Giống tiếng chuông cửa đêm đó, hết lần này tới lần khác điện thoại vang lên không ngừng.
Hoắc Hiên giống như không nghe thấy tiếng chuông, cứ đứng im tại chỗ nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt cơ thể đối phương.
Bị Hoắc Hiên nhìn như vậy làm cả người mình nóng lên, nụ cười trên môi cũng trở nên gượng gạo, mất tự nhiên. Hoắc tiên sinh quyết định thế nào thì cũng nên có vài biểu hiện để người ta biết chứ.
Đột nhiên Hoắc Hiên phá lên cười.
Lúc này điện thoại lại kêu, Hoắc Hiên khẽ nhíu mày, giống như giờ mới nhận ra điện thoại đang kêu.
"Thật sao?" Người đàn ông này còn khẽ lẩm bẩm một câu.
Xin hỏi Hoắc tiên sinh, rối cuộc từ nãy tới giờ tâm trí của anh bay nhảy đến nơi nào vậy?
Hoắc Hiên đi từ từ lại chỗ mình, một tay lật ngược điện thoại lại, một tay mở nắp tháo pin ra. Cuối cùng trong phòng cũng không còn tạp âm khó chịu kia nữa, ba mảnh thi hài của điện thoại từ trên tay Hoắc Hiên rơi xuống mặt bàn.
Hành động quá đẹp! Khi không muốn nghe điện thoại liền tháo pin ra, hành động thật dứt khoát. Bình thường xem phim trên TV có diễn cảnh như vậy mình đã thích rồi, hôm nay được nhìn thấy tận mắt lại càng làm mình thích thú. Nếu có cơ hội nhất định mình phải làm một lần mới được.
Hoắc Hiên để hai tay lên vai của mình, xoay tròn mình một góc 180độ, rồi dẫn mình ra khỏi phòng làm việc, giọng nói của Hoắc Hiên hình như rất vui: "Nhớ nhắc anh nhắc nhở em phải tắt điện thoại di động đi nha."
Mình quay đầu lại, liếc nhìn thi hài điện thoại của Hoắc Hiên nằm trên bàn làm việc, trong lòng cảm thấy ấm áp, ngọt ngào vô cùng.
Mình cười, vòng hai tay ôm lấy hông Hoắc Hiên, ngẩng đầu hôn lên cằm anh ấy một cái, vui vẻ đáp lại: "Dạ, đến lúc đó anh phải nhớ nhắc em nhắc anh nhắc nhở em tắt điện thoại nhé."
Sau khi giải quyết bữa tối ở bên ngoài, mình suy nghĩ xem nên chọn chỗ nào để 'ăn' Hoắc Hiên. Nhà Hoắc Hiên thì tuyệt đối không được rồi vì Từ Âm vẫn còn ở đó, như vậy thì chỉ còn một nơi, đó là nhà mình.
Hoắc Hiên ngồi ở ghế lái xe, hai tay đặt trên vô-lăng, đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn mình cười gian: "Địa điểm tối nay, anh cho em bốn sự lựa chọn, 1 - nhà anh, 2 - khách sạn, 3 - trong xe, 4 - nghĩa địa."
"Tại sao không cho nhà em vào trong hạng mục lựa chọn?"
"Không có tại sao gì hết, em mau chọn đi."
Nhà anh, đương nhiên là bị loại đầu tiên rồi.
Khách sạn, có thể người ta sẽ đặt máy quay trong đó thì sao? Mình không có hứng thú làm nữ chính trong thể loại phim này đâu.
Trong xe . . . . . . . Nghiêng đầu quan sát bên trong chiếc xe nhỏ này, có lẽ muốn làm chuyện đó trong này thì cần phải có kỹ thuật nha, đối với một xử nữ như mình thì có vẻ sẽ gặp chút khó khăn.
Thôi, kiểu gì thì cuối cùng cũng sẽ phải đến nhà mình, vậy thì mình nên đùa giỡn Hoắc Hiên một chút.
