Nếu như "Thích" trong trung văn là một từ bình thường thì khi mình dùng để thổ lộ với Hoắc Hiên là một từ rất đặc biệt.
Đây là lần đầu tiên mình tỏ tình.
Từng ngồi tưởng tượng ra rất nhiều biểu hiện của Hoắc Hiên khi nghe xong lời tỏ tình của mình, có thể anh ta sẽ hoảng sợ sững sờ trợn mắt há mồm nhìn mình, có thể cười thật to và coi lời nói đó chỉ là nói giỡn, có thể sẽ tức giận mà mắng mình đừng đùa kiểu này với anh ta, có thể sẽ cười khẩy rồi nói đừng an ỉu anh ta bằng cách này, hay có thể sẽ quay ngược lại trêu mình đầu tiên là cười lớn rồi nói thật ra anh ta cũng đã thích mình từ lâu rồi. . . . . .
Mình có thể nghĩ ra rất nhiều biểu hiện, nhưng không thể ngờ được sự thật lại cách xa so với trí tưởng tượng của mình đến thế, Hoắc Hiên nghe xong sững lại một giây rồi quay lưng lên xe rồi phóng đi mất. Hành động của anh ta rất dứt khoát, không một chút do dự.
Đứng đó nhìn cảnh Hoắc Hiên chạy thoát thân, khói xe hơi cũng từ từ tan biến, mình không biết lúc này có nên tự kiểm điểm chính mình vì lời tỏ tình của mình mà người nào đó bị dọa đến mức bỏ chạy không nữa. Nhưng mình chỉ có thể đứng đó tự cười chính bản thân chứ không còn lòng dạ nào mà ngồi kiểm điểm lại bản thân.
Mình cười thật to, cười đến đau cả bụng, vỗ tay vào đùi đỏ lên, cười đến mắc nước mắt cũng chảy ra. Hóa ra sau khi cười thật to lại có thể làm người khác khó thở đến thế.
Phản ứng của Hoắc Hiên thực sự đã làm tổn thương đến trái tim yếu ớt của mình, thà rằng bị anh ta từ chối thẳng thừng còn hơn phải nhìn thấy cảnh anh ta bỏ chạy thục mạng như vậy. Chẳng lẽ tình yêu của mình thực sự kinh khủng, hoảng hốt, kinh sợ đến thế sao? Đây cũng là lỗi của anh ta mà, không phải mình đã từng hỏi anh ta có sợ mình đùa thành thật không rồi sao, đâu phải mình chưa báo trước.
Nhưng dù bị đối xử như vậy song mình không thấy hổi hận vì đã nói ra tình cảm của mình, cho tới bây giờ mình luôn cho rằng, thích là phải nói ra. Mình cũng đã nói rõ tình cảm của mình với người mình thích rồi, dù sao thì Hoắc Hiên cũng tự mình chuốc lấy phiền phức này, cho nên mới bị mình nhìn trúng.
Nói ra được tình cảm trong lòng ra nên cả người cảm thấy thoải mái hơn, bây giờ có thể cảm nhận được cảm giác vừa rồi của Hoắc Hiên. Thật là sảng khoái.
Hoắc Hiên là cái xe buýt hỏng! Đại ngốc!
Hoắc Hiên dám trốn việc, ngay ngày hôm sau sau khi được mình tỏ tình.
Chuyện này thực làm mình cảm thấy tức giận và khó xử, anh ta có giỏi thì đứng trước mặt mình mà từ chối đi, cùng lắm là tạt acid sunfuric hay là cắt đứt mối quan hệ đi thì mình còn chấp nhận được, đằng này lại chọn cách trốn tránh.
Việc Hoắc Hiên trốn việc cũng không có ảnh hưởng xấu nào đối với ba người kia, thậm chí Lolo còn thích thú mà nói thằng ra sẽ tranh thủ lúc anh ta không ở đây mà nấu ma lạt thang trong phòng uống nước rồi. Hoắc Hiên không cho phép bất kỳ ai được nấu nướng trong phòng uống nước này, vì như vậy sẽ làm xấu đi bộ mặt công ty. Chậc chậc chậc, anh ta thật không biết xấu hổ mà nói câu này.
