Dấm Tinh Diêm Vương Cùng Phán Quan Tâm Cơ

Chương 8-1




Edit: UrielJul

Bên bờ biển, sóng vỗ vào bờ đê, chuyến thuyền cuối cùng trong buổi tối thổi còi, chậm rãi rời khỏi bờ đê. Hôm nay là đêm thất tịch, có rất nhiều quỷ hồn tới dương gian để ăn mừng lễ hội. Lúc này, trên thuyền chật kín hành khách trở về, tiếng người ồn ào.

  Thôi Tuyệt đứng trên boong thuyền, nhìn ánh đèn nhân giới dần dần biến mất trong bóng đêm.

  Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

  Anh quay đầu lại thì bị một chai bia ướp lạnh dán vào mặt khiến anh rùng mình một cái. Anh mỉm cười đưa tay nhận lấy nhưng lại bị nhét một chai nước ô mai không đá.

  "Tại sao!"

  "Với khả năng uống rượu của em, nếu uống chai này thì em nên về đi."

  "Tôi đã luyện tập trong nhiều năm."

  "Ta không tin."

  Âm Thiên Tử mang theo bia ướp lạnh, cùng Thôi Tuyệt tựa vào lan can nhìn bầu trời đầy sao.

  Sao trời rải rác, đám mây bồng bềnh, trong không khí hòa lẫn hơi nước của sóng biển, trong lúc nhất thời chỉ còn tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền.

  Không biết qua bao lâu, Âm Thiên Tử nhìn Thôi Tuyệt cười, cảm thấy tinh thần của anh so với khi ở Minh phủ tốt hơn nhiều: "Em nên ra ngoài nhiều một chút."

  "Còn công việc thì sao?"

  "Em một ngày không làm việc, Minh Phủ cũng không đóng cửa được."

  "..."

  "Em có thể giao cho Bạch Vô Thường."

  Thôi Tuyệt cười: "Nếu y treo cổ ở cửa điện Diêm La thì có ích gì cho chúng ta?"

  Âm Thiên Tử suy nghĩ một chút: "Vui vẻ?"

  Thôi Tuyệt cảm thấy hắn nói đúng.

  Chiếc thuyền dần dần rời khỏi biển nhân giới và tiến vào Nghiệp Hải, mây mù che khuất bầu trời đầy sao, sóng biển cuồn cuộn, nước biển màu đen hiện ra màu đỏ sậm mơ hồ, gió đêm cuồn cuộn nổi lên đầu sóng, xen lẫn một mùi máu tanh thoang thoảng.

  Âm Thiên Tử nhìn sóng biển cuồn cuộn: "Sắp đến tiết Trung Nguyên(*) rồi."

(*)tiết Trung Nguyên: Vu lan hay Xá tội vong nhân vào ngày rằm tháng Bảy

  Thôi Tuyệt gật đầu: "Khi Bách Quỷ Dạ Hành đến, đường phố sẽ rất náo nhiệt. Nếu bệ hạ muốn tham gia, nhớ báo cho Ngưu Đầu Công một tiếng, bảo hắn an bài cảnh vệ cho tốt."

  Âm Thiên Tử nhấp một ngụm bia lạnh, bình tĩnh hỏi: "Có cái gì đáng tham gia sao?"

  "Mua sắm? Ngắm cảnh? Tiệc tùng thâu đêm?" Thôi Tuyệt cười khổ, "Tôi chưa từng tham gia nên thực sự không thể cho anh lời khuyên gì."

  Thôi Tuyệt luôn điên cuồng tăng ca vào các ngày lễ khác nhau. Hàng năm trong Bách Quỷ Dạ Hành, anh đều ngồi ở lại Minh phủ cẩn thận tính toán, thế nên anh chưa bao giờ được trực tiếp cảm nhận không khí lễ hội.

  "Năm nay em có thể..."

  Nói được nửa chừng, Âm Thiên Tử bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài mạn thuyền.

  Nước biển dường như đang dâng cao.

  Thôi Tuyệt nhìn dọc theo tầm mắt của hắn, nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là những đám mây dày đặc treo thấp và nước biển đen sì mênh mông vô bờ dưới bầu trời đêm.

  Chiếc thuyền đang đi theo tuyến đường thủy chính thức được bảo vệ bởi một kết giới đặc biệt, theo lý không nên xóc nảy như thế, trừ khi có sự cố xảy ra ở vùng biển bên ngoài tuyến đường thủy.

