Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi - Đào Sinh Pi

Chương 12




Sở Tích Vũ nắm chặt dây đeo cặp sách, lại hắt xì một cái, nhỏ giọng hỏi hắn: "Như, như thế nào, Tần tiên sinh?"

Tần Kế rũ mắt nhìn về phía cậu, trầm mặc một lúc lâu, trong mắt ưng phiếm nhàn nhạt ý cười: "Không có việc gì, chỉ là tùy tiện hỏi hỏi."

"Em bị bệnh sao, A Vũ?" Tần Kế nhạy bén mà phát giác sự khác thường của cậu hôm nay, quan tâm nói: "Có phải bởi vì ngày hôm qua bị mắc mưa không."

Sở Tích Vũ gật đầu, hít hít cái mũi, cười nói: "Có khả năng, không có việc gì đâu, tôi trở về uống một liều thuốc cảm là đỡ thôi."

"Vậy em mau mau về đi." Tần Kế thấy Sở Tích Vũ sắc mặt trắng bệch lại buồn bã ỉu xìu đáng thương, trong lòng cũng tràn đầy đau lòng, ôn thanh nói: "Trở về nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được, tôi biết rồi." Sở Tích Vũ gật gật đầu, phất phất tay với hắn, sau đó đẩy xe đạp rời đi.

Tần Kế nhíu mày, ánh mắt âm u, nhìn Sở Tích Vũ rời đi.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy chính mình bất lực như thế, chỉ có thể bị vây ở trên gác mái giống lao ngục này.

Bởi vì hắn đã sớm chết.

Đã chết rất nhiều năm.

Tần Kế tưởng tượng đến đây thì cực độ không cam lòng.

Hắn không thể giống những người đang sống kia, thời khắc vây quanh bên người Sở Tích Vũ, không thể hỏi han ân cần với cậu, ngay cả khi Sở Tích Vũ bị bệnh cũng không thể tự thân chiếu cố cậu.

Hắn chỉ cần tưởng tượng đến việc Sở Tích Vũ cũng sẽ cười với người khác, nội tâm hắn liền ghen ghét đến nổi điên, phẫn nộ cùng tham lam không thể ngăn chặn cơ hồ sắp làm hắn mất đi lý trí.

Hắn chỉ cần Sở Tích Vũ.

Tần Kế cố chấp mà nhìn về phía vườn rau nhỏ dùng rào tre vây quanh cách đó không xa của Sở Tích Vũ, ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn vờn quanh, cạnh vườn rau còn treo búp bê cầu mưa, mặt mũi chúng nó bị vẽ đến hơi xấu nhưng lại có chút đáng yêu.

Đó là Tần Kế tận mắt nhìn thấy Sở Tích Vũ treo lên, Sở Tích Vũ lúc trước còn khẳng định như vậy có thể cầu mưa.

Tia sáng cuối cùng trong ngày chiếu qua một góc vườn trong hàng rào tre, Tần Kế có thể nhìn thấy mầm cây non của vườn rau, chúng nó xác thật là được Sở Tích Vũ chăm sóc khá tốt.

Chồi non xanh biếc, vui sướng hướng về phía mặt trời.

Tần Kế trước kia thường thường có thể nhìn thấy Sở Tích Vũ đội mũ rơm nhỏ, cong người tưới nước, còn sẽ tại thời điểm cho rằng không ai, ngẫu nhiên nói khẽ vài câu với chúng nó.

Hết thảy đều rất tốt đẹp.

Tốt đẹp đến mức khiến người nhịn không được muốn chiếm hữu mỗi thời khắc.

......

Tần Kế nhìn một lúc lâu, một trận gió u lãnh thổi qua, hắn rất nhanh lại trở về trong bóng tối.

————

Sở Tích Vũ trở về cơm nước xong, tìm thuốc trị cảm cúm uống, uống xong căn bản là không có tâm trạng nghỉ ngơi.

Cậu nhìn thời gian còn lại của nhiệm vụ:

【 thời gian làm nhiệm vụ còn: 52 giờ 】

Thời gian càng ít, cậu càng khẩn trương, hệ thống 1998 nói, nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian cho phép, vậy thì sẽ bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi này, cũng tương đương với trực tiếp tuyên án cậu đã tử vong ở thế giới hiện thực.

- ---

Cậu xám xịt mặt mày, mang theo đèn pin, bước nhanh đi vào bụi cỏ lau ven đường.

