Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Chương 5




Sáng sớm, Sở Tích Vũ đã làm xong bữa sáng cho bà ngoại, cậu đeo cặp sách đứng dưới cầu thang gọi bà ngoại ba bốn lần nhưng vẫn không thấy bà đáp lời, Sở Tích Vũ có chút lo lắng, vội buông cặp sách chạy lên tầng, gõ gõ cửa phòng đóng chặt của bà.

“Bà ngoại, ngài đã dậy chưa ạ?”

Bên trong cánh cửa yên tĩnh không tiếng động.

Sở Tích Vũ gõ cửa mạnh hơn, gọi, “Bà ngoại ơi?”

Trong phòng yên lặng mười mấy giây mới truyền ra thanh âm nghẹn ngào của bà ngoại, bà lê giày từ từ bước tới cửa, “Sáng tinh mơ! Ông đang làm ồn gì ở ngoài cửa vậy hả Khúc Thanh Sơn, ông không thấy tôi đang......“.

Cửa phát ra tiếng kêu “Kẽo kẹt”, mở ra một khe hẹp, Sở Tích Vũ xuyên qua khe cửa, mơ hồ thấy hồng quang từ trong phòng bà ngoại cùng cây nến đỏ tươi dị thường.

Bà ngoại thế mà lại đang đốt nến trong phòng ngủ.

Nhưng Sở Tích Vũ chỉ có thấy một chút, bà ngoại rất nhanh đã đi ra cửa phòng, xoay người nhanh chóng đóng cửa lại.

Khi bà nhìn nhìn thấy người ở cửa là Sở Tích Vũ, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt không mang tức giận nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, hơi giật mình, như là mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu đi.

“Cháu gọi ta làm gì?”

Sở Tích Vũ bị nhìn đến tê dại, cậu nói, “Đã đến giờ ăn sáng rồi bà ơi.”

Bà ngoại chầm chậm mà đi về phía toilet, bước chân nghiêng lệch, “Đã biết.”

......

Thời gian còn sớm, Sở Tích Vũ lại không yên tâm bà ngoại, vậy nên ở lại ăn xong bữa sáng cùng bà ngoại mới đi.

Cậu lấy canh cho bà, thấy bà đang ăn ngon miệng mới do dự hỏi, “Bà ngoại, bà vừa nãy nói đến Cù Thanh Sơn...... Là ai vậy ạ?”

“Đứa trẻ này cháu hỏi nhiều như vậy làm gì,“ đây như ngòi nổ của bà ngoại, mặt đầy tức giận, “Ăn xong cơm của cháu đi, ăn rồi nhanh chóng đi học, đã sắp lên cấp 3 rồi còn lắm điều tò mò.”

“Bà ngoại cháu lên cao trung rồi, năm nay học lớp 12.” Sở Tích Vũ có hơi lo lắng cho bà, hỏi, “Bà có nhớ lầm không ạ?”

“Ừ......?” Bà ngoại thất thần, ngoài miệng lẩm bẩm tự nói, “Là lớp 12...... 12.”

Sở Tích Vũ nhíu mày, mu bàn nâng lên tay nhẹ nhàng chạm vào trán bà ngoại, nói: “Bà ngoại, thân thể ngài có phải hay không không thoải mái? Chúng ta đi bệnh viện khám nhé ạ.”

“Không đi!” Bà ngoại hất bay tay Sở Tích Vũ, cả giận nói: “Không bệnh đi bệnh viện làm gì. Ta là bị lẩm cẩm của người già, không phải bệnh, về sau già rồi cháu cũng sẽ bị!”

“Được được, chúng ta không đi, chúng ta không đi.” Sở Tích Vũ tiếp lời bà ngoại, nói, “Chúng ta ăn cơm đi đã, bà ngoại.”

Bà ngoại nhíu mày, thuận mấy hơi thở, mới tiếp tục uống cháo. Sức ăn buổi sáng của bà càng lúc càng lớn, có thể uống ba bốn bát cháo.

Không khí an tĩnh một hồi.

