Sở Tích Vũ nằm liệt trên sô pha, phần đầu truyền đến đau đớn càng thêm mãnh liệt, giống như có một cây kim vô hình đâm vào trong não, khiến ý thức cậu dần trở nên hỗn loạn.
Đau quá.
Khoảnh khắc Sở Tích Vũ nhìn thấy bài vị kia, phảng phất có vô số mảnh nhỏ ký ức cấp tốc xẹt qua.
Tần Bách Chu ba chữ.
Cậu đã từng thấy qua.
Hẳn là vào một đêm khuya, cậu đứng trong thông đạo u ám, luôn cảm thấy rất lạnh, ánh sáng âm u, không nhìn rõ được đường phía trước.
Tay cậu cầm đuốc, đứng trong thạch mộ rét lạnh, đôi khi có tiếng gió lạnh đập vào cửa đá, cùng với thanh âm leng keng thanh thúy.
Cậu bước đi trong ánh nến mỏng manh, từng bước một đến gần trung ương, đi lên thềm đá, phía trên thềm đá có một quan tài rất lớn.
Cậu run rẩy tiếp tục tiến lên, đi đến trước quan tài, dưới ánh nến đong đưa chiếu sáng, cậu đã nhìn rõ bia mộ.
Trên bia mộ cũ kỹ, chính giữa khắc ba chữ.
"Tần Bách Chu."
Cậu nhớ rõ lúc ấy đã đọc thành tiếng.
Sau đó.
Cậu đã quên chuyện xảy ra tiếp theo.
Chỉ nhớ rõ khi tỉnh lại bản thân đã nằm trên nắp quan tài, kèn xô na thổi lên thanh âm tiết tấu vui sướng, xung quanh lạnh lẽo làm người phát run.
Có người mặc vào cho cậu hỉ phục đỏ rực, cánh môi điểm son đỏ thắm, người nọ hôn môi cậu, còn nỉ non ở bên tai: "A Vũ, mặc thử hôn phục...... Rất thích hợp với em."
Sở Tích Vũ ôm gối đầu bị ném xuống đất, biểu tình dại ra rốt cuộc có dao động.
Vì sao cậu lại có những ký ức này.
Hai mắt cậu ướt dầm dề, ánh mắt rung động, quỳ gối trên thảm lông dê trước sô pha, một tay chống trên bàn trà, muốn sắp xếp suy nghĩ từ ký ức hỗn loạn.
"Ai...... Ai là Tần Bách Chu."
Sở Tích Vũ lẩm bẩm hỏi chính mình, ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa trên sàn nhà, tìm tòi trong đầu mảnh nhỏ ký ức liên quan.
Nhưng dù có cố gắng nhớ lại thế nào, cậu cũng không tìm được nửa điểm bóng dáng, trước mắt chỉ hiện lên vô số bóng dáng mông lung, cùng với âm thanh ong ong bên tai.
Cậu rốt cuộc làm sao vậy.
Cậu ôm lấy gối trên sô pha, trên trán toát ra mồ hôi mỏng, vội tìm di động gọi điện thoại cho Tần Kế.
"Chồng ơi, chồng......"
Sở Tích Vũ cầm di động, nôn nóng chờ đợi vài giây.
Chờ mãi vẫn chưa thấy người kia nhận máy.
Đột nhiên, gác mái trên lầu vang lên tiếng chuông di động.
Sở Tích Vũ sợ tới mức cả người phát run.
Cậu đối với tiếng chuông điện thoại này rất quen thuộc, đó là tiếng nhạc mở đầu của một bộ phim hoạt hình, chính tay cậu cài cho di động Tần Kế. Sở Tích Vũ buông di động, bả vai run rẩy đi về hướng thang lầu. Cậu mạc danh cảm thấy đặc biệt khẩn trương, tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay ngăn không được đổ mồ hôi.
Cậu từng bước một đi lên cầu thang, tìm được gian phòng truyền đến tiếng chuông.
Gian phòng này ở bên cạnh phòng ngủ của hai người bọn họ, bày biện tinh giản, chăn gấp gọn bằng phẳng, không một nếp uốn.
Sở Tích Vũ đi vào phòng, thấy trên bàn sách đang đặt một chiếc di động vẫn đang rung.
Màn hình di động sáng lên, mặt trên đúng là Sở Tích Vũ đang gọi đến.