Nữ quỷ váy đỏ dùng một cành cây khô búi gọn tóc trên đầu, nhìn qua thoải mái không ít, cho dù là đã chết cũng không đánh mất đi lòng yêu cái đẹp của phái nữ.

Có lẽ cô quá nhàm chán, bên người còn có không ít đồ vật nhỏ được làm từ cành cây khô.

Cô thấy Sở Tích Vũ đến, vội đẩy ra cỏ lau, nói: "Em đến tìm chị hả, đệ đệ xinh đẹp?"

"Ân." Sở Tích Vũ nhìn quanh bốn phía tối đen, sau khi xác định không có một bóng người, mới dám ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

"Em thật tốt," nữ quỷ váy đỏ nói, "Huhuhu thật là tiểu thiên sứ xinh đẹp."

Sở Tích Vũ bị khen đến ngượng ngùng, đôi tay đặt trên đầu gối, ngồi xổm cách đó không xa nói, "Chị tên Giang Niểu?"

"Đúng vậy ô ô." Nữ quỷ gật gật đầu, chờ đợi mà nhìn cậu.

"Ngày đó buổi tối, em với chị đều ở trên chiếc xe đó," Sở Tích Vũ hỏi trước nói: "Vậy chiếc xe buýt rơi khỏi cầu, có phải do chị làm không?"

"Không phải! Ô ô chị nào dám làm loại chuyện này, thật sự không phải chị!" Nữ quỷ liên tục lắc đầu, nói, "Đến con cá chị cũng không dám giết, càng đừng nói đến trên xe còn nhiều người như vậy."

"Thế chiếc xe kia vì sao lại rơi xuống?"

"Là bác tài xế hôm đó buồn ngủ trong lúc lái xe! Ông ta trực tiếp đâm xe ra đầu cầu." Nữ quỷ nói: "Em không biết, lúc ấy chị cũng rất sợ hãi ô ô, cho rằng chính mình sẽ chết, cũng may chị đã chết."

Sở Tích Vũ bị lời nói không có logic của cô chọc cười một cái.

Nữ quỷ thật cẩn thận hỏi, "Đệ đệ, em có biện pháp khác sao?"

"Không có." Sở Tích Vũ thành thật mà lắc đầu, cậu tới tìm váy đỏ nữ quỷ chính là vì muốn nỗ lực tìm thêm manh mối, hai tay cậu nâng gương mặt, hỏi, "Vì cái gì chị kiên trì muốn tìm về đôi mắt như vậy?"

"Bởi vì......" Trừ bỏ đôi mắt, khí quan trên người của cô đều bị lấy mất, nhưng cô lại chỉ có chấp niệm tìm về đôi mắt, "Ô ô ô bởi vì chị có thể cảm giác được hai mắt của mình còn ở gần đây, còn lại...... còn những cái kia đều đã trở thành của người khác ô ô ô."

"Xin lỗi." Sở Tích Vũ cảm thấy mình đã hỏi đến chuyện thương tâm của cô, cậu áy náy xin lỗi, nói, "Em sẽ tận lực giúp chị tìm trở về."

"Cảm ơn em! Ô ô!" Nữ quỷ trong mắt chảy huyết, lại hỏi: "Kia......em muốn tìm như thế nào vậy?"

Sở Tích Vũ lại rũ đầu xuống, trầm mặc một lúc lâu.

Đúng vậy.

Đôi mắt xác định là còn, nhưng nên tìm như thế nào đây?

"Lần trước chị nói, có hai nam nhân trói chị lên xe, nhưng không thấy rõ diện mạo bọn họ." Sở Tích Vũ nói, lại hỏi, "Vậy chị có thể cảm giác được mình bị họ đưa tới nơi nào không?"

Nữ quỷ cẩn thận hồi ức, sợ hãi mà nói: "Chị nhớ rõ...... Hẳn là địa phương rất hẻo lánh, không có người, không nghe được bất kỳ tiếng còi xe nào."

"Có ngửi thấy mùi nước sát trùng không?" Sở Tích Vũ đoán cô có khả năng bị đưa tới phòng thí nghiệm ngầm, hai nam nhân kia mới động thủ lấy nội tạng hoàn chỉnh ra.

Nữ quỷ suy nghĩ một lát, do dự mà lắc lắc đầu "Không, không có."

"Không có sao?" Sở Tích Vũ kinh ngạc, lại hỏi: "Vậy chị suy nghĩ cẩn thận một chút, còn có thể nghĩ đến điều gì khác không?"

