Dám Yêu Dám Lên

Chương 41: Muốn nhất




Lần đầu tiên trong đời mình muốn phân thắng bại nhưng lại vì một người đàn ông. Đúng vậy, về bất kỳ phương diện nào, mình đều không muốn thua Từ Nhạc.

Vừa nhìn thấy Anna, Lâm Dật Văn cùng Từ Nhạc đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ thì mình nhận ra ngay là mình đã bị lừa.

Lâm Dật Văn, ngươi được lắm. Cậu ta chính là hình mẫu điển hình của kiểu người con bất hiếu, lấy vợ rồi thì quên luôn mẹ mình là ai. Mình đúng ra không nên mềm lòng chạy đến đây cứu viện. Một xe đu đủ thôi mà có gì đặc biệt đâu, sau này nếu không phải là nạm vàng khảm chui làm quà đút lót thì nhất định không quan tâm chuyện của cậu ta.

Nhìn xa xa thất Lâm Dật Văn quay sang cười tươi rói với Từ Nhạc, trong lòng cảm thấy tức, hối hận, oán giận, mình nên mang theo cuộn dây thừng để trói cậu ta lại rồi quăng cho chị Lolo xử lý mới đúng.

Cái gì mà Anna bị dụ dỗ chứ, sao cậu ta không cầm gương mà soi bản thân lúc này, vẻ mặt tươi cười, hoa chân múa tay, vui vẻ ra mặt, hừ, mình nghĩ chính cậu ta yêu cầu bị Từ Nhạc dụ dỗ thì có.

Thở dài, cúi đầu nhìn cổ áo, cảm thấy thật đau đầu. Tóm lại muốn trách phải trách Lâm Dật Văn không có lương tâm, kẻ phản đồ báo tin sai, cái gì mà Từ Nhạc ăn mặc khiến cho cả nam và nữ đều không nhịn được phun máu mũi, kích cho mình so cao thấp độ hấp dẫn với hắn ta.

Với cái áo sơ mi trắng trên người này chỉ cần tháo vài cúc áo là đã như ẩn như hiện đủ hấp dẫn rồi, nhưng vì mình muốn hơn Từ Nhạc nên đã dật cúc áo ra kết quả là bây giờ dù muốn cài vào thì lực bất tòng tâm.

Rất muốn đánh hai tay của mình.

Người nhìn thấy mình trước tiên chính là Từ Nhạc, đầu tiên hắn nhếch mép cười, sau đó cầm ly rượu lên hướng về phía mình.

Bình thường, tên đàn ông này đã yêu nghiệt rồi, lúc đóng giả nữ thì quyến rũ, khi trở về là đàn ông thì tà mị không kém, khi nhếch mép cười lại làm cho người ta bồn bay phách lạc.

Việc đến nước này mình chỉ có thể mất dê mới lo sửa chuồng, chỉnh lại cổ áo, đầu ngẩng cao ưỡn ngực đi đến chỗ bọn họ.

Đi nhẹ nhàng đến sau lưng Lâm Dật Văn nhưng mình không lên tiếng, vẻ mặt Từ Nhạc hiện rõ vui sướng chuẩn bị xem kịch hay, đôi vợ chồng son đang vui vẻ nô đùa cũng bất tri bất giác cảm thấy sát khí phía sau lưng.

Đáp lại vẻ mặt sợ hãi của Lâm Dật Văn và Anna, tâm tình mình trở nên tốt hơn. Thường thường mỉm cười với kẻ đã đắc tội với mình sẽ đạt được hiệu quả đe doạ cao nhất. Cho nên mình không những cười mà còn cười rất Thánh mẫu (cười hiền lành, bao dung), tốt nhất là có thể doạ được cả hai kẻ này.

Dưới sự uy hiếp của mình, Lâm Dật Văn và Anna run lẩy bẩy núp trên sofa giống như hai con dê đáng yêu đang chờ người ta làm thịt. Đến tận khi Anna dùng sức nhéo vào hông Lâm Dật Văn một cái thì cậu ta mới chịu nhắm mắt đứng mũi chịu sào cười với mình: "Chị Quả Quả tới rồi!"

