Dấm Tinh Diêm Vương Cùng Phán Quan Tâm Cơ

Chương 7-1




Edit: UrielJul

Miếu Thành Hoàng ở thành phố Bạch Nghiệp rất nổi tiếng, hương khói hưng thịnh, thu hút rất nhiều du khách. Hai người theo Thiên Tầm Trúc rời khỏi đại điện náo nhiệt, đi đến một gian nhà bên cạnh.

  Trong sân có mấy cây cổ thụ, cành lá che khuất ánh mặt trời khiến miếu thờ đã tồn tại hàng trăm năm này trở nên ảm đạm khi đi qua. Thôi Tuyệt nhìn bố trí trong viện vài lần, mơ hồ cảm thấy trận pháp nơi này so với trong đại điện vừa rồi cao thâm hơn rất nhiều. 

 Hai người ngồi xuống, Thiên Tầm Trúc pha nước trà, thẳng thắn nói: “Tôi một tháng trước đi ngang qua thành phố Bạch Nghiệp, đến tìm đại sư huynh uống hai chén, không ngờ hắn lại không có ở đó, đồng tử trong miếu nói huynh ấy đi Nghiệp Hải tế bái lão sư, từ đó liền không trở về... “

  Đông Phương Hữu Tuyết xuất thân từ trận môn, lão sư là thủ tịch hộ trận sư của Hình Ngục ti, sau đó hi sinh vì nhiệm vụ, linh hồn của y vĩnh viễn ở Nghiệp Hải, cho nên Đông Phương Hữu Tuyết hàng năm đều đi Nghiệp Hải vẩy một chén rượu ngon, xem như tế bái vong sư.

  Thôi Tuyệt nghi hoặc: “Vì sao không báo lên Minh phủ? Thành hoàng một thành phố mất tích, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.”

  ”Ha?” Thiên Tầm Trúc cười quái dị một tiếng.

  Âm Thiên Tử ngước mắt lên.

  Người đàn ông xòe tay, mỉa mai nói: “ Phán quan đại nhân, ngài đang trách cứ tôi sao? Đáng tiếc tôi không phải nhân viên công vụ của Minh phủ, Thành hoàng dù mất tích là vấn đề nghiêm trọng thì cũng chẳng có quan hệ gì với tôi cả?”

  Thôi Tuyệt nói: “Hắn là sư huynh của ngươi.”

  ”Đúng vậy, cho nên tôi mới dùng phương pháp của mình để tìm huynh ấy.”

  ”Vậy ngươi đã tìm thấy hắn chưa?”

  ”Thật đáng tiếc...”

Tên này giọng điệu trơn tru, hiển nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đôi mắt không thấy đáy của Thôi Tuyệt nheo lại đầy nguy hiểm.

  ”Thiên Tầm Trúc.” Âm Thiên Tử nhàn nhạt lên tiếng.



  ”Hả?”

  Âm Thiên Tử chậm rãi giơ tay lên, hắc khí trong lòng bàn tay nhanh chóng lưu chuyển thành đoàn, lộ ra ý chết chóc nồng đậm.

  Thiên Tầm Trúc rùng mình, hắn lau mặt, nghiêm túc nói: “ Cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, trải qua mọi gian khó, tìm mọi cách dò xét, chuyện này có lẽ có liên quan đến nhị sư huynh.”

  Thôi Tuyệt: “Đề đốc Quỷ Môn?”

  ”Đúng vậy, hắn chính là người canh cửa của Minh phủ.”

  Thôi Tuyệt: “Xem ra quan hệ của hai người không tốt.”

  ”Ngài là cấp trên của hắn, vậy mà không biết tên này tính tình xấu xa đến mức nào sao?” Thiên Tầm Trúc cay đắng nói: “Ngay cả đại sư huynh ôn nhu như vậy cũng không nói chuyện được với hắn.”