"Chị nhớ nơi đó rất an tĩnh, hình như......" Nữ quỷ thanh âm phát run, nói: "Hình như có một mùi hương rất nồng."

Sở Tích Vũ hỏi: "Mùi hương đó như thế nào?"

"Không phải mùi giống nước hoa." Nữ quỷ do dự nói: "Mà giống như là...... Là mùi của hương nhang."

Mùi nhang khói.

Vậy sẽ là địa phương nào, chùa miếu?

Sở Tích Vũ sửng sốt, cậu cảm giác sự tình so với trong tưởng tượng của mình còn phức tạp hơn.

【 đinh! Chúc mừng ngài giải khóa manh mối mới 】

【 khen thưởng nhắc nhở: Ngài có lẽ đã đi qua địa phương kia. 】

Sở Tích Vũ bỗng dưng mở to hai tròng mắt, cậu đột nhiên nhớ tới trước kia khi chơi trò chơi trên di động, cơ hồ nhiệm vụ thứ nhất ở mỗi trò chơi dành cho người mới đều sẽ không quá khó, nhắc nhở thì tương đương với biến tướng để cung cấp đáp án.

Cậu cho rằng ở trong vô hạn trò chơi sẽ không như vậy, nhưng hiện tại cậu đột nhiên cảm giác đáp án đang dần dần rõ ràng......

Nhất định là như thế này!

Cậu đứng lên, mở ra đèn pin chiếu về phía con đường đen nhánh một mảnh nơi xa.

"Ô ô, đệ đệ em làm sao vậy?"

Sở Tích Vũ nhìn núi lớn phía xa, tự tin tràn đầy mà nói: "Có lẽ em biết đôi mắt của chị đại khái ở đâu."

"Ở...... Ở nơi nào?"

Sở Tích Vũ chưa kịp trả lời, cậu nhanh như chớp mà cầm đèn pin chạy về nhà.

Đi qua cổ trạch, Tần Kế đứng ở trước cửa sổ trước gọi cậu lại, trong giọng nói mang theo lo lắng cùng ôn nhu trách cứ, "A Vũ, đã trễ thế này em chạy ra bên ngoài làm cái gì, em còn đang bị bệnh, hẳn là phải trở về nghỉ sớm."

Sở Tích Vũ vội vàng dừng lại, cậu nghĩ nghĩ, kích động mà đẩy cửa đi vào sân nhà Tần Kế.

"Tôi, tôi biết đôi mắt của nữ hài tử kia ở đâu!"

Tần Kế rũ mắt nhìn cậu chạy nhảy đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hỏi, "Chính em còn đang sinh bệnh, còn nghĩ đến việc giúp người khác?"

Sở Tích Vũ ngoan ngoãn đứng yên, ậm ừ nói: "Ân...... Tôi cảm thấy cô ấy rất đáng thương, muốn giúp đỡ một chút."

Không có biện pháp, đây cũng là nhiệm vụ của cậu.

Tần Kế nghiêm mặt như cũ, nói: "Đã trễ thế này, vạn nhất em gặp được nguy hiểm làm sao bây giờ."

"Sẽ không...... Tôi muốn đi đến Minh hồ một lát," Sở Tích Vũ chột dạ mà cúi đầu, bổ sung nói: "Gọi taxi đi."

Tần Kế vừa nghe là đi Minh hồ, hơi hơi nâng mắt: "Em nói em muốn đi Minh hồ?"

Sở Tích Vũ gật đầu, "Đúng vây."

Tần Kế trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt thần sắc không rõ, hắn nói, "Vậy đi thôi, nhưng là trên đường phải chú ý an toàn."

Sở Tích Vũ sửng sốt, ngoài ý muốn Tần Kế sẽ đồng ý nhanh như vậy, bà ngoại đã từng bảo cậu không đi đến Minh hồ, chính cậu còn có chút do dự xem có nên đi vào đêm nay hay không.

Sở Tích Vũ do dự, cuối cùng vẫn không nới với Tần Kế chuyện quỷ dị gặp phải ngày đó khi đến Minh, cậu nói: "Có thể tôi sẽ đến khu mộ gần Minh hồ...... Kỳ thật tôi có một chút sợ hãi."

"A Vũ, em không cần sợ hãi." Tần Kế ôn thanh nói: "Kỳ thật chủ nhân tòa mộ địa kia cũng sẽ không thương tổn em."

"Thật vậy chăng!" Sở Tích Vũ khẩn trương hề hề, hỏi, "Sao anh biết?"

