Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi - Đào Sinh Pi

Chương 7




Edit: Bơ

Sở Tích Vũ nhìn thoáng qua cửa chính đang đóng chặt, tiến lên vài bước, nói: “Được.”

【 đinh! 】

【 phát sóng trực tiếp ngẫu nhiên tự động bắt đầu 】

【 thời gian mặc định phát sóng trực tiếp: 1 giờ 】

【 đậu xanh chời ơi】

【 vừa vào đã cho tôi xem thứ kích thích như này a a a a 】

【 vợ muốn vào đó hả!! 】

【 cảm giác mấy ngày nay, thái độ của tên quỷ này với vợ chuyển biến rất lớn, có thể là bởi vì đã rơi vào bể tình rồi (sắc) 】

【 a a a a a vợ ơi đừng đi vào đó】

【 phòng tối play?? 】

Tay cậu đặt trên tay nắm cửa làm bằng gỗ đàn được điêu khắc tỉ mỉ, dùng sức đẩy, cửa phát ra tiếng kêu “Kẽo kẹt”, trong nhà bố trí tinh xảo, cách cục nội thất độc đáo, mỗi một phòng đều hào hoa xa xỉ.

Chỉ là ánh sáng quá mức âm u, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cậu.

Cửa chính đối diện với cầu thang đi lên gác mái tầng hai, Tần Kế đứng ở chỗ ngoặt trên cầu thang, như là đang đợi cậu. Nửa thân hình của hắn chìm trong bóng tối, không khí có chút quỷ dị.

Sở Tích Vũ nhìn quanh nội thất rắc rối phức tạp, có chút hoa mắt, cậu do dự mà tiến lên vài bước, vừa rồi còn đang nóng đến mức đổ mồ hôi, sau khi tiến vào trong nhà, cảm giác lạnh buốt tràn đến.

Cậu lạnh đến mức run run, kem cầm trên tay cũng quên ăn.

“Sao mà tôi thấy trong nhà có hơi lạnh, khó trách ngày thường anh đều mặc nhiều quần áo như vậy.” Sở Tích Vũ che mũi nhẹ giọng hắt xì, một bên bước lên cầu thang, một bên hỏi: “Hiện tại anh đang phải chữa bệnh, anh nên đi phơi nắng nhiều hơn nha.”

Sở Tích Vũ nói xong, lại phát hiện chính mình nói không đúng, ngốc ngốc ngẩng đầu sửa đúng nói: “À nhưng mà, hiện tại là mùa hè, ánh mặt trời gắt lắm.”

Cậu cong lên phấn môi, mặt mày cong cong tựa như trăng non, lại cắn một miếng kem.

Tần Kế mỉm cười, trong mắt u lãnh không rõ thần sắc, mãn nhãn đều là tươi cười sạch sẽ tươi đẹp của Sở Tích Vũ.

Hắn kiên nhẫn chờ đợi cậu, thân hình vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đuổi theo bóng dáng cậu, ôn thanh nói: “Đi lên đi.”

【 xong rồi, chồng của vợ rơi vào bể tình thật rồi 】

【 vợ lại cười thêm hai lần nữa thì sẽ phải vào phòng tối đóo 】

【 a a a a a a a kích động quá rồi!!!! 】

【 mới có hai tháng không xem vợ, vợ đã sắp thành của người khác rồi ô ô ô ô ô ô 】

【 mlem mlem, muốn nhìn phòng tối (xoa tay) 】

Sở Tích Vũ không phù hợp với hắc tịch gác mái, trong gác mái âm âm trầm trầm, khắp nơi bày biện xa hoa đều lộ ra hương vị cũ kỹ cổ xưa, nơi này áp lực, rét lạnh, tử khí trầm trầm.

Mà Sở Tích Vũ không giống vậy, cậu hoạt bát đơn thuần, kinh diễm xinh đẹp, luôn có thể ở trong lúc lơ đãng nói ra lời làm xúc động Tần Kế.

Cậu giống như ánh mặt trời rực rỡ, chiếu ánh sáng ấm áp vào nhà giam tăm tối đầy tử khí, làm cho gác mái chìm trong bóng tối nhiều thêm một tia màu sắc rực rỡ.

Tần Kế ánh mắt phảng phất luôn dính trên người Sở Tích Vũ, mang theo dơ bẩn tham dục, nhìn cậu từng bước một đến gần mình, nội tâm tham dục càng thêm không thể ngăn chặn......