Vì vậy, đến buổi trưa mình vừa rưng rưng nước mắt ăn ma lạt thang vừa cố gắng gượng cười với ba người kia.
Đến giờ tan ca mình ngẩn người trong phòng làm việc không biết nên làm gì. Trong điện thọa mình có số của Hoắc Hiên, trong túi có chìa khóa nhà anh ta, không biết nên đến tận nhà đòi câu trả lời của anh ta không?
Nhìn chìa khóa im lặng nằm trong tay mình, có phải mình quá nóng vội hay không? Chuyện tình cảm là không nên ép buộc, huống hồ anh ta vừa mới quyết định từ bỏ tình cảm đơn phương hơn hai mươi năm qua. Giờ ngồi suy nghĩ lại mình nhận ra mình đã phạm một sai lầm, mình đã quá nóng vội rồi.
Mình đoán là Hoắc Hiên không ngờ mình sẽ trực tiếp thổ lộ tình cảm với anh ta mà thôi, vì mình tin anh ta có thể cảm nhận được tình cảm của mình dành cho anh ta, giống như mình cảm nhận được anh ta cũng thích mình. Nhưng có thể tình cảm của Hoắc Hiên đối với mình chỉ đơn giản là thích, còn mình đã được thăng hoa thành yêu rồi.
Tình yêu ơi tình yêu, nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thì thật tốt biết bao, như vậy con người ta sẽ không càng ngày càng chìm sâu vào trong đó không cách nào ngăn cản được.
Trên đường về nhà mình nhận được một cuộc điện thoại, cuộc gọi này làm mình giật mình sợ tới mức vội vàng chạy về nhà thay đồ rồi hộc tốc đến quán rượu. Có một chuyện hơi kỳ lạ là sao một cô gái du học nước ngoài nhiều năm rồi mà có thể biết đến quán rượu này, còn mình biết nó thì đương nhiên là do đến đây sẽ được uống rượu miễn phí của Trần Mạch rồi.
Bây giờ vẫn còn sơm, quán cũng vừa mở cửa chưa được bao lâu. Khi đến cửa quán thì Tiểu Nại đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy mình đã vội vàng kéo mình vào bên trong.
Chuyện Trần Mạch là anh họ mình không có nhiều người biết, bao gồm cả Tiểu Nại, khoảng thời gian trước khi Trần Mạch bỏ nhà trốn đi thì mình vẫn chưa chơi với Tiểu Nại, cho đến khi trong cuộc sống của mình không còn có người anh họ mang tên Trần Mạch nữa mới kết bạn với nhau.
Tiểu Nại kéo mình ngồi xuống ghế, rồi nhấp một chút rượu cùng chút trái cây trên đĩa nhưng mắt thì nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt lộ ra vui mừng nhưng xen chút thất vọng, bĩu môi thật đáng yêu.
"Làm gì mà hết nhìn đông lại nhìn tây vậy?" Mình thấy hành động của cô nàng rất buồn cười chọc Tiểu Nại, "Ở đây có bồ của bạn sao hay là định đến đây bắt ~ gian?"
"Hì! Chưa cần nói đã bị cậu đoán trúng rồi, nghe nói người đàn ông mình thầm yêu thường tới chỗ này." Tiểu Nại đúng là không hợp với bộ dạng thẹn thùng chút nào.
"Người đàn ông thường tới chỗ này?" Cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu mình là Trần Mạch ông chủ chỗ này, "Ngàn vạn lần đừng nói với mình người đàn ông cậu thầm yêu là Trần Mạch nha."
Trời đất chứng giám! Mình chỉ buột miệng hỏi lung tung thôi, nhưng không ngờ lại đúng, nhìn khuôn mặt thất tình đau khổ của Tiểu Nại là biết.
"Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Trần Mạch là bạn trai cậu?" Tiểu Nại nói xong hình như sắp khóc, "Tại sao, tại sao! Tại sao người đàn ông mình thật lòng thích lại là bạn trai của bạn thân mình a a a a a. . . . . ."