"Em chọn cái thứ tư."
"Được." Hoắc Hiên mở to mắt nhìn mình, khoé miệng cong lên, "Chúng ta có cùng một sự lựa chọn, thì ra hai ta đều có khẩu vị nặng." Nói xong người nào đó cười rạng rỡ.
Sau đó, Hoắc Hiên lái xe đi, mình không biết đi đâu nhưng chắc chắn không phải đi về hướng nhà mình.
"Anh, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?" Sau một tiếng đồng hồ, nhìn con đường phía trước ngày càng trở nên hoang vu, mình không thể không lên tiếng hỏi Hoắc Hiên.
"Đương nhiên là đến nơi chúng ta vừa nhất trí lựa chọn rồi." Hoắc Hiên chọc chọc vào má mình nói tiếp, "Ngoan, rất nhanh sẽ đến nơi."
Hoắc tiên sinh đang đùa giỡn mình sao? Ai lại muốn đến nghĩa địa để trải qua lần đầu tiên của mình chứ. Khẩu vị mình không nặng đến mức ấy đâu. Thà rằng chọn trong xe còn hơn!
"Thật ra thì . . . . . .khẩu vị của em rất thanh đạm . . . . . . "
"Rồi sao?"
"Hay là cho em lựa chọn lại một lần nữa đi, được không?"
"Muộn mất rồi."
"Sao?"
"Chúng ta đã đến nơi."
Đến nơi? Nơi nào? Chẳng lẽ là nghĩa địa sao . . . . . .
Mình chỉ nhìn Hoắc Hiên không dám liếc ngang liếc dọc xung quanh, chỉ sợ nhìn thấy những bia mộ đứng lặng lẽ chào đón mình.
Mình muốn có một ngôi nhà, mặt hướng ra biển rộng, xuân về hoa nở muôn nơi.
Và trước mắt mình là một biệt thự, quay lưng về phía biển, cánh cửa mở rộng đón chào mình.
Hoắc Hiên nói, biệt thự này là quà sinh nhật năm anh tròn mười tám tuổi, tiền là cha mẹ cho anh, còn nơi này là do anh tự chọn. Đây là căn cứ bí mật của anh, ngay cả người nhà anh cũng không biết chỗ này.
"Anh quyết định chọn chỗ này, sẽ tắm rử sạch sẽ rồi ngoan ngoãn lên giường chờ em."
Hoắc Hiên ghé vào tai mình, thủ thỉ.
Cho tới bây giờ, thứ mình không thiếu chính là sắc tâm, nhưng sắc đảm (can đảm làm chuyện mờ ám) thì không chịu làm bạn với mình.
Hoắc Hiên dắt tay mình đi thẳng đến phòng ngủ.
"Anh đã nói sẽ tắm rửa sạch sẽ, và để chứng minh anh nói thật, anh quyết định sẽ tắm trước mặt em."
Tắm trước mặt mình ư? Ý anh ấy là sẽ tắm nhưng mở cửa nhà tắm sao?
Nhìn về phía Hoắc Hiên chỉ, thật kinh ngạc. Mình từng gặp qua không gian phòng bếp mở, không ngờ bây giờ còn nhìn thấy không gian phòng tắm mở nữa.
Phòng tắm được thiết kế rất đặc biệt, khi Hoắc Hiên vào trong đó, mình đứng ngoài này có thể nhìn thấy phần eo trở lên và từ đùi trở xuống, chỉ có duy nhất chỗ quan trọng thì được che bởi một vòng tròn.
Đây chính là cảnh giới tối cao của như ẩn như hiện!
Nhìn Hoắc Hiên rất tự nhiên đứng trong phòng tắm bắt đầu cởi áo, hai chân mình mềm nhũn ngồi bịch xuống giường Hoắc Hiên, ánh mắt không thể nào rời ra khỏi cảnh đẹp trước mắt.