Sở Tích Vũ đi lên vài bước, giơ tay sờ vào tay vịn, mở ra đã thấy bên trong toàn là tro bụi.

Gác mái hẳn là đã lâu không có người quét dọn rồi?

Cậu nhìn ánh sáng ngày càng tối, lạnh đến run rẩy, trong lòng mơ hồ cảm giác không đúng, có chút do dự.

Nơi này tối quá.

Không khí áp lực làm cậu cảm thấy kỳ quái.

“Làm sao vậy?” Tần Kế tươi cười sâu hơn, đáy mắt thần sắc rõ ràng ám ám.

Tần Kế nhìn cậu, bọn họ chỉ cách xa nhau vài bậc thang nữa thôi, Sở Tích Vũ chỉ cần đi thêm vài bậc thang, Tần Kế sẽ có thể chạm vào cậu.

Chỉ là chạm nhẹ vào, đã trở thành khát vọng vô số ngày đêm của hắn trong gian gác mái tràn đầy bóng tối.

Tần Kế áp lực trong mắt âm u, vươn tay về phía cậu, chờ đợi: “Đi lên đi, ta mang em đi thư phòng.”

【 thư phòng play】

【 ô ô ô mặt này quá phạm quy rồi 】



【 vợ của tôi sắp bị làm đến khóc rồi 】

【 a a a a a a a vợ ơi 】

【 (cởi trà đắng bé vợ đee) 】

( Trà đắng đồng âm quần lót:>)

Sở Tích Vũ lại hướng lên bước thêm một bậc thang, khoảnh khắc chỉ còn cách Tần Kế vài bước, chuông điện thoại Sở Tích Vũ đột nhiên vang lên.

“Đinh linh linh” âm thanh đánh vỡ an tĩnh không khí, Sở Tích Vũ mở ra di động, là bà ngoại gọi điện thoại cho cậu.

Cậu vội vàng tiếp nhận cuộc gọi: “Alo, bà ngoại, bà gọi cháu có việc gì ạ?”

Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm nghẹn ngào của bà ngoại, bà lạnh nhạt nói, “Trở về nấu cơm, ta đói bụng rồi.”

“Nhưng mà hiện tại mới bốn giờ nha bà ngoại, bà mới ăn xong cơm trưa được một lát thôi mà, ăn sớm quá đến tối dễ đói bụng đó bà ơi.” Sở Tích Vũ nhìn mắt Tần Kế, quay đầu trả lời điện thoại: “Nếu không bà ăn mấy miếng điểm tâm lót bụng, 5 giờ hơn cháu về nấu cơm cho bà được không?”

“Đừng nói mấy lời vô dụng đấy với ta,“ bà ngoại giọng nói không kiên nhẫn, như là đang đói cực kỳ, cả giận nói: “Hiện tại nhanh chóng trở về nấu cơm đi.”

“Được được, bà ngoại ngài đừng nóng giận.” Sở Tích Vũ dỗ dành bà, “Bây giờ cháu trở về đây.”

Cậu vừa dứt lời, bà ngoại đã cúp điện thoại.

“Bà ngoại tìm tôi, tôi trở về trước nhé.” Sở Tích Vũ mang theo xin lỗi nhìn về phía Tần Kế, nói: “Làm phiền Tần tiên sinh quá, lần sau tôi lại đến tham quan thư phòng của anh vậy.”

“Không sao.” Tần Kế trong mắt mang theo ôn hòa ý cười, thoạt nhìn mang theo phong độ, thiện giải nhân ý mà nói: “Em có việc thì đi trước đi, hoan nghênh lần sau tới chơi.”

“Ân!” Sở Tích Vũ cười gật gật đầu, xoay người đưa lưng về phía hắn đi xuống thang lầu.

Tần Kế nhìn bóng dáng cậu cách mình càng ngày càng xa, mỉm cười gọi cậu một tiếng, “Tích Vũ.”

Sở Tích Vũ bước chân một đốn, cậu đã sắp đến trước cửa, xoay người: “Ân?”

“Ngày mai là thứ bảy đúng không?” Tần Kế đứng ở trong bóng tối, tươi cười như cũ, sâu kín mà nói, “Ta muốn ăn bánh gạo em làm, có thể chứ?”

“Đương nhiên có thể.” Sở Tích Vũ gật đầu, cậu thích nấu nướng, có người thích ăn đồ ăn do cậu làm khiến cậu rất có cảm giác thành tựu, nói, “Ngày mai tôi sẽ mang qua cho anh.”

Tần Kế gật đầu, nhìn theo cậu rời đi, “Ngày mai ta chờ em đến.”