Sở Tích Vũ nhìn cái di động vẫn chưa ngừng vang lên kia, tức khắc dừng bước.
Tần Kế ra cửa không mang di động?
Sở Tích Vũ lo sợ không yên sửng sốt hồi lâu, mới thật cẩn thận tiến lên cầm lấy di động, ấn từ chối cuộc gọi, sau đó tắt điện thoại.
Cậu chạy xuống cửa lớn dưới tầng, tay đẩy cửa, bỗng phát hiện cửa đã bị khoá chặt từ bên ngoài.
Sở Tích Vũ nhìn cửa lớn, đôi tay chậm rãi buông.
Cậu lúc này mới nhớ.
Tần Kế chưa từng đưa chìa khóa cho cậu.
Cậu thử rất lâu vẫn không mở được cửa, đành phải chậm rãi bước về trong phòng ngủ, không gian yên tĩnh làm cậu cảm thấy bất an, sợ hãi như tấm võng dày khoá chặt lấy cậu.
Cậu tìm áo khoác của Tần Kế, khoác lên người, nằm trên sô pha trong phòng ngủ xem TV, chờ Tần Kế trở về.
Mở kênh truyền hình bất kỳ, câu được câu không xem, trong tay cậu ôm một ly sữa bò nóng, mở TV chỉ là muốn giảm bớt thần kinh quá mức lo âu bất an.
Trong phòng bếp có rất nhiều đồ ăn, đều là Tần Kế chuẩn bị trước cho cậu, vài món đặt trong lò giữ ấm, đến bây giờ vẫn còn nóng.
Qua giữa trưa, cậu tùy tiện ăn một chút, sau đó lại nằm về trên sô pha.
Hiện tại tư duy của cậu loạn đến mức vô pháp tự hỏi, vì không để ý thức lại lần nữa mơ hồ, cậu chỉ có thể duy trì hiện trạng.
TV vẫn đang trình chiếu, trong nhà càng ngày càng tối, rõ ràng chưa đến ba giờ, bên ngoài đã sắp tối như nửa đêm.
Ánh sáng TV lập loè chiếu rọi trên mặt Sở Tích Vũ, Sở Tích Vũ rũ mắt, không biết mình ngủ mất lúc nào.
Cậu cuộn tròn trên sô pha, khi nghiêng người, áo khoác trên người chậm rãi rơi xuống trên mặt đất.
Sau đó, áo khoác đen vốn đã rơi lại tự động đắp lên người cậu.
......
Sở Tích Vũ ngủ mơ, cậu mơ hồ nghe thấy có âm thanh khàn khàn quen thuộc kêu gọi.
"Sở Tích Vũ, Sở Tích Vũ, tỉnh tỉnh."
Kia hẳn là thanh âm của lão thái thái, ngữ khí mang theo nghiêm túc cùng lạnh nhạt.
Đầu Sở Tích Vũ đau như muốn nứt ra, hai mắt hơi mở, thấy sô pha cách đó không xa có một bà lão đang ngồi, bà lão kia chống quải trượng.
"Ta bảo cháu ít nhiều cũng lưu tâm với người xung quanh, cháu lưu tâm như vậy sao." Lão thái thái ngồi cách cậu không xa, hận sắt không thành thép dùng quải trượng gõ gõ.
Lão thái thái đã thay thành quần áo có màu sắc và hoa văn sáng ngời, khuôn mặt già nua nghiêm túc, nếp nhăn trên mặt hiện rõ, đôi mắt tam giác hà khắc nhìn chằm chằm cậu.
"Cháu nói xem ta thông minh cả đời, sao lại có đứa cháu ngoại chất phác như cháu vậy."
Nháy mắt Sở Tích Vũ nhìn thấy lão thái thái, ký ức vốn trống rỗng đột nhiên xé ra một lỗ hổng, từng màn ký ức hỗn loạn không rõ đều hiện lên trước mắt.
Cậu nhớ lại tất cả rồi.
Hoá ra.
Cậu còn có một người bà ngoại.
【 tích ——】
【 chúc mừng ngài, kỳ thể nghiệm mất trí nhớ kết thúc. 】
【 vì bồi thường đối với thuộc tính ẩn trong nhân vật giả thiết của ngài, tổng bộ hệ thống nhân đây cho ngài tích phân khen thưởng: 500 "Điểm bản lĩnh" 】
"Ngoại...... Bà ngoại."
