Trong nhà an tĩnh quỷ dị hồi lâu, xúc cảm trơn trượt lại lần nữa nối gót tới.
Sở Tích Vũ nằm bò, mấy lọn tóc ướt mồ hôi dán trên trán cậu.
Bóng tối vây quanh khiến cậu càng thêm cảnh giác.
Cậu thở phì phò, trán để ở trên giường, mồ hôi tẩm ướt khăn trải giường màu xám.
......
Sở Tích Vũ mở to mắt, nhìn trần nhà phòng mình.
Trên trán đổ đầy mồ hôi, Tần Kế đứng ở mép giường, cầm khăn lông lau mồ hôi cho cậu.
"A Vũ, em không sao chứ." Tần Kế quan tâm nhìn về phía cậu "Lại gặp ác mộng sao em?"
Sở Tích Vũ hít một hơi, chậm rãi ngồi dậy, mơ hồ cảm giác đầu gối có chút đau nhức.
"Vâng." Cậu gật gật đầu, nhìn áo ngủ trên người, vựng trầm trầm hỏi: "Tần tiên sinh, em về nhà như thế nào vậy?"
"Em say quá, ta ôm em về." Tần Kế rót nước, đưa cho cậu, "Đầu em còn đau không?"
"Không đau ạ." Sở Tích Vũ lắc đầu, co hai chân, "Em không nghĩ tối hôm qua lại uống say như vậy, có phải thêm phiền toái cho anh không."
"Sao có thể." Tần Kế mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa, "Lúc em uống say rất đáng yêu."
Sở Tích Vũ nghe mà ngại đỏ mặt, miệng nhỏ uống nước.
Cậu cúi đầu nhìn áo ngủ, phát hiện quần áo trên người đã được thay.
Nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết là ai thay cho cậu.
Cậu nhấp môi, trong lòng âm thầm mắng Tần Bách Chu vài câu biến thái.
"A Vũ, em luôn nằm mơ thấy ác mộng cũng không tốt lắm."
Tần Kế nhìn khuôn mặt tinh xảo, lại lo lắng nói, "Ta đã thử nói chuyện với vị kia."
Sở Tích Vũ khẩn trương hỏi, "Hắn nói như thế nào?"
"Hắn không nghe ta nói, vẫn kiên trì muốn kết âm thân."
Trong giọng nói Tần Kế mang theo xin lỗi, còn nói thêm, "Nhưng mà A Vũ, tối hôm qua lúc em nằm với ta có gặp ác mộng không?"
"Không có." Sở Tích Vũ lắc lắc đầu.
Tần Kế suy tư, cấp ra kiến nghị, "Vậy em có thể tạm thời tới phòng ta ngủ, chờ thêm đoạn thời gian lại dọn về."
Sở Tích Vũ đỏ bừng mặt, vội nói: "Không...... Không cần quấy rầy như vậy."
Một hai hôm còn được, nếu hôm nào cũng cùng Tần Kế chung chăn gối, Sở Tích Vũ sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
"Sẽ không quấy rầy." Tần Kế rất là kiên nhẫn, thiện giải nhân ý nói, "Đương nhiên, A Vũ, em muốn ngủ một mình cũng được. Nếu buổi tối gặp ác mộng, có thể tùy thời tới cách vách tìm ta."
Sở Tích Vũ liên tục gật đầu, "Vâng."
Tần Kế đứng dậy, hắn mặc một thân áo sơ mi màu đen, khí chất xuất chúng, nói: "Vậy em nghỉ ngơi thêm đi, ta đi chuẩn bị bữa sáng."
"Vâng." Sở Tích Vũ nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, đôi mắt đào hoa mang theo vẻ giật mình.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào sàn nhà, ánh sáng xán lạn ánh vào đôi mắt, sáng ngời thấu triệt, cảnh tượng tối hôm qua giờ phút này được tái hiện lại rõ ràng ở trong đầu cậu.
Đó là lệ quỷ, ba ngón tay.
Cửa sổ nửa mở ra, trong nhà không khí tươi mát, khi thì có gió nhẹ phất qua, cuốn lên bức mành bên cửa sổ.
Cho dù bị che đôi mắt lại, quanh mình là một mảnh hắc ám, xúc cảm bị xâm chiếm vẫn khiến cậu nhịn không được phát run. Lúc ấy đêm đã khuya, trong nhà phảng phất chỉ nghe được thanh âm cậu hít thở.
Cậu nhớ rất là rõ ràng.
"Một, hai, ba."
Bởi vì thanh âm của lệ quỷ vẫn luôn quanh quẩn bên tai, tiếng nói trầm thấp, tùy thời đếm.
"Lông vũ nhỏ ăn giỏi quá."
