Tàu chậm rãi tiến gần phương hướng kia, xuyên thấu qua mặt biển xanh lam, Sở Tích Vũ chỉnh thiết bị ngắm nhìn đến cao nhất, mạt bóng dáng kinh diễm kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
Sở Tích Vũ đứng trên boong tàu, nhìn mặt biển chung quanh hồi lâu, có chút ngơ ngẩn.
Mặt biển tinh không vạn lí, ánh nắng bao phủ.
【 nói không chừng là rắn biển. 】
1998 suy đoán, nó truyền thông tin của thế giới phó bản cho cậu:
【 thế giới biển sâu, là khi vực biển thần bí nhất hiện nay do việc nghiên cứu khoa học chưa thể đào sâu. 】
【 nơi này nguy cơ tứ phía, sinh vật thần bí phong phú đa dạng. 】
【 rất nhiều nhà thám hiểm bởi vì tự tiện xông vào khu vực này mà thi cốt vô tồn. 】
【 vì để thăm dò thế giới biển sâu thần bí, vài nhà sinh vật học quyết định hợp tác cùng tổ nghiên cứu biển sâu của quốc gia, cùng lúc đó thành lập đoàn đội quay phóng sự tài liệu về sinh vật biển. 】
【 đoàn đội này tập hợp các nhà nghiên cứu khoa học và người quay chụp tinh anh từ các quốc gia, quy mô khổng lồ, phân công minh xác, nghiêm chỉnh tổ chức đi thăm dò hải vực này. 】
【 bọn họ thăm dò với tinh thần, ý đồ vạch trần tầng khăn che nguy hiểm mà lại thần bí của biển sâu. 】
【 điều không ngờ được là, khoảnh khắc bọn họ vô lễ đến thăm cùng quấy rầy, nguy hiểm đã lặng yên bóp chặt cổ họng bọn họ...... [ rút gọn thông tin ] 】. Đam Mỹ Sắc
Sở Tích Vũ nhấn thu gọn thông tin trên màn hình, điều chỉnh trạng thái, đặt thiết bị hướng về phía có khả năng xuất hiện cá mập trắng.
Giờ cậu hẳn nên đặt toàn lực chú ý lên việc ghi hình cá mập trắng.
Cá mập trắng hải vực này chênh lệch rất lớn với cá mập khu vực khác.
Ở nơi này cá mập trắng trưởng thành dài đến 10. 6 mét, vây đuôi to rộng, vây cá bén nhọn hình nón, số lượng răng gấp đôi cá mập trắng bình thường.
Vì ngoại hình khác biệt, nhóm nghiên cứu sinh vật học tạm thời đặt tên là —— "Cá mập khổng lồ".
Cậu dò xét phương hướng của sinh vật biển, một đường tìm kiếm cá mập khổng lồ.
Đáng tiếc tàu cậu đi gần 10 hải lý, vẫn như cũ không tìm được tung tích cá mập trắng.
Cậu sửa sang lại mũ che nắng, thở ra hơi nóng, liên hệ Aude.
"Aude, bên tôi không có cá mập trắng lui tới, bên cậu thế nào?"
"Ôi, tôi cũng không có. Tôi còn bị rắn biển không biết tên cắn một cái." Ngữ khí Aude có chút bực bội, "Urian, xem ra hôm nay thượng đế rất bận."
Sở Tích Vũ nhìn hoàng hôn nơi chân trời, nói: "Cậu có khỏe không, Aude. Tôi cũng không tìm được gì cả, mau về doanh trại trị liệu đi."
Aude thở dài, "Cũng chỉ có thể như vậy."
Sở Tích Vũ điều khiển tàu, thay đổi phương hướng về phía hải đảo mà phân bộ hạ trại.
Doanh trại này là phân nhánh đầu tiên được cấp cho đoàn đội quay chụp, đối tượng quay chụp là sinh vật biển to lớn hung mãnh.
Nơi này có mười tám nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, năm nhà sinh vật học, cùng với mấy chục binh sĩ thuộc quân đội quốc gia được phân công bảo vệ an toàn cho đoàn đội quay chụp.
Mà cậu, là nhiếp ảnh gia thuộc tổ 1 của đoàn đội quay chụp chuyên nghiệp.
Cậu chuyển giao tàu loại nhỏ cho binh lính phụ trách quản lý, bước nhanh đi vào doanh địa.
Aude về trước cậu một bước, giờ phút này đang ngồi trong phòng chữa bệnh tiêm huyết thanh, cậu vẫn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng tru tê tâm liệt phế của vị to con này.
"Cái đậu... Rắn biển chết tiệt!"
......
Sở Tích Vũ đi đến tổ phân tích kỹ thuật, cậu muốn làm rõ sinh vật vừa rồi thấy là gì.
Lấy ra đoạn quay chụp vừa nãy, cẩn thận tìm kiếm hình ảnh trên màn hình......
Cậu nhíu mày.
Đoạn ghi hình kia đã được cậu bật chiếu năm sáu lần, thậm chí mỗi giây đều tạm dừng phóng to tìm kiếm, cậu vẫn không tìm được hình bóng đuôi cá trong ảnh chụp.
Không thấy.
Sao có thể.
Cậu tin tưởng chính mình không nhìn lầm.
Kỹ thuật viên đứng ở phía sau, hỏi: "Ngài đang tìm cái gì?"
