“Cháu năm nay bao tuổi rồi?”
【 Trấn cổ tọa lạc ở vùng núi xa xôi phía nam, từng xảy ra nhiều vụ án mất tích ly kỳ. Người bị hại đều là thanh thiếu niên dưới 18 tuổi, hơn nữa phần lớn là mất tích ở gần trường học. 】
【 Cảnh sát địa phương đã nhiều lần điều động điều tra quy mô lớn, nhưng không tìm được bất cứ tung tích nào của hung thủ. 】
Sở Tích Vũ cố gắng mở to mắt, nhưng bị ánh sáng lúc sáng lúc tối che đậy tầm mắt.
Rất nhanh, tầm mắt cậu đã rõ ràng hơn, ánh sáng đầy đủ giúp cậu nhìn rõ xung quanh, tạp âm bên tai nháy mắt biến mất, âm thanh điện tử vang lên trong đầu càng thêm rõ ràng.
“Có phải cháu đang học cấp 3 không?”
【 Đang trói định......】
【 Người chơi tên họ: Sở Tích Vũ. 】
【 Người chơi cấp bậc: cấp 1 】
【 Đinh ——】
【 Hệ thống trói định thành công! 】
【 Hoan nghênh ngài gia nhập vô hạn trò chơi, hệ thống 1998 vì ngài phục vụ. 】
【 Đang mở ra trò chơi phó bản một......】
【 Đinh ——】
【 Mở ra thành công! 】
Phó bản một được mở ra......?
【 Phó bản tên: Cổ trấn 】
【 Phó bản cấp bậc: Tay mới sơ cấp Ⅰ】
【 Phó bản cốt truyện cùng nhiệm vụ đang được truyền tải, mong người chơi Sở Tích Vũ chuẩn bị sẵn sàng......】
【 Truyền tải thành công! Nhiệm vụ chủ tuyến trước mắt của cậu là —— tồn tại. 】
Sở Tích Vũ ngồi ngay ngắn, gương mặt trắng nõn của cậu thấm ra mồ hôi mỏng, hơi thở dồn dập.
Cậu như bị cái gì dọa sợ, tầm mắt rũ xuống, nhìn qua có chút đáng thương.
Thật sự mở ra!
“Cháu làm sao vậy, không thoải mái sao?” Tài xế lái taxi xe là một đại thúc trung niên, dáng người mập mạp, trên mặt đã có khá nhiều nếp nhăn, nhìn dáng vẻ là người nhiệt tình, nói, “Nhóc con, đằng sau xe nước khoáng, cháu nếu muốn uống có thể tự mình lấy.”
Sở Tích Vũ lúc này mới hoàn hồn, áy náy lắc lắc đầu với chú tài xế, “Không cần đâu chú, vừa nãy cháu có hơi buồn ngủ.”
Giọng nói của cậu rất êm tai, lớn lên lại sáng sủa, diện mạo này đem đến ấn tượng ngoan ngoãn lễ phép cho người khác.
Sở Tích Vũ ngẩn ngơ vài giây, mới ý thức được chính mình vẫn chưa trả lời tài xế vấn đề vừa rồi, lại nhỏ giọng trả lời nói, “Cháu năm nay 19......18 tuổi, mới vừa lên cấp 3.”
Cậu vừa mới tỉnh ngủ nên có chút thất thần.
18 tuổi là tuổi của cậu ở phó bản này.
Tài xế cười gật đầu, nhìn cậu qua mắt kính chiếu hậu, nói: “Vậy cũng bằng tuổi với con của chú, cháu dừng xe ở ngã tư phía trước đúng không?”
Sở Tích Vũ ngồi thẳng dậy, nghiêm túc quan sát biển báo giao thông phía trước, lo lắng mình sẽ đi sai đường, dùng ý thức hỏi 1998.
Là ở chỗ này sao?
【 Đúng vậy. 】
【 Dừng xe ở ngã rẽ có cửa đá hình vòm phía trước, rẽ trái rồi đi vào đường nhỏ. 】
Sở Tích Vũ vội gật đầu không ngừng, nói, “Là nơi này, thúc thúc, phiền chú dừng xe ở ngã tư trên kia.”
“Cháu một đứa bé làm gì mà ngồi xe đi xa như vậy? Trời đã sắp tối đen rồi, đi bộ không an toàn.” Tài xế là người tốt bụng, ông chú nhìn đường chân trời đã sắp tắt, nói, “Để chú đưa cháu đến nơi.”