Sau khi bà uống nửa chén cháo, cúi đầu, mới mở miệng nói, “...... Khúc Thanh Sơn là tên ông ngoại cháu.”

Sở Tích Vũ thân hình hơi khựng, có chút ngoài ý muốn: “Ra là tên của ông ngoại.”

Bà hẳn là đang nhớ đến ông.

Hệ thống ở trong đầu nhắc nhở cậu:

【 Ông ngoại cậu đã mất trước khi cậu ra đời, lúc trước đều là ông ấy chăm sóc cùng nấu cơm hàng ngày cho bà ngoại cậu. 】

Cậu đột nhiên có chút đau lòng cho người bà mạnh mẽ cường thế này.

Cậu gắp đồ tráng miệng bằng bánh gạo cho bà, nói: “Bà ngoại, điểm tâm này cháu mới làm buổi sáng hôm nay, bà nếm thử xem?”

Bà ngoại cắn một miếng, ở trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, miệng đầy đều là thanh hương, “Còn tạm được.”

Sở Tích Vũ cười một cái, cậu nói sang chuyện khác, hỏi, “Đúng rồi bà ngoại, hàng xóm đối diện như thế nào vẫn luôn ở trên lầu nha? Cháu hình như chưa thấy hắn xuống lầu.”

“Đối diện......” Bà ngoại ngơ ngẩn mà suy nghĩ, chậm chạp nói, “Hắn ta bị bệnh nặng, phải ở nhà dưỡng bệnh...... Lúc trước khi ta sinh bệnh, hắn thường xuyên mang thức ăn cùng thuốc sang đây, tâm địa không tệ.”

Nghe như vậy, bà ngoại năm nay 86 tuổi, lại là lão goá phụ sống một mình, thời điểm sinh bệnh là lúc mỏng manh yếu đuối không nơi nương tựa, cũng may có vị hàng xóm kia thường sang giúp đỡ.

Sở Tích Vũ trong lòng không khỏi tăng vài phần hảo cảm đối vị hàng xóm kia, “Ân, vậy lát cháu đi học thì tiện mang 1 phần điểm tâm qua cho hắn.”

Cậu ăn xong bữa sáng, cưỡi xe đạp đi tới cổng vào cổ trạch, đại môn như cũ là khép hờ, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào.

【 đinh! 】

【Đã tự động mở ra phát sóng trực tiếp 】

【Thời gian phát sóng mặc định: 24 giờ 】

【Vợ ơi!!! 】

【Hi, vợ buổi sáng tốt lành nhé ~】

【Xe bé nhỏ của vợ đáng yêu ghê 】

【Mặc giáo phục cũng thật xinh đẹp ( mặt si tình) 】

Cậu xách theo giỏ tre mang điểm tâm đi vào đình viện, quả nhiên ở gác mái thấy được thân ảnh Tần Kế.

Tần Kế hôm nay mặc một bộ tây trang màu tro đen, cà vạt hoa văn là đen trắng đan xen, thoạt nhìn khí chất xuất chúng, dáng vẻ đường hoàng.

【 Nhắc nhở: hệ thống phát sóng trực tiếp đã tự động che chắn nội dung làn đạn liên quan đến cốt truyện, người chơi cùng hệ thống 1998 tạm thời không xem được làn đạn 】

【 Đậu xanh, gia hỏa này sao lại đẹp trai như vậy】

【 Từ từ...... Sao tôi thấy quen mắt thế nhờ? 】

【 Tôi cũng có cảm giác giống lầu trên......】

【 Thật sự quen mắt lắm luôn 】

【Hình như gặp ở đâu rồi ấy? 】

【 Có phải là ngày hôm đó không...... Chính là ngày đó...... buổi tối đó đó! 】

Vài giây sau, làn đạn nháy mắt bị spam, mấy trăm bình luận đều là bốn chữ: 【Cảnh cáo bị quỷ công 】

【 Chính là cái quỷ suýt nữa xem hết vợ của tôi à 】

【 A a a a a a kích động chết mất 】

【 CP này làm tôi bị kích thích điên rồi】

【 Sao anh ta lại ở đây!! 】

“Buổi sáng tốt lành, Tần tiên sinh.” Sở Tích Vũ mỉm cười chào hỏi hắn.