Tần Bách Chu khen cậu, thanh tuyến lạnh đến khiếp người, còn nói thêm, "Khẳng định rất nhanh sẽ có thể tiếp nhận ta......"
【 tích ——】
【 ký chủ, cậu có phải đang yêu đương không vậy? 】
【 sao mà gần đây tim cậu rất hay đập nhanh. 】
Hệ thống 1998 sẽ che chắn khoảng thời gian riêng tư, cho nên cảnh tượng tối hôm qua đã bị che mất, hệ thống hoàn toàn không biết gì.
Sở Tích Vũ rũ mắt, dùng ý thức trả lời 1998: Cũng không phải.
Cậu xuống giường, đi giày, thở dài, dây dưa dây cà đi vào phòng tắm tắm rửa.
Bởi vì tối hôm qua uống quá say, nên bây giờ đầu Sở Tích Vũ rất đau, nhưng vẫn vội vàng ăn cơm sáng, kiên trì đến trường học đi học.
Không biết vì cái gì, Sở Tích Vũ không dám ở lại tòa cổ trạch xa hoa nhiều hơn phút giây nào, tuy rằng cậu rất tín nhiệm Tần Kế, cũng ỷ lại hắn, nhưng cậu vẫn theo bản năng muốn rời đi nơi này.
Cổ trạch quá lạnh.
Cho dù đang giữa mùa hè, vẫn lạnh lẽo đến mức Sở Tích Vũ phát run.
Lần này Tần Kế tự mình đưa cậu đi học.
Sở Tích Vũ ngồi ở ghế sau, tài xế là nam nhân trung niên rất kiệm lời, Tần Kế ngồi bên cạnh cậu, sườn mặt rõ ràng, môi mỏng híp lại, cả người lộ ra mị lực thành thục ổn trọng.
Sở Tích Vũ nhịn không được nhìn trộm vài lần, Tần Kế mặc áo sơmi đen, có thể nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay được ẩn dưới lớp áo, cậu có chút hâm mộ, ôm cặp sách, lén sờ cánh tay của mình.
Ở trong lòng thở dài.
Xem ra người cùng người là không giống nhau.
Tần Kế xem hết những động tác nhỏ đáng yêu của Sở Tích Vũ, híp mắt cười, "Xe sẽ dừng ở ngã rẽ, A Vũ, tự em đi vào nhé, tan học ta đến đón em."
"Vâng." Sở Tích Vũ mở cửa xe, đeo cặp sách, ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt, "Tần tiên sinh, chiều gặp lại anh nhé."
Tần Kế hạ cửa sổ xe, "Được, buổi chiều gặp."
Sau đó, Sở Tích Vũ xoay người đi vào cổng trường, ếch xanh treo trên cặp sách cũng lắc lư theo nhịp bước chân cậu.
Cậu đi đến chỗ ngồi thì mới thấy hai cái chỗ ngồi phía sau đều trống không, hôm nay Lục Huân cùng Tống Chi Văn vẫn chưa đến.
Sở Tích Vũ không nghĩ nhiều, cậu thu dọn chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, mở sách giáo khoa, liếc mắt nhìn hàng ghế ở tổ bốn, phát hiện Lâm Thanh Tuyết cũng chưa đến.
Còn có Tô Tiểu Vân nữa.
Chẳng lẽ là cả đám bọn họ còn uống say hơn cả cậu?
Sở Tích Vũ cảm thấy có chỗ quái quái, nhíu mày, tửu lượng thường ngày của Lục Huân rất tốt, không có khả năng mới uống mấy bình đã say đến mức nghỉ học.
Cậu ta là người mà dù trời có sập xuống cũng phải đến góp vui cơ mà.
Trong phòng học vang vọng tiếng chuông reo, cậu nghe giảng câu được câu mất, nghe xong một tiết tiếng Anh, ngáp một cái thật dài.
Vành mắt cậu hơi hơi phiếm hồng, mí mắt mệt đến mức rũ xuống, một tay chống mặt, phòng ngừa bản thân mệt quá ngã mặt xuống bàn.
Thật vất vả ngồi học 40 phút, cậu vừa định nằm nhoài lên trên bàn nghỉ ngơi một chút, cửa sau bỗng có người đi vào, đến trước bàn cậu.
Người kia tuy mặc đồng phục, nhưng nhìn rất lạ mặt, Sở Tích Vũ hoàn toàn không quen biết hắn, "Bạn học, Lâm Thanh Tuyết tìm cậu, bảo cậu đi hỗ trợ bê tài liệu."
"Lâm Thanh Tuyết?" Sở Tích Vũ ngồi thẳng người, hỏi, "Cậu ấy đang ở đâu?"
Người kia nói: "Khu phía đông trường học, trên đường nhỏ gần Minh hồ, tôi mới đi lấy tài liệu từ đó về, nữ sinh kia có một người nhưng cầm rất nhiều đồ, cậu mau đi giúp đi."