Nhìn mỹ nam tắm đúng là cảnh đẹp hiếm thấy, dòng nước không ngừng phun lên trên người anh, từng giọt nước chạy dọc theo đường cong cơ thể mà lăn xuống dưới, ngay cả tay anh cũng từ từ tiến xuống dưới. . . . . .
A! Đại não nóng lên, xông xuống mũi, ngay lập tức cảm thấy một dòng chất lỏng âm ấm xông xuống lỗ mũi.
Mình vội vàng vơ lấy khăn giấy nhét vào mũi. Đúng là không còn mặt mũi nào mà gặp lại tổ tiên nữa, không biết mình còn có thể làm ra chuyện gì mất thể diện hơn nữa không.
"Anh ơi, ha ha, để đỡ lãng phí thời gian, em, à, em qua phòng khác tắm nha."
Sau khi vứt lại một câu chẳng ra đâu vào với đâu, mình chạy ra khỏi phòng ngủ.
Mở cửa phòng bên cạnh, qủa nhiên là phòng dành cho khách —— nội thất phòng tắm trong phòng này bình thường. Phòng tắm này có cửa và không trong suốt.
Dùng nước lạnh vỗ vỗ lên gương mặt nóng bỏng có khi còn ốp được cả trứng trên đó, nhìn vào gương, khuôn mặt vừa rồi đỏ ửng giống như các mạch máu vỡ ra giờ đang dần dần trở lại bình thường.
Mình biết bản thân muốn cái gì, mình muốn Hoắc Hiên, cho nên mới đứng ở chỗ này.
Mình rất nghiêm túc tắm, không bỏ qua bất kỳ ngõ ngách nào. Sau khi tắm xong mình lại thấy tiếc, vì đã không mang theo áo ngủ mà Vu Tiểu Nại tặng. Liếc nhìn đống quần áo bẩn bên cạnh, suy nghĩ một chút, rồi nhắm mắt cắn răng quyết định chỉ khoác áo choàng tắm vào người, không mặc nội y bên trong nữa.
Dù sao sớm hay muộn cũng sẽ cởi ra.
Khẽ đẩy cửa phòng ngủ của Hoắc Hiên, trong phòng không bật đèn, mượn ánh trăng mình mới nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường, mỉm cười mê người.
Mình không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ đứng im ngoài cửa. Hoắc Hiên ngồi dậy, giơ hai về phía mình.
Bàn tay kia, nếu có thể, mình muốn nắm chặt suốt đời.
Đi đến cạnh Hoắc Hiên, mình không chút do dự đặt tay vào trong tay của anh. Hoắc Hiên kéo nhẹ, để mình đứng ở giữa hai chân anh.
Cả hai cùng khoác áo choàng tắm nhưng mặc trên người Hoắc Hiên có vẻ đẹp hơn mình mặc. Áo choàng tắm của Hoắc Hiên rộng thùng thình, lộ ra bộ ngực rộng lớn, dây đai thắt bên hông chỉ như tượng trưng, nhưng không làm cho áo tuột khỏi người, vì Hoắc Hiên giang rộng chân ra nên vạt áo mở ra, lộ ra đôi chân thon dài săn chắc.
So với Hoắc Hiên ăn mặc không chỉnh tề, mình được coi là ăn mặc chỉnh tề, dây đai bên hông cũng được mình buộc chặt.
Hoắc Hiên nâng tay mình lên để trên môi, đặt xuống đó một nụ hôn, rồi mút lần lượt từng ngón tay. Miệng Hoắc Hiên khá nóng lại ẩm ướt truyền từ đầu ngón tay lan đến cơ thể mình.
Nhìn Hoắc Hiên lúc này cảm thấy rất hạnh phúc và thoả mãn.
Hoắc Hiên để chân mình vòng qua hông anh, ngồi xuống đùi anh, đôi môi khao khát đói - khát - hút - mút tìm kiếm môi mình. Mình không nhịn được đưa lưỡi ra đáp lại, hành động này khiến Hoắc Hiên điên cuồng cuốn lấy.
