"Em xin lỗi." Khuôn mặt Sở Tích Vũ dán vào cổ hắn, giống bé mèo làm nũng, đôi mắt dại ra, lẩm bẩm, "Giờ em không nhớ được chuyện gì hết."
Tần Kế ôm cậu, ôm cả người cậu vào trong ngực, hắn xoa xoa đầu tóc bù xù của Sở Tích Vũ, hai tay siết chặt.
Tần Kế nhìn Sở Tích Vũ, chỉ thấy ánh mắt ngốc lăng của cậu, tràn đầy cảm giác xa lạ đối với hoàn cảnh xung quanh, thần kinh khẩn trương, theo bản năng nắm chặt vạt áo, thể hiện rõ ràng bệnh trạng của chứng mất trí nhớ.
Sự khác thường của Sở Tích Vũ làm Tần Kế có chút ngoài ý muốn, hết thảy mọi việc phát sinh quá mức đột nhiên.
Rõ ràng trước đó còn rất tốt.
Sao có thể.
Sở Tích Vũ bất an dán chặt lấy hắn, mở to hai mắt đào hoa đầy sợ hãi, đột nhiên hỏi, "Chồng ơi, sao em lại quên mất anh?"
"Bởi vì em bị bệnh." Tần Kế một tay vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, dỗ dành, "Chồng đưa em đi bệnh viện nhé."
"Giờ mình đi hả anh?" Sở Tích Vũ ngẩng đầu lên, ủy khuất nói, "Nhưng em không muốn tiêm đâu."
"Chúng ta không tiêm." Tần Kế hôn hôn khuôn mặt Sở Tích Vũ, dụ dỗ, "Chỉ đi gặp bác sĩ thôi nhé."
Sở Tích Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, bất an ôm sát Tần Kế, giờ phút này ngoại trừ Tần Kế, cậu đều cảm thấy xa lạ cùng sợ hãi với mọi thứ, "Không muốn, em không muốn đi bệnh viện mà."
"Không đi bệnh viện," Tần Kế đỡ Sở Tích Vũ ngồi dậy, một tay ôm eo nhỏ, "Em sẽ lại quên mất chồng."
Đôi mắt nhu mỹ của Sở Tích Vũ rung động, lo lắng hỏi: "Thật ạ?"
"Ừ." Tần Kế càng xem càng cảm thấy Sở Tích Vũ như vậy phá lệ làm người thương tiếc, kiên nhẫn giải thích, "Ta đã lừa gạt em bao giờ đâu, em muốn quên chồng sao?"
"Không muốn! Em không muốn quên mất chồng đâu mà."
Sở Tích Vũ mở to đôi mắt ướt dầm dề tràn đầy kinh hoảng, khẩn trương ôm chặt Tần Kế, sợ tới mức cuộn tròn trong lòng ngực hắn, nhỏ giọng thương lượng cùng hắn: "Vậy, vậy chúng ta đi một lát thôi nhé, sau đó chạy thật nhanh về nhà."
"Được." Tần Kế hôn hôn mí mắt Sở Tích Vũ, nói: "Nghe em."
Sở Tích Vũ bị đặt ngồi trên chăn, Tần Kế lấy quần áo mới thay cho cậu, Sở Tích Vũ rất ngoan ngoãn phối hợp.
Cần duỗi tay thì duỗi, cần nhấc chân thì sẽ ngoan ngoãn nhấc chân.
Tần Kế nắm cổ chân Sở Tích Vũ, chân cậu vừa mềm vừa trắng, xúc cảm rất tốt.
Tần Kế hôn lên mắt cá chân trắng nõn của Sở Tích Vũ, ngửa đầu mỉm cười nhìn về phía cậu, con ngươi mang theo tình tố ôn nhu.
Sở Tích Vũ cúi đầu thẹn thùng rụt rụt cổ.
......
Tần Kế nắm tay dắt cậu xuống nhà, đặt người ngồi lên xe, cài dây an toàn cho cậu.
Sở Tích Vũ đối với mọi thứ chung quanh cảm thấy rất bất an, tay cậu đang gắt gao nắm lấy bàn tay Tần Kế, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Ban đêm, độ ấm ngày càng thấp, Tần Kế bọc Sở Tích Vũ bằng áo khoác đen của mình.
Tần Kế đưa Sở Tích Vũ lên tầng cao nhất của bệnh viện, hai vai cậu được Tần Kế ôm, lúc này mới miễn cưỡng có một ít cảm giác an toàn.
Tần Kế dẫn cậu đi vào phòng khám bệnh của bác sĩ, bên trong có một bác sĩ nam đeo kính đen đang ngồi, Sở Tích Vũ rũ mắt, ngồi bên người Tần Kế, thời khắc bất an nắm chặt tay hắn.
Bác sĩ dò hỏi Tần Kế về bệnh trạng Sở Tích Vũ, Tần Kế nói ra từng chuyện về cậu mà hắn luôn nhớ rõ.
"Bước đầu hoài nghi là chứng mất trí nhớ." Nam bác sĩ nhìn về phía Sở Tích Vũ, lễ phép nói, "Tôi kiến nghị ngài nên dẫn cậu ấy đi làm kiểm tra tổng quát."
Tần Kế gật đầu, sau đó bác sĩ dẫn hai người Tần Kế cùng Sở Tích Vũ đi đến trước dụng cụ chụp cộng hưởng từ.
Mắt Sở Tích Vũ ướt dầm dề, lo sợ không yên nhìn về phía Tần Kế.
"Ngoan, em lên đó nằm nhé." Tần Kế sửa sang lại quần áo cho cậu.
"Chồng ơi, em sợ." Giờ phút này Sở Tích Vũ đang ở trong trạng thái ngây thơ, đối với mọi thứ đều thập phần xa lạ, cậu như đứa trẻ dán lấy Tần Kế, nắm chặt tay hắn không buông.
Tần Kế vỗ nhẹ sau lưng cậu, ôn thanh nói, "Không sợ, chồng ở chỗ đó chờ em."
Hắn chỉ cho Sở Tích Vũ nhìn về phía phòng chờ được ngăn cách bằng kính trong suốt cách đó không xa, lúc này Sở Tích Vũ mới miễn cưỡng thả lỏng thần kinh đang khẩn trương, ánh mắt ủy khuất đầy khiếp đảm, "Vậy chồng đừng bỏ em đi nhé."
"Được." Tần Kế yêu chết điệu bộ này của Sở Tích Vũ, hắn nói, "Ta không đi."
Sở Tích Vũ nghe vậy mới buông tay đang nắm chặt hắn ra.
......
Kiểm tra tốn gần hai tiếng.
Làm xong, bọn họ trở lại phòng khám.
Sở Tích Vũ khoác áo Tần Kế, được Tần Kế ôm vào trong ngực, tò mò nhìn chằm chằm bác sĩ trước mặt đang xem hình ảnh trên máy tính.
"Rất có thể cậu ấy mắc chứng mất trí nhớ di truyền hiếm thấy." Nam bác sĩ nhìn ảnh chụp CT, tìm từ giải thích, "Người mắc bệnh này trên toàn cầu không đến 500 người, bệnh trạng đều là đột nhiên phát ra, hơn nữa tùy người mà khác nhau, trước mắt chưa tìm được nguyên nhân dẫn đến phát bệnh."