【 Cứu mạng, nụ cười của vợ ngọt quá, mặt trời nhỏ của thế gian wwwwwwwww】

【 Aaaaaaa vợ hình như vẫn chưa biết hắn là quỷ? 】

【 Có thể là là do anh ta lớn lên quá đẹp trai, căn bản nhìn không ra là quỷ (sắc) (sắc) 】

【 Đồng ý với lầu trên, giá trị quỷ nhan này thật sự quá đỉnh, nếu không phải đọc bình luận thì tôi đây có khả năng cũng không nhận ra được. 】

Thời gian của cậu không còn nhiều lắm, đã sắp đến muộn, liền vội vàng chạy vào đình viện, đồ ăn ngày hôm qua đặt ở trên bàn đá đã không thấy, có chút vui mừng, nói: “Hôm nay tôi làm điểm tâm bánh gạo, thúc nhớ rõ nếm thử nha, buổi chiều tôi lại đến lấy giỏ.”

Sở Tích Vũ cong mặt mày, hướng Tần Kế vẫy tay, “Tôi đi trước, gặp lại sau!”

Cậu đứng dưới tia nắng ban mai, tươi cười đẹp đẽ, da thịt trắng đến phát sáng.

【 Ôiiii tôi đã chếch】

【 Như này ai nhìn mà không lòa? 】

【 Các huynh đệ đều đã bị vẻ đẹp này làm hôn mê】

【 Đồ vợ làm sao mà nhìn ngon quá (thèm) (thèm) 】

【 Vừa đáng yêu vừa biết làm cơm, ai có phúc khí được hưởng vậy chứ!! 】

【 Chồng của bé yêu tốt nhất là phải đẹp hơn tôi, bằng không tôi nằm không nhắm mắt (cắn răng hàm sau) 】

【 Bị vẻ đẹp này đánh trúng rồi】

【 Tôi về sau phải cưới em vợ này, phải vợ này, phải vợ này, phải vợ này, phải vợ này, phải vợ này, phải vợ này (bĩu môi) (bĩu môi) 】

Cậu vội vàng vẫy tay về phía anh ta, liền xoay người nhanh nhanh chạy ra đại môn.

Cậu đeo cặp sách màu trắng đơn giản, trên khóa kéo treo một bé ếch xanh có chuông tự làm, ấu trĩ đáng yêu. Khi cậu chạy, ếch xanh cũng đong đưa theo, phát ra thanh âm leng keng.

【 Ha ha ha ha chạy thôi mà cũng quá đáng yêu 】

【 Bé ếch cũng đáng yêu 】

【 Cướp mất ếch xanh của vợ tiểu ếch xanh thì em ấy có khóc không ta 】

【 Bé ếch xanh cái gì, kia rõ ràng là kết tinh tình yêu của tôi với vợ 】

Tần Kế không nói, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Sở Tích Vũ, thần sắc âm trầm, hầu kết lên xuống.

【 Liếc mắt một cái đã biết đây là kẻ điên】

【 Cảm giác hai người bọn họ thực sự có gian tình, hơn nữa chuyện mới đây thôi 】

【 Anh ta nhìn vợ tôi hơi lâu rồi đấy (giận) 】

【 Dự đây cũng sẽ là một si hán】

......

Sở Tích Vũ vừa tới cửa trường đã bị Lâm Thanh Tuyết gọi lại.

“Sở Tích Vũ, tớ...... tớ có lời muốn nói với cậu.” Lâm Thanh Tuyết sắc mặt tiều tụy, thoạt nhìn không ngủ đủ, cô gọi Sở Tích Vũ, đưa cậu đến hành lang hẻo lánh.

“Có chuyện gì nha?” Sở Tích Vũ đi theo cô.