Sở Tích Vũ “Ân” một tiếng, hướng hắn vẫy vẫy tay cáo biệt, “Tôi đi trước nha.”

Tần Kế cũng chậm rãi vẫy tay tạm biệt, hoàn mỹ khuôn mặt mang theo ý cười, “Được.”

Tần Kế nhìn bóng dáng Sở Tích Vũ chậm rãi đi xa, mở ra cửa lớn, làm cho một bó lớn ánh sáng chiếu vào trong nhà, khi cậu khép lại cửa, ánh sáng trong tòa nhà cũng theo đó mà dập tắt.

Gác mái khôi phục yên lặng ngày xưa.

Tần Kế nhìn cửa bị khép lại, trong mắt ý cười nháy mắt ảm đạm xuống, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, rét lạnh khiếp người.

【 a a a a biến sắc mặt thật mau 】

【 như đổi người vậy, hắn ngụy trang thật tốt 】

【 điên phê báo động 】

Đột nhiên, bình sứ men xanh giá trị xa xỉ được bày trong nhà tự mình đổ xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh tan vỡ chói tai.

Bình sứ men xanh chia năm xẻ bảy, mảnh vụn rải đầy đất, ngắn ngủi đánh vỡ không khí an tĩnh.

Tần Kế chán ghét loại này ngày đêm, hắn nội tâm tràn ngập không cam lòng cùng phẫn nộ.

Hắn không muốn lại nhìn thấy bóng dáng Sở Tích Vũ rời hắn mà đi.

Hắn không nghĩ hãm sâu trong bóng tối dơ bẩn, không thấy ánh mặt trời ngày ngày chờ đợi Sở Tích Vũ đến, ở trong tối mơ ước ánh mặt trời tươi đẹp.


Sau khi gặp được Sở Tích Vũ, nội tâm tham lam cùng dục vọng phảng phất bị phóng đại vô hạn.

Tần Kế rất rõ ràng biết chính mình muốn cái gì.

Hắn khát vọng ánh mặt trời này

Khát vọng có thể tự tay chạm vào cậu.

Sau một hồi, Tần Kế biến mất ở trong bóng tối.

【 DM điên rồ quá 】

【 hắc hắc hắc hắc tôi cảm thấy có chút kích thích 】

【 cái kia là đồ cổ, siêu cấp quý 】



【 Ôi trời ôi trời! 】

【 tôi quá yêu thể loại này】

【kích thích muốn mạng! 】

【 a a a a a a a a a a a 】

【 vợ của tôi cách phòng tối không còn xa nữa】

【 a a a a a chờ mong ngày vợ bị bắt vào 】

......

Sở Tích Vũ vội vàng về nhà, thấy bà ngoại đang ngồi trên ghế trong phòng khách ăn điểm tâm, lưng bà hơi cong, ăn một miếng sẽ chậm rãi nhấm nuốt thật lâu, không biết suy nghĩ cái gì.

“Bà ngoại cháuđã trở về.” Cậu đi vào phòng bếp, một bên đeo tạp dề.

“Ân.” Bà ngoại hừ lạnh một tiếng, nghiêng nghiêng nhìn cậu một cái: “Nhanh nấu cơm, ta sắp chết đói.”

“Được, cháu đi làm ngay đây.” Sở Tích Vũ vội đi vào phòng bếp, bà ngoại không chỉ có càng ngày càng dễ quên, hơn nữa sức ăn cũng càng lúc càng lớn.

Cậu làm hai đồ ăn một canh, làm toàn đồ ăn dễ tiêu hóa, nhìn bà ngoại ăn ngấu nghiến.

Bà ngoại ăn xong, lau miệng, sắc bén hỏi: “Gần đây có phải có đồ vật dơ bẩn quấn lấy cháu?”

Sở Tích Vũ ngoài ý muốn nhìn về phía bà ngoại, đúng sự thật trả lời: “Vâng...... Cô ta ở giao lộ bên kia.”

“Không cần phải quan tâm nó.” Bà ngoại lại múc một chén canh, động tác này làm lục lạc màu tím trên trán cũng đong đưa theo, thân là bà cốt sớm đã tập mãi thành thói quen, nói: “Nó chỉ là tiểu quỷ, sẽ không đả thương người. Huống hồ cháu còn đeo khối ngọc kia, nó không dám đụng vào.”

Sở Tích Vũ hỏi: “Vậy cô ấy sẽ luôn ở nơi đó sao?”

