Sở Tích Vũ đeo tai mèo lông xù xù, giống như một bé mèo ngây thơ.
Cậu bị Tần Kế bắt được cái đuôi.
......
Ngày hôm sau.
Khi cậu tỉnh lại, Tần Kế lại ra cửa.
Híp đôi mắt mơ hồ, sờ đến di động ở mép giường, mở màn hình thì thấy, bác sĩ bệnh viện tư nhân gửi tin nhắn cho cậu, còn đính kèm ảnh chụp.
Sở Tích Vũ nháy mắt thanh tỉnh không ít, click mở hình ảnh, đó là một bản phân tích gen thai nhi.
Nhanh như vậy.
Thế giới phó bản này y học kỹ thuật tiên tiến hơn rất nhiều so với thế giới hiện thực.
Ở chỗ này, thai nhi được một tháng là có thể tiến hành phân tích gien, hơn nữa quốc gia vì muốn trừng trị tội phạm, tăng mạnh chế độ quản lý, mỗi một cư dân sinh ra đều sẽ được ghi lại trong kho ADN và kho gien.
Chỉ cần thông qua cơ quan hợp pháp, là có thể nhanh chóng tìm được gien phù hợp, vì để bắt được người phạm tội, cung cấp hiệu quả thực tế cho quá trình phá án.
Hiện tại, phân tích gien hoàn thành, chỉ cần so chiếu với kho gien trong quốc gia là có thể lập tức biết được bố của đứa bé là ai.
Chỉ còn một bước nữa thôi.
Cậu thu thập nhiều chứng cứ, vì để có thể tìm ra kẻ thương tổn Lâm Thanh Tuyết.
Sở Tích Vũ ngồi dậy, hít sâu một hơi, báo cảnh sát.
"Alo, xin chào, tôi muốn báo án, có người cưỡng gian nữ sinh vị thành niên khiến người ta mang thai, hơn nữa còn nghi ngờ có liên quan đến án bắt cóc buôn bán nội tạng......"
......
Sở Tích Vũ nghiêm túc điền thông tin báo án, giao ra bút ghi âm cùng bản phân tích gien cho cảnh sát.
Vài cảnh sát ngồi đối mặt Sở Tích Vũ, đều nhíu mày mang biểu tình ngưng trọng.
"Chào cậu, tôi họ Lâm." Người tiếp nhận vụ án là một cảnh sát trung niên, ông đưa nước cho Sở Tích Vũ, "Cậu tên là Sở Tích......"
"Sở Tích Vũ." Cậu trả lời.
"Ừ, Sở Tích Vũ." Cảnh sát Lâm gật đầu, lật xem tài liệu Sở Tích Vũ cung cấp, liếc nhìn Sở Tích Vũ, "Vì sao cậu không lập tức báo án ngay khi xảy ra vụ việc, mà lại đi thu thập những thứ này?"
"Bởi vì tôi muốn giảm bớt gánh nặng cho cảnh sát, muốn mau chóng tìm được hung thủ." Sở Tích Vũ uống một ngụm nước, nói, "Sớm nhìn thấy hắn bị đem ra trước công lý."
Thật ra là do cơ hội Tần Kế cho cậu ra cửa rất ít.
Cậu không có nhiều thời gian lắm.
Muốn tận khả năng áp súc thời gian, chạy nhanh hoàn thành nhiệm vụ này.
Cảnh sát Lâm rất ngoài ý muốn với lý do này, ông cùng cảnh sát bên người liếc nhìn nhau, cúi đầu cười một cái, "Cậu rất có cá tính."
Sở Tích Vũ mỉm cười lắc lắc đầu.
"Cảnh sát Lâm, xin hỏi hiện tại có thể bắt đầu đối chiếu với kho gien không?"
"Không nhanh như vậy." Lâm cảnh sát lắc đầu, thu chứng cứ vào bao nilon trong suốt, ông vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm Sở Tích Vũ.
"Chúng tôi phải theo thủ tục, bằng vào lý do của cậu cũng không thể chứng minh cái gì, trước tiên mang chúng tôi xem kia cô bé kia đi."
Sở Tích Vũ sửng sốt, thỏa hiệp nói: "Được."
Xe cảnh sát dừng lại trước cửa bệnh viện.
Lâm Thanh Tuyết đeo kính râm cùng khẩu trang, còn đội mũ lưỡi trai, che mặt kín mít, cô được nữ cảnh sát đỡ lên xe cảnh sát, Sở Tích Vũ đi cùng cô đến phòng kiểm tra của cảnh sát.
Bệnh viện chứng minh Lâm Thanh Tuyết xác thật mang thai, hơn nữa phân tích gien cũng khớp với chứng cứ cậu đưa, cảnh sát Lâm mới miễn cưỡng tin tưởng lý do thoái thác của Sở Tích Vũ.
Ông thu thập toàn bộ chứng cứ, đưa đơn đề nghị đối chiếu gien cho cấp trên, chờ đợi phê duyệt.
Lâm Thanh Tuyết tạm thời lưu lại đồn công an, nơi này bảo vệ tính riêng tư của người bệnh rất tốt, bảo an cũng nhiều, còn có hai nữ cảnh chăm sóc cho cô.
Cô ở nơi đó rất an toàn.
Sở Tích Vũ mới vừa đi khỏi cục cảnh sát, Tô Tiểu Vân đã gửi tin nhắn cho cậu.