Lâm Thanh Tuyết sắc môi trắng đến dọa người, quầng thâm mắt đậm màu, “Tớ nghe bọn họ nói, nữ nhân trên chiếc xe buýt lần trước kia, là nữ sinh viên có cái chết kỳ lạ gần đây, cô...... cô ấy chết vào ngày mà cậu đi chơi ở phụ cận Minh hồ.”

Sở Tích Vũ sợ tới mức dừng bước chân, cậu nhìn về phía Lâm Thanh Tuyết, có điểm nghĩ mà sợ, “Cậu nghe ai nói?”

“Lục Huân nói cho tớ.” Lâm Thanh Tuyết thần sắc hoảng loạn, bả vai phát run, “Gia tốc cậu ta là thiên sư thế gia, cậu ta nghe trưởng bối nói, hẳn là sự thật.”

Lục Huân trong ấn tượng của cậu phú nhị đại tiêu xài vô độ, nhà cậu ta thế mà là bắt quỷ sư thế gia?

“Sở Tích Vũ...... Cậu nói, nữ quỷ kia có thể quấn lên chúng ta hay không?” Lâm Thanh Tuyết hốc mắt đỏ lên, thần sắc hoảng sợ.

Sở Tích Vũ trong lòng cũng sợ đến muốn chết, nhưng cậu vẫn là an ủi cô, “Đừng quá lo lắng, chúng ta mấy ngày nay đều không sao, thuyết minh cô ấy hẳn là không quấn lên chúng ta.”

Lâm Thanh Tuyết gật gật: “Ân......”

Bọn họ cùng nhau đi vào phòng học, từng người tách ra về chỗ ngồi của mình.

Lục Huân giương mắt, ánh mắt tựa như dính ở trên người cậu, nhìn cậu ngồi xuống.

Sở Tích Vũ mở cặp sách, lấy sách giáo khoa ra.

Lục Huân ở phía sau vỗ vỗ vai cậu, “Aiiii, cậu còn nhớ sự kiện tôi nói hôm qua không, hôm nay nói cho cậu chuyện sốc hơn, trên chiếc xe buýt kia có......”

Sở Tích Vũ đầu cũng không nâng, giành trước nói: “Có quỷ.”

“Sao cậu biết?” Lục Huân khựng lại, nói: “Không nên a, chuyện này tổng cộng cũng chỉ có vài người biết, tôi nghe ba tôi nói.”

【Thẻ thân phận NPC kích hoạt: Lục Huân 】

【 Lục Huân sinh ra ở thiên sư thế gia, gia thế hiển hách giàu có, trưởng bối đều là nổi danh bắt quỷ sư. 】

Sở Tích Vũ mở ra sách giáo khoa: “Bởi vì buổi tối ngày đó, xe buýt tôi ngồi chính là chiếc bị nạn.”

“Thật sự? DM......” Lục Huân rõ ràng ngẩn người, tiện đà lại cười rộ lên, như là nghe được cái gì kích thích, đè thấp thanh âm: “Vậy cậu thật đúng là may mắn a, Sở Tích Tích, tôi thật không nghĩ cậu sẽ ngồi trên chiếc xe buýt đó, hơn nữa còn có thể sống sót.”

Cậu ta nói xong, còn sợ hãi mà cười hai tiếng, đáy mắt không có chút thần sắc sợ hãi, ngược lại nhiều vài phần hưng phấn.

...... Biến thái là thật biến thái a.

【 Vừa nhìn đã biết đây là công 8 】

【 Người này nhìn là thấy tương lai bất ổn】

Sở Tích Vũ nhỏ giọng cãi lại: “Cậu đừng gọi tên tôi lung tung.”

“Vì cái gì không được, Sở Tích Tích không phải rất dễ nghe sao?” Lục Huân cười, giơ tay nhéo nhéo Sở Tích Vũ ngọn tóc.

“Đã bảo không được.” Sở Tích Vũ nói, xoay người, mở ra bài thi tiếng Anh.

Lúc này, chuông đi học kêu lên.

