồn cười, cảm giác khó xử này rất khó chịu nha.

Khi tay mình chuẩn bị chạm vào tay nắm cửa thì đột nhiên bên trong có tiếng nói chuyện của hai người đàn ông vang lên. Không cần dùng đến não mình cũng biết hai người này là ai, giờ này phó tổng giám đốc còn đang chăm chỉ làm việc trong văn phòng, chỉ còn lại hai người đàn ông ở tầng này là Ryan và DK thôi. Phản ứng của mình là nhìn lén qua khe cửa để xem chuyện gì bên trong. Thật ra thì mình cũng không định nhìn lén đâu, tại bọn họ không chịu đóng chặt cửa vào đó chứ. Cố tình để hờ cửa không phải là mong mình đến nhìn lén sao?

Mỉm cười, hé mắt vào nhìn, mình chỉ nhìn lén chứ tuyệt đối mình không cuồng nha.

Tòa nhà này được thiết kế cách âm rất tốt, cho nên dù cửa có hé mở thì cũng không thể nghe rõ được người bên trong đang nói gì.

Mình từ bỏ việc nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ, cố gắng căng mắt trái để nhìn vào bên trong. A a a, đột nhiên DK kéo Ryan, đương nhiên là Ryan hất tay ra, bất ngờ DK tấn công mạnh mẽ, dồn sức kéo Ryan, Ryan chỉ có thể cựa quậy một chút liền bị DK ôm chặt trong lòng, dù Ryan có giãy giụa, thậm chí còn đánh lên lưng DK thì DK vẫn để yên chịu bị đánh, rồi bất ngờ ấn Ryan vào tường. . . . . .

Oh oh oh! Mình đang thấy cảnh rất kịch tính nha! Thật nhiệt huyết sôi trào! Tình yêu mãnh liệt! Hơn nữa mọi chuyện diễn ra đúng như mình mong đợi.

Ryan bị ấn vào tường cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, vì vậy anh ta liều mạng giãy giụa. Ryan thật là ngốc nha, chẳng lẽ anh ta không biết càng giãy giụa thì càng là cho đàn ông thấy hưng phấn hơn sao? Nhìn đi, quả nhiên DK đã lấy tay ôm lấy đầu Ryan, và đôi môi của DK đã chiếm đoạt lấy môi Ryan.

Hôn! Bọn họ hôn môi! Hai người đàn ông hôn môi! Ngay trước mặt mình!

Nụ hôn của DK chắc là rất ngang ngược, vì Ryan càng dần dần không giãy giụa nữa, cuối cùng còn ôm lấy cổ DK.

Mình lấy tay bịt chặt mũi, hai gò má nóng bừng, đại não ứ máu, thậm chí còn tưởng tượng ra những âm thanh phát ra từ nụ hôn của họ, ví dụ như tiếng hít thở dồn dập, âm thanh ái muội, thậm chí còn nghe được cả âm thanh trao đổi nước miếng nữa.

Quá đã, quả thật quá hay! Manga đam mỹ chẳng là gì, Tiểu thuyết BL cũng chưa là gì, phim AV cũng không thấm vào đâu. Hai người trước mặt này diễn mới hay làm sao. Chẳng cái gì có thể so được.

Đang lúc mình đè nén cảm xúc để ngắm nhìn hai trai đẹp hôn nhau, thì một đôi chân không phát ra tiếng động nào tiếng tới gần mình. . . . . .

Nếu như đã không phát ra tiếng động thì đương nhiên là mình không có cảm giác rồi, mà sao mình lại có thể biết được có người đứng sau lưng ư? Bời vì người đó dùng tay bịt miệng mình lại! Giống như bọn biến thái trước khi giết người phải bịt miệng mình lại để không thể kêu cứu được.

Nước mắt của mình cũng từ từ chảy ra. Cái này gọi là gì nhỉ? Gọi là báo ứng đi! Đây là báo ứng vì tội mình nhìn lén hai người đang hôn nhau!

Chẳng lẽ, ở tầng này có kẻ biến thái giết người à?