Bà ngoại gật đầu, nói: “Loại quỷ này oán khí không nặng, nhưng nếu có chấp niệm, thì sẽ luôn lưu lại địa phương khi chết.”

“Ra là như vậy.”

Sở Tích Vũ trầm mặc, không nói cái gì nữa.

Nữ quỷ kia không lý do mà bị giết hại tàn nhẫn, sau khi chết chỉ có thể trở thành dã quỷ tại địa phương chết đi mà phiêu đãng, chấp niệm của cô hẳn là đôi mắt đã bị lấy mất......

Bây giờ cậu mới hiểu được định nghĩa cô hồn dã quỷ.

Sáng sớm hôm sau.

Sở Tích Vũ làm tốt bánh gạo, tính toán đưa qua cho Tần Kế.

Trên đường, nhìn thấy nữ quỷ vẫn đang trốn sau bụi cỏ lau, muốn che đậy khuôn mặt xấu xí, thanh âm u oán hỏi: “Buổi sáng tốt lành, đệ đệ xinh đẹp, ô ô xin hỏi cậu hôm nay có rảnh giúp tôi tìm đôi mắt không?”

“Không rảnh.” Sở Tích Vũ bị cô làm phiền hai tháng, đã không sợ hãi mới như đầu, nhưng ngẫu nhiên vẫn không dám nhìn cô, cậu bưng bánh gạo nóng hầm hập, bước chân nhanh hơn.

“Ô ô tốt, không sao,“ váy đỏ nữ quỷ chiếp chiếp khóc, nắm chặt ô che mưa, “Tôi có thể chờ cậu có thời gian giúp tôi tìm ô ô ô.”

Sở Tích Vũ cúi đầu, bước nhanh đi qua.

Nữ quỷ nhìn về phía điểm tâm đang tỏa hơi nóng trên tay cậu, tràn đầy hâm mộ, nói: “Ô ô trù nghệ của cậu thật tốt, mỗi ngày đều có thể làm ra món ngon như vậy, nếu tôi còn sống, tôi thật muốn nếm thử.”

Sở Tích Vũ bước chân dừng lại, cậu nhíu mày, mạc danh cảm thấy băn khoăn trong lòng. Cậu quay đầu lại nhìn nữ quỷ, bưng bánh gạo dừng lại vài giây.

Người đã chết, không thể ăn đồ ăn sao?

Cậu không khỏi nhớ đến trong thế giới hiện thực, cậu ngoài ý muốn gặp tai nạn xe cộ qua đời, nếu không tiến vào thế giới trong trò chơi, hiện tại hẳn là cũng không khác gì nữ quỷ.

Cậu cau mày, có thể là bởi vì đồng cảm, trong lòng có chút khó chịu.

Cậu bước nhanh rời đi đường nhỏ, đi vào trong đình viện cổ trạch, để bánh gạo xuống, rũ đầu ngồi trên ghế đá, như là đang tự hỏi cái gì.

“Sao lại đến muộn như vậy.” Tần Kế ở trên của sổ gác mái chờ đợi cậu, hắn một tay lười biếng mà chống cằm, đánh giá khuôn mặt cậu, hỏi: “Làm sao vậy, em có vẻ không cao hứng.”

Sở Tích Vũ rũ mắt tự hỏi một hồi, có chút buồn bã, ngẩng đầu, hỏi: “Tần tiên sinh, anh nói, người sau khi chết có cảm giác gì đây?”

Tần Kế nhìn chăm chú cậu, đạm cười một cái, “Như thế nào đột nhiên lại hỏi cái này?”

“Không có gì, chỉ là bỗng dưng rất muốn biết.” Sở Tích Vũ ánh mắt run run, nhìn về phía Tần Kế, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói, người sau khi chết không thể ăn gì, vậy người đó có thể hay không vẫn luôn rất đau?”

Sở Tích Vũ thoạt nhìn lo lắng sốt ruột, mắt đào hoa nhu hòa phiếm hơi nước, miệng hơi hơi nhấp, sắc môi đỏ thắm khiến cậu thêm vài phần khổ sở.

Tần Kế trong mắt ý cười hơi giật mình, tiện đà lại trầm giọng nói: “Sẽ không, nhưng là sẽ thực cô độc.”

“Thật vậy chăng,“ Sở Tích Vũ nhìn về phía hắn, toàn thân đều toát ra lòng hiếu kỳ: “Tần

tiên sinh sao lại biết?” Tần Kế trầm mặc sau một lúc lâu, ý cười càng đậm: “Ta đoán.”