Giáo viên tiếng Anh dẫm lên giày cao gót đi tới bục giảng, trên tay cầm microphone, ngữ khí rất chậm, “Tiết này chúng ta chữa bài thi.”

Sở Tích Vũ ngồi thẳng lên, nghiêm túc nghe chữa bài.



Lục Huân bài thi cũng chưa lấy ra, anh ta ngồi phía sau Sở Tích Vũ, chọc chọc bả vai Sở Tích Vũ, hơi hơi cúi người để sát vào bên tai cậu, nhỏ giọng nói, “Tôi gọi cậu Tích Tích được chứ?”

Sở Tích Vũ hoảng loạn mà liếc mắt về bục giảng, nhỏ giọng nói: “Không được.”

Lục Huân nghe thấy mà trong lòng giống như có cái gì đang cào, hắn nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm sườn mặt tinh xảo Sở Tích Vũ cười.

Như là cố ý chọc giận cậu, nói: “Về sau tôi sẽ gọi cậu như vậy.”

Sở Tích Vũ xấu hổ buồn bực cúi đầu, định xoay người phản bác, giáo viên tiếng Anh mắt sắc gọi tên Lục Huân.

“Lục Huân, em không muốn nghe giảng, những người khác còn muốn nghe.” Lão sư đều không thích loại hình học sinh học không giỏi, nói, “Em mà còn làm mất trật tự lớp học, tôi sẽ mời em đi ra ngoài.”

“Đã biết thưa cô.” Lục Huân cà lơ phất phơ mà cười, lộ ra hàm răng trắng, “Em sẽ chú ý.”

Sở Tích Vũ hai tay giao nhau, hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ cô giáo vẫn có thể trị được cậu ta.

Không nghĩ đến, giáo viên tiếng Anh vừa quay người viết bảng, Lục Huân đã vươn tay, nhẹ nhàng kéo kéo quần áo Sở Tích Vũ, quấy rầy cậu, “Tích Tích Tích Tích, về sau đều gọi cậu như vậy.”

Kéo áo còn chưa xong, hắn còn ghé vào bên tai Sở Tích Vũ, nhỏ giọng gọi:

“Tích Tích, Tích Tích, Tích Tích......”

“......” Sở Tích Vũ nghiến răng.

【 Ha ha ha ha ha ha ha thật là tức chết】

【 Có thể bị mắng, nhưng không thể không gọi Tích Tích 】

【 Như thế nào nhiều si hán như vậy, cạnh tranh lớn quá tiểu liếm cẩu như tôi làm sao đây ô ô 】

......

Sở Tích Vũ cưỡi xe đạp, lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt Lục Huân đưa cậu về nhà.

Trên đường về nhà, sắc trời càng ngày càng tối, cỏ cây ven đường bị gió thổi đong đưa, gió đêm u lãnh.

Khi cậu tiến vào đường nhỏ rẽ vào trấn, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.

Đường tối đến không nhìn rõ đường đi, cậu cảm giác lộ trình dài gấp đôi hôm qua, nhưng vẫn như cũ không đi đến con đường thông về nhà.

【 Sẽ không phải là gặp được quỷ đánh tường đi 】

【 Ô ô ô ô ô ô vợ đừng sợ, kỳ thật anh cũng sợ hãi 】

【 Tui muốn vào bảo vệ vợ! 】

Sở Tích Vũ trong lòng có chút sợ, cậu hình như vẫn luôn quanh quẩn một chỗ.

Động tác đạp xe không khỏi chậm lại, chóp mũi thấm ra mồ hôi mỏng, ánh mắt run rẩy, nhìn quanh bốn phía yên tĩnh không tiếng động.

Cậu khẩn trương mà nhíu mày, quyết định quay đầu, thay đổi đường khác.

May mà con đường này đi được, cậu đi qua đoạn đường tối om, rốt cuộc, thấy được đường nhỏ đi thông đến nhà mình, bỗng nhìn được một bóng người.

Nhưng nghiêm khắc mà nói, kia không phải người.