Tên nhóc đáng thương bị doạ làm cho sợ hãi nói năng lung tung.

Không thèm để ý đến kẻ phản đồ Lâm Dật Văn này, mình mỉm cười với Anna: "Hi! Đã lâu không gặp nha!"

Cuối cùng có người chột dạ.

"Anna, không phải cậu bảo đợi đến bài hay sẽ khiêu vũ cùng Lâm Dật Văn hay sao?" Nhạc được chuyển bài, "Tớ cảm thấy bài này cũng không tồi nha." Từ Nhạc chậm rãi nói, ngón tay gõ gõ trên miệng ly rượu theo nhịp bản nhạc.

Anna phản ứng rất nhanh, coi lời nói của Từ Nhạc như lệnh đặc xá, lập tức kéo Lâm Dật Văn đang chìm trong nỗi sợ chạy lên sàn nhảy.

Mình hừ một tiếng, ngồi xuống đối mặt với Từ Nhạc.

"Đừng có giận chó đánh mèo nha," Từ Nhạc ân cần rót cho mình ly rượu, "Là tôi cầu xin Dật Văn mời cô đến đây. Anna là bạn học cùng đại học bên Anh với tôi, cho tới bây giờ chưa từng từ chối lời nhờ vả nào của tôi. Nếu muốn truy cứu thì chỉ nên trách tôi không đúng, được rồi, tôi tự phạt mình một ly, cô đại từ đại bi đừng tức giận nữa."

Mình đâu có ý định tới đây nghe giải thích về mối quan hệ giữa hắn và Anna, cũng không có đến đây để nhìn hắn ta tự phạt rượu.

"Nói đi, anh muốn gì?" Mình nhìn thẳng vào mắt hắn nói.

"Ồ, cô là người phụ nữ đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt tôi mà không bị tôi mê hoặc nha." Từ Nhạc lại nở nụ cười quyến rũ.

Đúng, quả thật không phải hắn quá tự luyến mà sự thật hắn có cái quyền này.

"Xin trả lời câu hỏi của tôi."

"Đừng có không thú vị như vậy chứ, hay là chúng ta trò chơi, một ly giải quyết một vấn đề?"[i]

Người này chắc chưa biết mình là ai nên mới dám chơi trò này với mình. Hừ, mình cái gì cũng kém, chỉ có tửu lượng là khá nhất thôi.

Nhún nhún vai tỏ ý hiểu, nhưng cũng không cầm ly rượu lên, ai bảo hắn có thể hỏi mình trước?

Từ Nhạc ngẩn người rồi cũng phản ứng lại, khẽ cười rồi cầm ly rượu lên ngửa đầu cạn sạch.

[i]"Nói cho tôi biết, anh muốn như thế nào?" Mình cũng rất quân tử, trước khi hỏi đã uống ly rượu của mình rồi.

"Cô nghĩ là tôi muốn gì đây?"

". . . . . . ."

"Cô cho rằng mục tiêu của tôi là Hoắc Hiên sao?"

Đúng thế nha.

"Nếu như tôi nói không phải thế thì sao?"

Khẽ nhíu mày, lòng người quá phức tạp không thích hợp để cho mình tìm tòi nghiên cứu.

Lúc này ánh mắt Từ Nhạc nhìn về phía sau lưng mình, một ánh nhìn phức tạp thoáng qua khiến mình không nắm bắt được. Hắn khẽ vuốt nhẹ miệng ly, kết hợp với ánh đèn mờ mờ ảo ảo hoà cùng giọng nói nhẹ nhàng: "Cô nói xem, nếu như Hoắc Hiên phát hiện ra cô tranh thủ lúc anh ta không có ở đây, cùng người đàn ông khác uống rượu thì sẽ có phản ứng như thế nào?"

"Hơn nữa cô còn ăn mặc như vậy. . . . ." Hắn cố tình liếc mắt nhìn xuống cổ áo mình một cái, khoé miệng cong lên hiện lên nếp nhăn trên mặt, "Mê người."

Đột nhiên nói sang chuyện khác thì không phải là chuyện tốt! Chẳng lẽ. . . . .