"Vị kia là trưởng bối trong tộc của ta." Tần Kế mỉm cười, dụ hống nói: "Hắn đã qua đời rất nhiều năm, ta nghĩ, hắn hẳn biết em là bằng hữu của ta, sẽ không thương tổn em."

"Ra là như vậy......" Sở Tích Vũ nghe hắn nói như vậy, liền không còn quá sợ hãi, lại lần nữa lấy hết can đảm, gật đầu, "Tôi đi ngay bây giờ."

"Từ từ, A Vũ." Tần Kế gọi cậu.

Sở Tích Vũ quay đầu lại, "Làm sao vậy?"


"Vị trưởng bối này của ta không thích bị người khác quấy rầy, nếu em đi bái phỏng..." Tần Kế chống cằm, nhắc nhở cậu nói: "Vậy nhớ rõ thắp cho hắn một nén hương, như vậy hắn sẽ không trách tội em."

Sở Tích Vũ trong lòng nghĩ khó trách lần trước cậu đến lại phát sinh việc lạ như vậy.

Cậu liên tục gật đầu, cảm thấy Tần Kế tựa như một quyển bách khoa toàn thư, vô luận vấn đề của cậu là gì, Tần Kế cơ hồ đều biết đáp án.

Thật là quá thông minh.

"Ân!" Sở Tích Vũ sùng bái mà nhìn phía Tần Kế, nói, "Chỉ là, tôi nên mua loại hương nào?"

Tần Kế không thèm để ý điểm này, nói: "Đều có thể, chỉ cần em thắp hương là được."

"Nga." Sở Tích Vũ gật đầu, "Vậy tôi đi đây."

"A Vũ, trên đường phải chú ý an toàn, chỉ có thể đi Minh hồ, không thể dừng lại ở địa phương khác."

Tần Kế nhìn bóng dáng cậu, trong ánh mắt mang theo mịt mờ chờ mong, nhắc nhở nói: "Nhớ rõ nhất định phải dâng hương trước."

"Được nha ~" Sở Tích Vũ không quay đầu lại chạy xa.

Cậu về nhà cầm mấy cây hương của bà ngoại theo, to gan đi đến ngã rẽ đầu đường nhỏ.

Lần này vận khí của cậu cũng dị thường tốt, mới vừa đi đến giao lộ, đối diện đã có một chiếc xe taxi đang tới.

Không đến hai mươi phút, cậu đã đến được nơi hai ngọn núi giao nhau trong rừng gần Minh hồ.

Cảm giác khi vào cánh rừng này buổi tối khác hẳn ban ngày, bốn phía đen như mực làm cậu khẩn trương lại sợ hãi.

Cậu đi theo con đường trong trí nhớ, dưới ánh trăng thanh lãnh, lại lần nữa đi đến trước cửa đá của ngôi mộ kia.

Cậu bước chân cẩn thận, chậm rãi đi vào trong thông đạo sau cửa đá, khi đi qua mang theo chút gió nhẹ, thổi quét qua lục lạc, lục lạc đinh linh rung động.

Âm thanh u lãnh bỗng chợt phát ra làm Sở Tích Vũ hoảng sợ.

Cậu đi theo thông đạo treo đầy nến cùng lục lạc treo hai bên tường, rất nhanh đã tới bên trong mộ địa lần trước.

Cậu giơ đèn pin, tay hơi hơi run, phía trước là quan tài gỗ nghiêm chỉnh đặt phía sau dàn tế, dàn tế được làm thành hình vòng cung, bốn phía đều lát thềm đá, trung tâm dàn tế là bia mộ người chết.

Sở Tích Vũ lần đầu tiên gặp mộ địa cấu tạo như vậy.

Cậu cẩn thận vòng đến trước tấm bia đá, cùng bia mộ nhìn nhau hai giây, trên mộ bia xa hoa có khắc chữ như là chữ phồn thể, nhưng có vài chữ lại không phải, Sở Tích Vũ căn bản không nhận diện được.

Chỉ thấy tên được khắc phía dưới bia mộ ——

"Tần...... Bách Chu?"

Sở Tích Vũ nhận diện chữ phồn thể thực vất vả, cậu đọc xong tên người chết, lại phát giác như thế quá không lễ phép, cuống quít quỳ gối trước bia mộ, lấy ra thẻ hương chính mình mang đến cùng bật lửa.