Cô mặc một thân váy đỏ, tóc rũ che mặt, chung quanh đều tản ra một cỗ tanh hôi mùi vị.

Bụng của cô giống như lời Lục Huân, bên trong trống rỗng, bị đào rỗng. Máu tươi mang theo mùi hôi thối nát không ngừng chảy xuôi, nhuộm đỏ váy áo mỹ lệ, lần này cô vẫn cầm theo ô che mưa, ô cũng đang chảy máu.

Sở Tích Vũ sợ tới mức tim như ngừng đập, lúc này cậu mới thấy rõ, không chỉ ô chảy máu, mà là toàn thân cô được bao phủ bởi máu đỏ.

Lục Huân nói, cô vốn dĩ là sinh viên, nếu không chết, hiện tại khả năng còn đang đi học.

Váy đỏ nữ nhân bước từng bước về phía Sở Tích Vũ, thanh âm u oán âm lãnh: “Đôi mắt tôi không thấy đâu, cậu có thể giúp tôi tìm xem nó đang ở đâu không?”

Nàng nói, chậm rãi, ngẩng đầu lên......

Nơi tóc đen che đậy dần dần bại lộ ở trong tầm nhìn Sở Tích Vũ.

Đó là một gương mặt dữ tợn, hai mắt trống rỗng, máu tươi đầm đìa.

Sở Tích Vũ luống cuống hồi thần, lập tức ngồi lại lên đạp xe đạp đi, xe đạp “Rầm” một tiếng ngã trên mặt đất.

Nữ quỷ đứng trên con đường nhỏ thông về nhà, cậu chỉ có thể xoay người chạy về một hướng khác, chạy không có mục đích, chỉ cần có thể chạy thoát là được.

Cậu chạy loạn lên, khi nữ quỷ sắp đuổi kịp, cậu chạy đến đường đá xanh phía bên của cổ trạch.

Cậu nhìn thoáng qua một góc của căn nhà, linh cơ vừa động, chạy hướng về phía cửa hông hậu viện của đại trạch.

Dùng sức đẩy, cửa nhỏ bên hậu viện đã bị cậu đẩy ra.

Sở Tích Vũ mệt đến mức bắp đùi nhũn ra, thở hồng hộc quỳ rạp trên mặt đất, đầu gối còn bị rách da chảy máu.

Cậu quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa, nữ quỷ áo đỏ lượn lờ một lát, liền bay đi.

Sở Tích Vũ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cậu có chút ngoài ý muốn, quỷ không dám vào.

Chẳng lẽ cổ trạch này có thể trấn quỷ?

Cậu không kịp nghĩ nhiều, cúi đầu hòa hoãn hô hấp.

Cũng không ai nói cho cậu, chơi trò chơi này cần sử dụng sức lực nhiều như vậy.

“Cậu làm sao vậy?”

Đỉnh đầu Sở Tích Vũ truyền đến thanh âm, cậu ngẩng đầu, thấy Tần Kế chống tay ở cửa sổ gác mái khắc hoa mộc, tản mạn mà rũ mắt nhìn về phía mình.

Ánh mắt Tần Kế thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Sở Tích Vũ, giống như vẫn luôn đứng ở cửa sổ, nhìn toàn bộ chuyện cậu trải qua.

Sở Tích Vũ thấy người quen, trong lòng có chút tủi thân.

“Tần tiên sinh, nói ra thúc có khả năng không tin,“ cậu lấy hơi, lảo đảo đứng lên, vỗ vỗ ống quần dơ hề hề, gấp không chờ nổi mà cùng vị hàng xóm nói hết, thở hổn hển, khẩn trương mà nói: “Tôi gặp phải quỷ.”

“Ừ?”

【 Không, thật ra nơi này chỉ có bảo bối là người thôi】

【Quỷ công?? Ngã ngựa rồi 】

【 Ha ha ha ha ha ha nhìn anh ta, tôi đột nhiên lại không sợ quỷ nữa 】

【Đáng yêu điêng lên được a a a a a a a 】

【 Ác ác ác ác ác quá kích thích quá kích thích 】