Mình đang chuẩn bị quay đầu lại phía sau thì một bàn tay xuyên quay vai mình tiến về phía Từ Nhạc.

"Tôi đã nhắc nhở cậu," Hoắc Hiên cúi người túm lấy cổ áo Từ Nhạc lạnh lùng nói: "Không được trêu chọc người, của, tôi."

"Nè. . . . . Nửa đêm rồi chúng ta đến công ty làm gì?"

Đến khi bị Hoắc Hiên lạnh lùng không nói tiếng nào kéo mình vào phòng làm việc của anh thì mình lấy hết dũng khí lên tiếng hỏi. Trời mới biết lúc này câu mình muốn hỏi nhất là, từ lúc nào anh đã lén lén lút lút quay về và xuất hiện cùng chỗ với mình? Chẳng lẽ đây là kiệt tác của Lâm Dật Văn, hắn đúng là kẻ phản đồ nha, kẻ Hán gian, gió chiều nào xoay chiều ấy nha.

Hoắc Hiên vẫn không nói tiếng nào, mở cửa phòng rồi kéo mình vào trong.

Cứ thế xé tung ra áo ra, cổ áo mở rộng ra hơn, đừng có nói cái gì là như ẩn như hiện mà là lộ hết cảnh xuân ra.

Không biết trước khi đến quán rượu thì Hoắc Hiên đã đi tham dự cái gì mà anh mặc tây trang chỉnh tề.

Hoắc Hiên khóa cửa lại, vừa cởi áo khoác ngoài ra, vừa nhìn mình bằng ánh mắt nguy hiểm bước từng bước đến chỗ mình.

Dần dần mình đã không còn đường lui, lưng dựa vào tường nuốt nước miếng. Chắc Hoắc Hiên không đến nỗi nhớ thương cái phòng làm việc này chứ, e hèm, hay là cái kia?

"Anh không thích nhìn thất em dây dưa với Từ Nhạc." Đây là câu nói đầu tiên của Hoắc Hiên nói với mình trong đêm nay, không ngờ nó lại bá đạo đến thế.

"Lại càng không thích nhìn thấy em ăn mặc như hấp dẫn như vậy để những tên đàn ông khác được mở rộng tầm mắt. Còn cùng uống rượu với nhau." Vừa nói đôi tay anh trực tiếp tiến đến cổ áo sơ mi.

Trong nháy mắt, trái tim nhỏ bé cùng mấy cái cúc áo văng tung tóe xung quanh đang vui mừng nhảy vô cùng, sau đó ngực cảm thấy buồn buồn, thích đến đau tim rồi.

Từ Nhạc từng hỏi mình nếu Hoắc Hiên biết mình trốn anh ấy đi uống rượu cùng người đàn ông khác sẽ có phản ứng gì? Ừ, phản ứng lớn đấy.

Hoắc Hiên nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn mình, tiến sát lại mình, "Về sau, chỉ cho phép mặc áo sơ mi kiểu này cho một mình anh nhìn, nha?"

Bởi vì nói chuyện nên môi Hoắc Hiên như có như không đụng chạm vào mình, hơi thở phun lên da mình khiến toàn thân nóng rực.

"Nhớ anh không?" Hoắc Hiên ấn mình vào tường, trầm giọng hỏi.

"Ừm. . . . ." Đôi tay mình để lên trước ngực anh, đầu ngẩng lên hôn lên môi anh.

Chưa từng khát khao qua đôi môi người nào, lửa nóng, hơi thở quyện vào nhau, bàn tay nắm lấy nhau, da thịt chạm nhau. . . . . . Chính vì người này là Hoắc Hiên nên mới làm cho mình không biết thoả mãn lòng tham, khát vọng, ham muốn độc chiếm.

Lúc này lý trí Hoắc Hiên vẫn còn đủ mạnh để cùng mình chơi đùa, mình tiến anh lui, mình đuổi anh tránh, làm cho mình không đủ thoả mãn.

Trong đầu bắt đầu hoạt động, lén nhếch mép cười gian, mình không tin tiếp theo đây anh còn tâm trí để chơi tiếp.