  Thôi Tuyệt: "Ở đó có cái gì?"

  "Du thuyền, vong hồn, còn có một cỗ ma khí."

  "Vong hồn? Du thuyền? Ở ngoài thủy đạo? Làm sao có thể như vậy?" Thôi Tuyệt nhíu mày, "An toàn ngoài đường thủy khó có thể bảo đảm, biên phòng sẽ không để du thuyền ra biển, chẳng lẽ..." 

  Âm Thiên Tử: "Thế nào?"

  "Chẳng lẽ là những linh hồn vượt biên?" Thôi Tuyệt chợt nhớ đến vụ án nhập cư trái phép kia, "Bọn họ vốn muốn cưỡng bức vượt qua Nghiệp Hải, nhưng trong Nghiệp Hải có vô số thú dữ và ác linh, bọn họ làm sao vượt qua được?"

  Âm Thiên Tử nhảy lên mạn thuyền: "Ta đi xem, em vào trong khoang thuyền đợi, bảo vệ bản thân cho tốt."

  "Ừm, anh nhớ cẩn thận." Thôi Tuyệt nhanh chóng lấy điện thoại ra, "Nơi này tới gần Quỷ Môn quan, tôi sẽ lập tức thông báo đề đốc Quỷ Môn đến điều tra..."

  Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng nổ vang điếc tai, chiếc thuyền chấn động mạnh.

  Thôi Tuyệt không đứng vững, cả người ngã ra ngoài.

  Âm Thiên Tử phản ứng rất nhanh, xoay người lao tới, đưa tay bắt lấy tay Thôi Tuyệt rồi kéo mạnh về phía sau.

  Thôi Tuyệt nặng nề đụng vào ngực hắn, chật vật ôm đầu: "Xì..."

  Âm Thiên Tử: "Bị thương ở đâu?"

  "Không có việc gì." Thôi Tuyệt Tiểu hít hai hơi, là bị lồng ngực cứng rắn của hắn đụng đến đau đầu.

  Âm Thiên Tử buông tay ra.

  Thôi Tuyệt quay đầu nhìn sang mạn thuyền: "Điện thoại của tôi..."

  Âm Thiên Tử: "Em quan tâm tới điện thoại di động làm gì?"

  "Ừ." Thôi Tuyệt lùi lại một bước, xấu hổ rời khỏi vòng tay của hắn.

  Bùm... lại có một chấn động lớn nữa.

  Âm Thiên Tử ôm eo Thôi Tuyệt, hai người dán sát vào nhau.

  Trận động đất lớn đánh thức hành khách, mọi người vọt tới trên boong thuyền, kinh hoàng: "Xảy ra chuyện gì vậy? Va vào đá ngầm? Sóng thần? Mặt biển sao đột nhiên lại..."

  Giọng thuyền trưởng vang lên trong loa phát thanh: "Quý khách thân mến, thuyền gặp trục trặc nhỏ, tạm thời không thể di chuyển về phía trước. Nhân viên bảo trì đang tiến hành xử lý khẩn cấp và sẽ sớm tiếp tục ra khơi. Xin hãy kiên nhẫn và đừng hoảng sợ."

  Mọi người càng hoảng sợ hơn: "Trục trặc gì vậy? Thuyền có bị lật không? Làm sao chuyện này có thể xảy ra được? Ôi trời... đó là cái gì vậy? Bên ngoài..."

  Thôi Tuyệt chăm chú nhìn ra ngoài kết giới, không khỏi hít một hơi khí lạnh, chỉ thấy trên mặt biển xa xa sóng giận cuồn cuộn, hơn mười con hung thú ác linh dữ tợn đáng sợ đang gào thét lao ra khỏi mặt nước, sóng lớn ngập trời cuồn cuộn nổi lên.

  Những hung thú ác linh này bị trận pháp đặc thù giam cầm trong Nghiệp Hải, sao giờ chúng lại thoát ra được?

  Thị lực của Thôi Tuyệt có hạn, anh không thể nhìn xuyên qua khung cảnh phía sau những con sóng lớn.

  Nhưng Âm Thiên Tử đã nhìn thấy rõ ràng.

  ——Thứ khiến những hung thú ác linh phát điên là một chiếc du thuyền loại nhỏ, vào lúc này, một nửa thân thuyền đã chìm xuống biển, vô số vong hồn từ boong thuyền nghiêng ngả mà rơi xuống biển, trong nháy mắt liền bị hung thú ác linh tranh giành mà ăn.