"Tần Bách Chu tiên sinh," Sở Tích Vũ giơ hương lên, cung kính đối với bia mộ nói: "Tôi là Tần Kế tiên sinh bằng hữu, hắn, hắn là hàng xóm của tôi, lần trước quấy rầy đến ngài, thỉnh ngài tha thứ."

Cậu nói xong, cung cung kính kính mà cong người cúi lạy ba lần, cẩn thận cắm ba nén hương lên.

Sau đó đứng lên, nhỏ giọng nói: "Tôi đến nơi này của ngài tìm một thứ, tìm được rồi thì sẽ nhanh chóng đi, quấy rầy ngài."

Sở Tích Vũ bước nhanh đi xuống thềm đá, bắt đầu giơ đèn pin tìm từng chỗ trong thạch thất.

Cậu tìm gần một giờ, ngoại trừ phát hiện một rương lại một rương vàng bạc tài bảo cùng phỉ thúy ngọc thạch, cái gì cũng chưa tìm được.

Sở Tích Vũ mệt đến cong eo, trong lòng buồn bực, cậu xác thật đã tới nơi này nha.

Cậu dùng ý thức dò hỏi 1998: đôi mắt nữ quỷ là ở chỗ này sao?

【 ngài có thể dùng tích phân mua sắm thẻ đáp án nha. 】

【 hiện tại có chiết khẩu dành cho người mới, chỉ cần 8.8 vạn điểm tích phân là có thể mua được một tấm. 】

Sở Tích Vũ đứng thẳng eo, gương mặt mệt đến đỏ lên, ủy khuất nói: "Tôi nào có như vậy nhiều tích phân?"

【 như thế nào không có. 】

【 mỗi lần cậu phát sóng trực tiếp đều sẽ nhận được tích phân dựa trên số người xem. 】

"Tôi đây hiện tại có bao nhiêu tích phân?"

【 đang tính toán tích phân tích lũy của ngài......】

【 tính toán thành công! 】

【tích phân hiện có là: 8.9 vạn】

【 có hay không mua sắm [ thẻ đáp án ]? 】

【 có 】 【 không 】

Cơ hồ là phải tiêu hết toàn bộ tích phân của cậu.

Sở Tích Vũ thầm hô một hơi, tuy rằng cậu khẳng định đôi mắt nữ quỷ khẳng định không ở chỗ này, nhưng vẫn quyết định mua một tấm, cậu nhấn chọn【 có 】.

Rất nhanh, trước mắt cậu xuất hiện một tấm card lóe kim quang, dưới ánh mắt chờ mong lại khẩn trương nhìn chăm chú, tấm card kia quay cuồng vài cái, dừng lại ở giữa không trung ——

【 không 】(=)))))))

Sở Tích Vũ nháy mắt cảm thấy đỉnh đầu sét đánh giữa trời quang, cậu tiêu 8 vạn 8 tích phân, buổi tối chạy mộ địa tới một chuyến......

Vậy mà không ở nơi này?

Thật là quá lãng phí thời gian.

Trong mộ địa âm phong từng trận, đông lạnh đến Sở Tích Vũ run lập cập.

Cậu cầm đèn pin tính toán nhanh chóng chạy lấy người, nhưng còn chưa kịp rời đi cửa đá, cảm giác hôn mê quen thuộc đã đánh úp lại......

Sở Tích Vũ ý thức mơ hồ cảm thấy một tia hối hận.

Cậu đừng nên tới nơi này.

Cậu hôn hôn trầm trầm, cảm giác chính mình lại nằm trên nắp quan tài gỗ lạnh băng. Cảm thấy có người phủ thêm quần áo cho cậu, đeo một chuỗi dây xích vàng lạnh băng trên mắt cá chân tinh tế trắng nõn.

......

Trên mắt cá chân cậu truyền đến cảm giác dính ướt lạnh lẽo, giống như có người đang hôn lên.

Tần Kế ôn nhu mân mê môi đỏ Sở Tích Vũ, sau lại giúp cậu mặc hỉ phục cẩm tú hoa lệ.

Sở Tích Vũ cánh môi đỏ tươi, khiến da thịt cậu càng thêm tuyết trắng non mềm, ngũ quan tinh xảo kiều mỹ.

Tần Kế si mê vuốt tóc mái lòa xòa trên trán thay Sở Tích Vũ, khẽ hôn gương mặt cậu, nói: "A Vũ, em thật là đẹp mắt......"

"Hôn phục cũng đã thử qua, rất thích hợp với em."