"Không có gì." Trước khi xác định chắc chắn, cậu không muốn nói ra, Sở Tích Vũ lễ phép cười, đôi mắt linh động như đá mắt mèo, "Tôi xuất được ảnh rồi, cảm ơn cậu đã rút ra thời gian tới giúp."
"Không cần khách khí." Kỹ thuật viên đỏ bên tai, lắc đầu, "Có thể giúp được ngài là vinh hạnh của tôi."
Sở Tích Vũ mang theo băng ghi hình rời khỏi tổ phân tích kỹ thuật, cậu mới ra khỏi đó không lâu, đã thấy Aude đang che lại cánh tay băng bó chạy tới.
"Cậu có khỏe không, Urian?"
Aude là người Ireland, nhiệt tình rộng rãi, đối với sự nghiệp quay chụp đại dương rất là ham thích.
"Tôi vẫn rất tốt." Sở Tích Vũ liếc nhìn cánh tay kia, "Nhưng ngươi ấy, vết thương nghiêm trọng lắm sao?"
"Tôi không có việc gì, may mắn con rắn cắn tôi độc tính không lớn, không chậm trễ việc quay chụp." Aude dẫm lên nhành cây khô, đá r xa, "Hôm nay cậu có thu hoạch được gì không?"
"Không có." Sở Tích Vũ lắc lắc đầu.
Aude an ủi nói: "Đừng nhụt chí, nói không chừng ngày mai chúng ta có thể đâm vào hang ổ của cá mập khổng lồ."
"Hy vọng như thế."
Rạng sáng 4 giờ.
Sở Tích Vũ nằm trong lều trại của mình ở doanh địa, cậu bị máy truyền tin tùy thân đánh thức.
Cậu mơ hồ mở mắt, mở máy truyền tin ra, không trung rất nhanh hiện ra một mảng trắng, đó là thông báo của tổng bộ thăm dò sinh vật phát tới ——
【 hệ thống thăm dò mật độ cao kiểm tra đo lường ra, cá mập khổng lồ nửa giờ tới sẽ đi qua khu vực phía dưới phân bộ. 】
【 bởi vì phạm vi phân bố quá rộng, thỉnh nhóm nhiếp ảnh gia tách ra hành động, mau chóng đến phạm vi hải vực! 】
Đính kèm với thông báo còn có một tấm bản đồ hải vực, phía trên dùng điểm đỏ để đánh dấu địa điểm xuất hiện cá mập khổng lồ.
Sở Tích Vũ xoa xoa đôi mắt, nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Aude từ lều trại cách vách.
"Urian, mau rời giường! Đi bắt cá mập trắng!"
Sở Tích Vũ vội mặc đồ phòng hộ, cầm theo trang bị đắt tiền đi theo mấy người Aude đến nơi được chỉ định.
Đến hải vực kia, bởi vì phạm vi quá rộng, vì phòng ngừa cá mập trắng thoát đi, vài người bọn họ không thể không tách ra quay chụp.
Sở Tích Vũ đứng trên boong tàu của thuyền loại nhỏ, bầu trời xám xịt vừa mới sáng lên.
Mặt trời thong thả dâng lên, ánh sáng tươi đẹp chiếu rọi, trên mặt biển như lóe lên vô số điểm vàng.
Cậu không thể không tỉnh ngủ.
Mặt biển bị hệ thống thăm dò chặt chẽ chú ý giờ phút này thực yên bình.
Sở Tích Vũ ngồi trên ghế gấp, lười nhác ngáp một cái.
Cậu đội mũ vàng rộng vành, đôi mắt xinh đẹp ướt át, ánh mắt có chút ngốc lăng, mang theo ngây ngô khi ngái ngủ tỉnh, ánh nắng chiếu lên sườn mặt cậu, sấn khuôn mặt càng thêm đẹp đẽ dễ nhìn.
Cậu là người mới trong đoàn đội, tuổi lại nhỏ, cho nên các đồng nghiệp đều phi thường chiếu cố.
Nhiệm vụ an bài cho cậu luôn là nhẹ nhàng nhất, điểm chỉ định quay chụp vĩnh viễn đều ở bên ngoài lưu vực nguy hiểm.
Cho nên, hải vực quanh cậu, tỷ lệ quay được cá mập khổng lồ không cao lắm.
Bởi vậy, lần tìm kiếm này, cơ hồ không có việc của cậu.
Cậu híp hai mắt buồn ngủ, dưới tia nắng ban mai, nhịn không được ngủ gật.
Tay cậu chống mặt, khuỷu tay dựa vào trên cột buồm, vừa mới ngủ gật không đến hai phút, đã bị tiếng va chạm trên boong thuyền làm cho bừng tỉnh.
"Phanh!"
Sở Tích Vũ bỗng dưng mở to mắt, gương mặt bị phơi đến mức hơi hồng, đứng lên xem xét.
Đâm vào cá voi à.
Cậu mơ mơ màng màng ngồi xổm trước cột buồm, xuyên qua tấm ngăn cẩn thận xem xét.
Cậu vừa mới tỉnh không bao lâu, còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Tàu tự động của cậu tuy rằng không to như một chiếc xe oto nhỏ, nhưng nguyên liệu làm nên lại dị thường tốt, viên đạn đều khó có thể xuyên qua.
Nhưng hiện tại, boong tàu nhỏ của cậu đang có một chỗ bị móc sắt đâm nát nhừ, chung quanh móc sắt còn tràn ngập máu loãng đỏ thẫm.
Máu loãng không ngừng khuếch tán, vũng máu ngày càng đậm.