"Phụt!" Nghe được tiếng kêu gào của Tiểu Nại làm lãng phí một ngụm rượu ngon của mình, Trần Mạch là bạn trai mình? Mắt mình đâu có kém đến mức đó chứ. Đừng có nguyền rủa mình như vậy nha! ". . . . . . Cậu nói, cậu yêu Trần Mạch ư?" Mình muốn xác nhận Trần Mạch mà Tiểu Nại nói có thật là Trần Mạch - ông anh họ đáng ghét của mình không?
Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy buồn cười rồi, người chị em tốt của mình lại đi thích ông anh họ của mình, người mà hồi bé mình cũng từng thầm mến.
"Cậu nói đi, cậu và Trần Mạch có quan hệ thế nào?" Vẻ mặt của Tiểu Nại vô cùng nghiêm túc và. . . . . . khẩn trương.
"Anh họ! Anh ta là anh họ mình! Là kiểu họ hàng ba đời nha! Mình xin thề!" Mình không hề do dự giơ ba ngón tay lên thề.
"Hả?"
Đáp án này cho Tiểu Nại nghĩ cả đời cũng không đoán ra được, nhìn cái miệng cô ấy mở tròn xoe, dù có đem ly rượu nhét vào cũng vẫn còn khe hở.
"Hắc hắc hắc. . . . . ." Sau khi nỗi sợ hãi trôi qua cô gái bắt đầu tính kế cười gian, "Vậy thì thật sự là quá tốt, Trần Quả ơi Trần Quả, nói không chừng sau này chúng ta có thể trở thành họ hàng thân thích nha!"
"Cậu nghiêm túc? Cậu thật sự thích Trần Mạch? Đợi đã nào! Ngàn vạn lần phải nói cho rõ ràng nha, ngộ nhỡ người mà chúng ta đang nói là hai người thì sao? Cậu chắc chắn là bọn họ không chỉ trùng tên trùng họ thôi chứ?" Mình thực sự không nghĩ ra một cô gái du học ở Pháp sao lại có cơ hội quen biết với cái ông anh họ đáng ghét Trần Mạch, lại còn qua lại với nhau nữa.
"Nếu như Trần Mạch mà cậu nói là khách quen của quán này, vậy thì chính là Trần Mạch mà tớ thích." Tiểu Nại chuyển sang giọng điệu tuyên thệ, "Dù sao tớ, Tiểu Nại này nhất định sẽ thu phục được Trần Mạch!"
"Dạ, sau đó chờ cậu chơi chán rồi thì đạp một cước đá văng con người ta đi. Được, đến lúc đó nhớ gọi cho mình tới đạp vài cái nha."
". . . . . . Trần Quả cậu muốn chết hả!"
Tiểu Nại là bạn học cùng cấp ba với mình, bọn mình đều là những học sinh giả ngây thơ nhưng thực ra đầu óc thì thối nát, cho nên chơi đùa kết hợp ăn ý, tình bạn của bọn mình không vì việc chia cách khi lên đại học mà chấm dứt, ngược lại cho đến khi tốt nghiệp đi làm bọn mình vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.
Tiểu Nại là một cô gái nhỏ nhắn, nhìn rất mỏng manh giống như một cô công chúa nhỏ rất ngọt ngào, luôn khiến người khác muốn che chở và chiều chuộng, nhưng nếu là người quen thì sẽ nhận ra Tiểu Nại không đáng yêu như vậy. Thật ra Tiểu Nại rất tinh quái nhiều mưu mô, cô ấy thường dùng vẻ bề ngoài yếu đuối để đi bắt nạt người khác. Không biết có phải do chơi với mình thân thiết quá nên bị ảnh hưởng không mà trong chuyện tình cảm cô ấy cũng giống mình, số lần yêu thật lòng là con số không tròn trĩnh, Tiểu Nại không dễ dàng xiêu lòng trước bất kỳ ai, chỉ khi nào xác định được rõ mục tiêu rồi sẽ giống như mình không chịu buông tha đối phương.