  Thôi Tuyệt thầm hiểu, anh có nghe qua một chút về phong cách làm việc của Đề đốc Quỷ Môn, thường xuyên có quỷ sai khiếu nại vị đại tướng trấn quan này tính cách quái đản, nhưng ấn tượng của anh đối với hắn cũng không tệ lắm, đại khái bởi vì hắn từng làm cho Bạch Vô Thường thảm thiệt, thật sự khiến lòng người khoái trá.

  Thôi Tuyệt: “Việc này tại sao lại liên quan đến đề đốc Quỷ Môn?”

  Thiên Tầm Trúc: “Bởi vì bọn họ hàng năm đều cùng nhau đi tế bái lão sư, sau đó tan rã trong không vui. Sau khi trở về Đông Phương Hữu Tuyết còn mắng to đề đốc Quỷ môn là bệnh thần kinh.”

  Thôi Tuyệt: “...”

  ”Nhưng năm nay Đông Phương Hữu Tuyết sau khi tế bái lão sư cũng không trở về, nói không chừng hai người lại cãi nhau, đề đốc Quỷ môn một tay đánh chết y.”

  “...”

  Quan hệ kém như vậy vì sao còn nhất định phải cùng đi tế bái?



  Thôi Tuyệt: “Đây chỉ là suy đoán cá nhân của ngươi.”

  ”Tôi có bằng chứng.” Thiên Tầm Trúc lấy di động ra, tìm được lịch sử trò chuyện.

  -Ngươi đã làm gì đại sư huynh?

  - Không liên quan đến ngươi.

  ”Đây là... chứng cứ? Năm chữ này?” Thôi Tuyệt kinh ngạc, ngón tay lại trượt lên trượt xuống mấy lần mới phát hiện ghi chép đi về phía trước đã là ba năm trước.

  --Các bạn thân mến, hãy thích bài đăng đầu tiên trong vòng bạn bè của bạn. Nếu thu thập được 50 lượt thích, bạn sẽ nhận được nồi chiên không khí miễn phí. Cảm ơn bạn # nhe răng # nhe răng # nhe răng # nhe răng.

  Đề đốc Quỷ môn không trả lời.

  Thôi Tuyệt một lời khó nói liếc Thiên Tầm Trúc một cái, cảm thấy tình cảm sư huynh đệ này thật sự quá mức miễn cưỡng.

  ”Nhị sư huynh của tôi tính tình không tốt, rất khó gần,“ Thiên Tầm Trúc giải thích, “Toàn bộ sư môn chỉ có Đông Phương Hữu Tuyết có thể trò chuyện hai câu với hắn.”

  Thôi Tuyệt: “Cho nên ngươi muốn nói...”

  Thiên Tầm Trúc nắm chặt tay: “Hắn chắc chắn có liên quan mật thiết đến việc Đông Phương Hữu Tuyết mất tích.”

  Dù nhìn thế nào thì nghe có vẻ giống như là lấy việc công báo thù riêng, nhưng cách nói kia của Đề đốc Quỷ môn cũng xác thực việc hắn biết tung tích của Đông Phương Hữu Tuyết.

  Ngoài ra, không có manh mối hữu ích nào được tìm thấy. Thiên Tầm Trúc này nói chuyện giống như chân giẫm vỏ dưa hấu, trượt tới chỗ nào tính tới chỗ đó, kéo đông kéo tây nói năng trơn tru khiến Âm Thiên Tử khó chịu, trực tiếp một chưởng đánh hắn ngất xỉu.

  Thôi Tuyệt điều hai tên quỷ sai tới, áp giải hắn về Minh giới để xét xử.

  Miếu Thành Hoàng mất đi Đông Phương Hữu Tuyết hơn một tháng, công tác rối tinh rối mù, Thôi Tuyệt triệu đồng tử trong miếu và thổ địa trực thuộc tới, sắp xếp và phân công nhiệm vụ từng người một rồi rời đi cùng Âm Thiên Tử.