Vân Vân: [ Lâm Thanh Tuyết sao lại xuất viện? ]
Vân Vân: [ nghe nói còn bị xe cảnh sát đưa đi?! ]
Vân Vân: [ cậu đi cùng cô ấy không? Các cậu hiện tại ở đâu?? ]
Vân Vân: [ ở cục cảnh sát sao? ]
Vân Vân: [ có phải đã báo án cảnh sát rồi phải không, các cậu nói như thế nào?? ]
......
Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Vân gửi tin nhắn cho cậu, hơn nữa một lần gửi ba bốn mươi tin, gọi hai mươi mấy cuộc điện thoại.
Nhìn dáng vẻ phi thường nôn nóng.
Sở Tích Vũ trả lời: [ đúng vậy, chưa nói cái gì. ]
Tô Tiểu Vân bên kia lập tức biểu hiện đang nhập tin nhắn, nhìn dáng vẻ là luôn trong trạng thái chờ tin của cậu.
Vân Vân: [ cậu nói gì rồi? ]
Vân Vân: [ cậu ấy bị xâm hại, không phải không có chứng cứ sao, sao còn có thể báo cảnh sát? ]
Vân Vân: [ báo án cũng không có tác dụng gì đâu ]
Vân Vân: [ cậu mau nghe điện thoại, nhanh lên ]
Vân Vân: [ nhanh lên ]
Vân Vân: [ tôi có lời muốn hỏi. ]
Không biết vì sao, Tô Tiểu Vân giống như có vẻ đặc biệt sốt ruột, Sở Tích Vũ chần chờ một lát, nhận điện thoại.
Sở Tích Vũ: "Alo."
Đầu bên kia nửa phút vẫn không phát ra tiếng, thanh âm có chút mơ hồ, "...... Quần áo Lâm Thanh Tuyết cùng ví tiền đang ở chỗ tôi, cậu mau đến đây lấy đi."
Sở Tích Vũ ngồi trước bậc thềm của cục cảnh sát, "Giờ tôi không có thời gian, chờ hôm nào lại đến lấy."
"Ngày mai tôi cùng bạn trai đi nơi khác du lịch, để chỗ tôi vài ngày sợ sẽ quên mất, đến lúc đó làm mất thì cũng đừng trách tôi, cậu nhanh tới lấy đi."
Thanh âm Tô Tiểu Vân có chút khàn khàn, như là bị cảm.
Cô lại bổ sung nói, "Nếu cậu không tới lấy, tôi vứt đi đấy."
Sở Tích Vũ nhìn dòng xe trên đường, cầm điện thoại trầm mặc vài giây, nói, "Cậu đang ở đâu?"
"...... khách sạn quốc tế XX." Tô Tiểu Vân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thúc giục nói, "Nhanh qua đây lấy, một lát nữa tôi phải ra sân bay."
Sở Tích Vũ đứng dậy, nhìn biển hiệu Cục Công An, trên khuôn mặt có chút do dự.
Cuối cùng vẫn là thở dài, nói: "Được rồi."
......
Sở Tích Vũ đi xe đến khách sạn Tô Tiểu Vân nói, đây là khách sạn khá đặc biệt, giá cả không chỉ rẻ, còn cung cấp phục vụ đặc thù, cho nên phần lớn người ra vào đều là nam nam cùng nam nữ.
Quan trọng nhất là, nơi này không có cameras.
Sở Tích Vũ đi đến trước cửa phòng Tô Tiểu Vân, ấn chuông.
Qua hai phút.
Cửa phòng mở ra một nửa, Tô Tiểu Vân dò ra nửa thân mình, ánh mắt rõ ràng cứng đờ, "Vào đi."
Sở Tích Vũ không định đi vào, cậu đứng ở cửa, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, "Đồ vật ở đâu, đưa cho tôi đi."
"Cậu tiến vào, tôi đưa cho." Tô Tiểu Vân nhíu mày, âm cuối rõ ràng không đúng, "Đồ vật nhiều như vậy, tự cậu đi vào dọn."
"......"
Sở Tích Vũ vẫn không nhúc nhích, ninh mày, lui về phía sau một bước, một bàn tay đặt trong túi quần, sờ soạng đồ vật.
"Đi vào nhanh." Tô Tiểu Vân lại đẩy cửa ra một chút, không ngừng thúc giục cậu.
Nhưng không ngờ, cửa phòng đối diện phòng Tô Tiểu Vân đột nhiên mở ra.
Mặt dao sắc bén lạnh băng đặt trên sườn eo cậu.
Cậu sơ ý quá rồi.
Người không ở trong phòng Tô Tiểu Vân.
Mà là ở đối diện.
Sở Tích Vũ hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Tống Chi Văn đội mũ màu đen đang đeo khẩu trang, cầm một cây đao, đặt trên eo cậu.
"Đoàn ủy." Thần kinh Sở Tích Vũ căng chặt, nói, "Không nghĩ tới sẽ là cậu."
"Cái gì mà là tôi?" Tống Chi Văn cười khẽ, đẩy bả vai Sở Tích Vũ về phía cửa phòng Tô Tiểu Vân, "Tích Vũ, sao tôi không hiểu cậu đang nói gì."
Sở Tích Vũ bị bức vào phòng bên trong cánh cửa, cậu thấy Tô Tiểu Vân bị trói chân tay.
Xích sắt khóa trên mắt cá chân cô, có thể đứng ở cửa đã là chiều dài cực hạn của xích sắt, trên xích sắt thượng có móc câu xuyên qua gót chân cô ta, huyết nhục dữ tợn, máu tươi không ngừng chảy xuôi.