Sở Tích Vũ sửng sốt một hai giây, "À, được, tôi biết rồi."
Ngay sau đó người kia rời khỏi phòng học bằng cửa sau, lưu lại Sở Tích Vũ ngồi trầm tư một mình.
Cậu có muốn đi hỗ trợ không đây?
Sự bất thường tất có biến.
Không đi.
Cậu ôm lấy áo khoác rồi nằm bò lại trên mặt bàn, nhắm mắt an tâm đi vào giấc ngủ.
Hệ thống sâu kín vang lên âm thanh máy móc: 【 không, cậu muốn đi. 】
【 nhiệm vụ sắp kích hoạt nga ~】
Sở Tích Vũ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi từ cửa sau.
......
Cậu đi đến nơi người nọ bảo, khu phía đông xây sớm hơn vài chục năm so với khu tây của họ, kiến trúc rõ ràng cổ xưa hơn.
Đông giáo có một phòng chuyên dùng để đóng dấu tài liệu, cũng như lưu trữ bài thi cùng tài liệu ôn tập.
Bởi vì quy mô rất lớn, lãnh đạo nhà trường quyết định đồ vật giáo dục của cả trường đều sẽ để ở gian phòng này.
Bởi vậy, sẽ thường xuyên có học sinh tây giáo đi hơn mười phút từ đường nhỏ đi vào đông giáo để thu dọn tài liệu và lấy đồ dùng.
Cậu đi dọc theo đường nhỏ bên Minh hồ, cuối đường nhỏ là đến cánh rừng sau núi bên đông giáo.
Ven đường trải đầy cây cối rậm rạp, che đậy ánh sáng, làm Sở Tích Vũ càng đi càng muốn trở về, hai vai run rẩy, có chút khẩn trương đi về phía trước.
Khi đi trên đường, thỉnh thoảng cậu sẽ giẫm vào lá cây khô, đây là tiếng vang duy nhất phát ra trên đường nhỏ đầy yên tĩnh.
Lâm Thanh Tuyết thật sự chờ cậu ở chỗ này?
Cậu đi một đường, chậm rãi rẽ trái, bên này không bị bóng cây che lấp như còn đường phía bên phải, cậu bỗng nhìn thấy một chồng tài liệu được đặt trên ghế đá.
Sở Tích Vũ bước nhanh tiến lên, nhìn quanh vài vòng, vẫn không thấy thân ảnh Lâm Thanh Tuyết.
"Lâm Thanh Tuyết." Sở Tích Vũ thử gọi cô vài lần, vẫn không có người đáp lại.
Cách đó không xa là cành khô đang đung đưa, yên tĩnh cực kỳ.
Lúc này đang là giờ học, ngoại trừ học sinh được giao nhiệm vụ đến lấy đồ hoặc tài liệu, trên cơ bản sẽ không có ai xuất hiện ở đường nhỏ này.
Sở Tích Vũ lại kêu vài tiếng, như cũ không có ai trả lời.
Cậu đợi tầm năm phút, vẫn không thấy Lâm Thanh Tuyết đâu.
Sở Tích Vũ nghĩ thầm có thể là Lâm Thanh Tuyết cầm một ít tài liệu về trước rồi, cậu vén tay áo lên, khom người bê tập tài liệu ôn tập dày nặng lên, đi về phía đường nhỏ trở về tây giáo.
Cậu vừa đi vừa nghỉ, rốt cuộc cũng có thể ôm được chồng tài liệu sắp cao đến cằm mình về tới cửa phòng học, vừa lúc gặp phải Tống Chi Văn cùng Tô Tiểu Vân, bọn họ tựa hồ cũng vừa đến.
"Tích Vũ, sao một mình cậu lại bê nhiều đồ như vậy." Tống Chi Văn tiến lên ôm lấy toàn bộ tài liệu, giúp cậu để lên trên bục giảng, "Cậu mới trở về từ đông giáo à?"
"Đúng vậy." Sở Tích Vũ mệt đến mức cái trán chảy mồ hôi ròng ròng, cử động cánh tay tê rần.
Cậu liếc thấy chỗ ngồi của Lâm Thanh Tuyết trống không, ngoài ý muốn hỏi: "Cậu nhìn thấy Lâm Thanh Tuyết đâu không, cậu ấy về lớp trước phải không?"
"Không rõ lắm đâu, chúng tôi cũng vừa mới đến." Tô Tiểu Vân đeo cặp sách, áo khoác buộc trên eo, che đậy cái mông, trên cổ cô có dấu vết mờ ám, sợi tóc có chút hỗn độn, nhưng tổng thể cũng không khác phòng cách ngày thường là mấy.