Vành mắt Sở Tích Vũ phiếm hồng, cậu còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại bà.
Cậu chống thân mình ngồi dậy, nhìn về phía thân ảnh lão thái thái, xoa xoa hai mắt của mình, lo lắng là do mình hoa mắt.
"Sao bà đã về rồi."
"Ta muốn đi đầu thai, cùng với ông ngoại cháu." Lão thái thái nói: "Trước khi đi vẫn không yên tâm cháu, nên trở về nhìn chút."
Sở Tích Vũ gật đầu: "Vâng."
"Sở Tích Vũ." Lão thái thái tiến lên vài bước, "Có phải cháu có người mình yêu thích hay không?"
Sở Tích Vũ bị hỏi bỗng khựng lại, trong đầu theo bản năng hiện lên bóng dáng Tần Kế, ậm ừ nói: "Không có ạ."
Bà ngoại khẽ hừ một tiếng: "Cháu còn định gạt ta."
"Ta vẫn là câu nói kia, tìm người cùng mình trải qua cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, phải tìm người toàn tâm toàn ý, ta xem vị kia...... Ai, cũng coi như còn có thể miễn miễn cưỡng cưỡng."
Sở Tích Vũ cúi đầu, "Bà ngoại, cháu thật sự không có người mình thích."
"Còn giả bộ nữa hả." Bà ngoại dùng ngón trỏ điểm điểm cái trán cậu, "Trước kia là ta phát bệnh hồ đồ, khiến cháu trêu chọc đến lệ quỷ kia. Hiện tại không nghĩ đến cháu cũng mắc phải loại bệnh này, ai, cháu về sau phải làm sao bây giờ đây."
Cậu lắc lắc đầu, "Bà ngoại đừng lo lắng, cháu đã khoẻ rồi."
Sở Tích Vũ rất muốn nói cho bà, thật ra cậu cũng không thật sự bị loại bệnh này, để bà an tâm đi đầu thai.
"Loại này bệnh dính vào thì là bị cả đời, nào có dễ dàng tốt lên như vậy, phải có người chăm sóc cháu cả đời mới được."
Bà ngoại lo lắng nhìn cậu, "Nhưng nói thật, hắn đối với cháu xác thật cũng không tệ lắm."
Sở Tích Vũ biết bà ngoại nói đến "Hắn" là ai.
Cậu chỉ cần nhớ đến hành động mấy ngày nay của mình, sẽ cảm thấy thẹn đến muốn tìm cái khe đất chui vào.
"Tần Kế, chính là Tần Bách Chu." Bà ngoại thở dài, nói, "Cũng chính là lệ quỷ luôn dây dưa muốn làm trượng phu của cháu."
Bà biết, khoảnh khắc để Sở Tích Vũ nhận sai Tần Kế làm hàng xóm, hết thảy đều đã sai rồi.
Ánh mắt Sở Tích Vũ chấn động.
Kỳ thật ở vừa rồi khi khôi phục ký ức, cậu cũng đã đoán được năm sáu phần.
Chỉ là đang trốn tránh chân tướng mà thôi.
"Ta tới là vì nói cho cháu việc này, hiện tại lời cũng nói xong, nên đi rồi." Ánh mắt bà ngoại mang theo cảnh cáo, "Về sau đừng lại dễ dàng bị người lừa như vậy, nghe không?"
Sở Tích Vũ ngẩng đầu lên, gật gật đầu, "Được, bà ngoại, bà yên tâm."
"Kỳ thật là người hay quỷ cũng không quan trọng như vậy, quan trọng là chính cháu có thích hay không." Bàn tay già nua của bà ngoại đặt ở trên đầu Sở Tích Vũ, cuối cùng còn nói thêm: "Ta chỉ ngóng trông cháu về sau sẽ sống tốt."
Giống với trong dĩ vãng làm bà cốt trừ tà cho bọn nhỏ khi bị bệnh, bà ngoại sờ sờ trán cậu.
Bất đồng là.
Lần này bà đem mọi mong ước cùng phúc khí đều cho cháu nhà mình. "Tích Vũ, bà ngoại phải đi rồi."
"Bà ngoại đi đầu thai, về sau không thể tới xem cháu."
"Cháu phải sống thật tốt."