Đôi tay to của Hoắc Hiên chậm rãi dò vào trong áo, vuốt ve đùi của mình.
Nóng quá, nóng đến mức chỉ muốn cởi áo choàng tắm ra. Tay di chuyển xuống bên hông chỗ nút thắt, nhưng làm cách nào cũng không tháo ra được. Hoắc Hiên vẫn chuyên tâm hôn mình, đầu lưỡi lúc ra lúc vào, vận động như pít-tông, tình - sắc chết mất.
Mình cầm tay Hoắc Hiên đặt ở chỗ nút thắt trên eo. Chuyện kỳ diệu xảy ra, rõ ràng không cúi xuống nhìn nhưng lại dễ dàng tháo được nút thắt, cởi áo choàng tắm ra, còn nhìn mình với ánh mắt khiêu khích.
Khi mình mở mắt ra lần nữa thì phát hiện ra bản thân đang nằm trên giường, toàn thân thấy ướt át, chứng tỏ Hoắc Hiên đã thưởng thức qua mình một lần. Nhưng bây giờ Hoắc Hiên đâu?
Lúc này trên đùi có cảm giác ướt ướt, cả người run lên, cúi đầu xuống phía dưới, hai chân mình chống lên giang rộng ra, và Hoắc Hiên đang vùi đầu trong đó.
Trời ơi! 'Con đường u tối' đang bị Hoắc Hiên viếng thăm. Đầu lưỡi Hoắc Hiên sao linh hoạt vậy, hơi thở của anh sao lạnh vậy, ngón tay anh sao dịu dàng vậy. Khi được Hoắc Hiên yêu thương, phía bụng dưới của mình không nhịn được thắt lại.
Cuối cùng Hoắc Hiên cũng chịu ngồi thẳng dậy, ngồi chồm hỗm giữa hai chân mình, áo choàng tắm cũng trượt xuống dưới hông, Hoắc Hiên híp mắt lại lè lưỡi liếm khóe miệng ướt át, cả người toát ra dâm - tà.
Hoắc Hiên ơi Hoắc Hiên, anh không đi chụp ảnh đúng là một tổn thất của giớt AV. Trước đây mình không xem phim của châu Á bởi vì không tìm được diễn viên nam chính nào ưu tú cả nên mới chuyển sang xem phim châu Âu Mĩ. Nếu như Hoắc Hiên đóng phim thì nhất định mình sẽ không từ bỏ.
Đang lúc mình hồi tưởng lại quá khứ thì cơ thể bỗng trở nên nóng lên, da thịt chạm da thịt, dán chặt vào nơi lửa nóng khiến mình không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
Thân thể Hoắc Hiên trở nên cứng rắn nóng rực, 'con đường u tối' phía dưới đang đón nhận 'cột lửa' nóng rực của Hoắc Hiên tiến vào.
Cơ thể mình đã sớm ẩm ướt giống như nước hồ trong hồ nước, những cái vuốt ve của Hoắc Hiên giống như cơn gió nhẹ lướt qua trêu chọc mặt nước hồ tạo nên những gợn nước lăn tăn.
Đột nhiên, một tảng đá lớn rơi xuống hồ nước khiến mặt nước lay động, tảng đá từ từ chìn xuống đáy hồ, hưởng thụ ướt át của nước hồ, giao hoà với nhau.
Mình không chịu nổi cắn thật mạnh vào vai Hoắc Hiên, chịu đựng nhiệt tình của Hoắc Hiên, tuy cảm giác xa lạ nhưng làm cho người ta vui thích.
Vu Tiểu Nại nói không sai, ngón tay có thể khiến mũi rỉ chút máu nhưng vẫn có thể chịu được, qua nỗi đau là cảm giác rất thoải mái.
Hoắc Hiên ơi Hoắc Hiên, cuối cùng thì anh cũng trở thành người đàn ông của em!