"Không phải cậu vẫn du học ở Pháp sao, sao lại quen biết với Trần Mạch?" Chẳng lẽ Trần Mạch từng chạy qua Pháp rồi gây chuyện với Tiểu Nại? Cũng may Trần Mạch không phải người tốt mà Tiểu Nại cũng không phải người lương thiện, còn nhớ ngày đó cái thước để đo cái đó của bạn nam kia là do Tiểu Nại tự mình cung cấp cho mình.
"Bọn mình quen biết nhau qua chuyến du lịch ở Anh," lúc này mới có cảm giác trong ngoài như một, giọng nói ngọt ngào nụ cười tươi rói kết hợp với vẻ mặt ngượng ngùng, "Vì một điệu nhảy cùng anh ấy mà mình đã rung động. Lúc ấy bọn mình cùng tham gia một vũ hội hóa trang của địa phương, thật trùng hợp là mình chọn hóa trang thành Juliet còn Trần Mạch là Romeo. . . . . ."
Sau đó Juliet liền cùng Romeo khiêu vũ, nhảy xong tình cảm dạt dào ôm hôn thắm thiết và đến mười hai giờ đêm Romeo sau khi ăn no chỉ để lại cái tên quán rượu XX rồi chuồn êm.
Đúng là Trần Mạch đổi phụ nữ bằng số lần anh ta tắm, anh ta có khả năng hấp dẫn phụ nữ, nên Tiểu Nại bị anh ta thu hút cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Chỉ là. . . . . .
"Mình thấy với vai trò là một người bạn mình có nghĩa vụ cho cậu biết một vài mặt xấu của Trần Mạch cho cậu nghe." Trần Mạch nha Trần Mạch, đừng trách em gái vì đại nghĩa diệt thân nha, chỉ là em không muốn nhìn thấy chị em tốt của mình bị anh trêu đùa thôi.
"Cậu là định nói về chuyện Trần Mạch lăng nhăng sao?" Tiểu Nại rất bình tĩnh, "Những điều này thì tớ hiểu quá rõ, Trần Mạch và tớ đã nói rõ với nhau rồi. Sau khi chuyến du lịch ở Anh kết thúc Trần Mạch có đến tìm tớ, anh ấy đã nói hết thiên tình sử của mình, còn nói nếu tớ có thể chấp nhận được cái quá khứ huy hoàng đó của anh ấy thì hãy đến tìm. Từ đầu đến cuối Trần Mạch không hứa điều gì cả, mình cũng hiểu anh ấy chỉ muốn chơi trò tình yêu với mình thôi, nhưng mà tớ không có cách nào ngăn cản trái tim hướng về anh ấy." Ánh mắt của Tiểu Nại thể hiện rõ sự nghiêm túc, "Trò chơi cũng được, sẽ bị thương cũng được, chỉ là tớ không muốn tuột mất cơ hội này."
Suy nghĩ của Tiểu Nại mình hiểu, nếu hôm nay Hoắc Hiên nói với mình chỉ có thể chơi trò chơi tình ái với mình mà không hứa hẹn gì thì mình cũng sẽ không do dự mà đồng ý tham gia. Nhất định là thế.
Cuối cùng bọn mình ngồi chờ ở quán gần một đêm mà không thấy bóng dáng Trần Mạch xuất hiện. Đang định gọi điện cho anh ta thì Tiểu Nại sống chết không cho gọi, cô ấy nói muốn cho Trần Mạch bất ngờ.
Bất ngờ. . . . . . đến mình cũng nhận rất muốn nhận được bất ngờ của ai đó.
Ngày hôm sau Hoắc Hiên vẫn không đi làm, đến trưa mình cùng bọn chị Lolo vào phòng uống nước vui vẻ ăn hương thủy ngư. Không phải ma lạt thang thì là hương thủy ngư, rất hợp hoàn cảnh sao?
Hết giờ làm mình đề nghị Tiểu Nại qua nhà mình ở, cả hai bọn mình cần phải lập kế hoạch theo đuổi đàn ông!