Mình từ từ kéo tay Hoắc Hiên để lên ngực, cắn cắn môi anh đào, thẹn thùng nhìn anh hỏi: "Không muốn biết hôm nay em mặc màu gì sao?"

Ồ! Vẫn còn chịu được sao?

Nuốt nước miếng, mình đưa tay anh lên miệng rồi liếm mút từng ngón tay anh, "Chẳng lẽ anh cũng không muốn xâm nhập để biết em nhớ anh nhiều đến mức nào sao?"

Vừa nói xong, hai mắt Hoắc Hiên hơi hồng. Người sói trong đêm trăng tròn mới có thể biến thân ư, đàn ông chỉ cần một giai điệu tình yêu cũng có thể biến hình nha.

"Nhẹ một chút. . . . . . ."

Hoắc Hiên điên cuồng, giống như bị đói lâu ngày anh ấn mình vào tường mà hôn, mút đến mức lưỡi mình tê dại đi.

Hoắc Hiên vội vàng vứt đi áo sơ mi - chướng ngại vật trên người đi, lúc này giống như không thể làm cho da thịt trực tiếp chạm vào nhau thì anh sẽ nổi điên lên.

Mình cũng không chịu yếu thế, trực tiếp tìm đến dây lưng của anh, tháo ra.

Hoắc Hiên tách hai chân mình ra để nó kép lấy hông anh, dùng chút sức đụng vào, nâng mông mình đặt xuống mặt bàn làm việc.

Tài liệu trên bàn lại bị hất văng xuống sàn nhà.

Hoắc Hiên hít thở khó khăn, sức lực tăng lên, tiết tấu càng nhanh lên. . . . . .

Cuối cùng, không biết sau bao nhiêu lâu thì Hoắc Hiên mỉm cười thoả mãn.

Trong thoáng chốc mình chợt nhận ra, Hoắc Hiên nhà mình cũng có thể cười khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Sáng thứ hai, họp trưởng phòng các ban tại phòng làm việc của Hoắc Hiên, bởi vì phòng này khá rộng cho nên mỗi lần họp anh đều lười không muốn chuyển sang phòng họp riêng.

Sau khi cuộc họp diễn ra khoảng mười phút, Hoắc Hiên dùng máy nội tuyến bảo mình mang tài liệu vào cho mọi người.

Nếu là bình thường cảm giác của mình khi ra vào phòng làm việc của anh cũng giống như ra vào cửa chính công ty, song sau buổi tối điên cuồng hôm qua, nói thật mình không thể tự nhiên như mọi khi được.

Khi bước đến bàn làm việc của anh, mặt mình không thể không đỏ lên, thật vất vả mới hoàn thành xong nhiệm vụ, thế nhưng cái tên kia lại nheo mắt, khóe miệng cong lên mờ ám, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn.

Mình nhớ không nhầm thì chỗ Hoắc Hiên đang gõ xuống chính là vị trí đêm qua. . . . . .

Tên đàn ông này thật xấu! Dám trước mặt bao nhiêu người đùa giỡn mình! Còn dùng ám hiệu mà chỉ bọn mình mới hiểu để chọc mình.

Đột nhiên mình cảm thấy có lỗi với trưởng phòng marketing đang báo cáo kia, rõ ràng người ta đang nghiêm túc làm việc, kết quả sếp của họ lại quang minh chính đại dùng ám hiệu đùa giỡn nhân viên nữ.

Mình phải thừa nhận da mặt mình không đủ dày bằng Hoắc Hiên, lén dùng ánh mắt liếc nhìn anh một cái rồi lập tức xoay người rời đi.

Một giây trước khi đóng cửa lại, Hoắc Hiên đã khôi phục phong cách của một vị lãnh đạo, dáng vẻ nghiêm túc nhưng lại bắt mình làm tù binh, khiến mình yêu anh say đắm. Mỗi người đều có một món đồ muốn sở hữu, hoặc tiền hoặc tên hoặc lợi. . . . .

Vào lúc này mình nhận mới nhận ra thì ra, mình vẫn luôn chờ đợi, gặp gỡ một người đàn ông, chính là Hoắc Hiên.