Sở Tích Vũ mân mê quai cặp sách, ngồi thẳng thân, mơ hồ mà trả lời nói, “Cháu đến nhà bà ngoại ở vài ngày, cảm ơn thúc thúc.”
Tài xế lái xe hiểu rõ gật đầu, lại nhắc nhở nói, “Thị trấn này gần đây có vài vụ án mạng rồi, chú xem ở trên tin tức, người chết toàn là mấy đứa nhóc chưa lớn như cháu, cháu cẩn thận một chút.”
Sở Tích Vũ liên tục gật đầu, đáp, “Cháu sẽ chú ý.”
Chuyện này Sở Tích Vũ nghe cũng có cảm giác khiếp người, cậu nhìn bóng cây màu đen xẹt qua ngoài cửa sổ, chân trời tối tăm giống như là dấu hiệu trước bão tố, mây đen giăng đầy, âm trầm áp lực.
Nội tâm cậu khẩn trương lại thấp thỏm.
Ừm, hẳn là có kỳ bảo hộ dành cho người mới, đúng không?
【 Không có. 】
Sở Tích Vũ lập tức giống như lá cây héo, đành thả lỏng bả vai, xe ngày càng gần đến địa phương kia, cậu nhìn quang cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, không khỏi khẩn trương nắm ngón tay.
Huhuh, trò chơi nhỏ không phải đều có giai đoạn bảo vệ người chơi mới sao!
Mặc kệ, cậu cũng muốn. >_<
Âm thanh lạnh băng của hệ thống lại lần nữa vang lên.
【 Thật sự không có. 】
Sở Tích Vũ là người chơi mới của trò chơi vô hạn này.
Cậu vốn là sinh viên mới vừa thi đại học xong, bởi vì quá xui xẻo, ngồi xe buýt thời điểm đụng phải tài xế muốn trả thù xã hội, xe buýt trên đường cao tốc liên tiếp đụng phải mấy chiếc xe, dẫn đến tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng, khiến cậu mới vừa tròn 19 tuổi lập tức bỏ mạng.
Khả năng hệ thống cũng cảm thấy cậu quá vô tội, cho cậu có cơ hội trọng sinh. Làm giao dịch, cậu cùng hệ thống ký kết hiệp nghị, tiến vào trò chơi vô hạn này.
Cậu chỉ cần tồn tại thông quan phó bản được định trước, là có thể trở lại thế giới hiện thực, có được cơ hội sống lại.
“Đến rồi.” Tài xế dừng xe ở lối rẽ trước trấn nhỏ, “Cháu đi vào từ đây nhé.”
Tòa cổ trấn này không nhỏ, nhưng địa thế hẻo lánh, muốn vào được trấn phải đi qua đoạn đường nhỏ dài hơn ngàn mét, đường nhỏ này còn có mười ngã rẽ, mỗi lối rẽ đều sẽ đến địa phương khác, đan xen nhau. Bởi vậy, người mới đến không để ý sẽ dễ lạc đường, hơn nữa rất khó để tìm lại được đường ra.
Tài xế đưa cậu đến chỗ rẽ vào đường nhỏ này, đã giúp cậu bớt đi được một đoạn đường dài cần đi bộ.
“Vâng, cảm ơn thúc thúc.” Sở Tích Vũ đưa tiền đã chuẩn bị trước cho tài xế, đẩy cửa xuống xe.
Tài xế lái xe rời đi rất nhanh, chỉ còn một mình cậu đi trên đường xi măng.
Màn đêm buông xuống, quỷ quyệt mà yên tĩnh.
Gió thổi cỏ lau ven đường lắc lư, chiếu vào mặt đường bóng dáng vặn vẹo, như là có vô số người đang nhảy múa, giống như ở giây tiếp theo, chúng nó sẽ vươn vô số đôi tay, hung hăng nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của Sở Tích Vũ, đem cậu kéo vào vực sâu vô tận hắc ám, ăn mòn cậu đến khi không còn lại gì.
Sở Tích Vũ không khỏi bước chân nhanh hơn, cậu tận lực không nhìn những bóng dáng đó trên mặt đường.
Cậu bước đi thật nhanh, mệt đến sắp không thở nổi cũng không dám dừng lại, sợ hãi nếu mình đi chậm, phía sau lập tức sẽ có bóng đen đáng sợ bắt lấy cậu.
Khi cậu bước nhanh đến cuối, có một ánh đèn từ đằng trước chiếu đến, đó là ánh sáng phát ra từ đèn pin, xuyên thấu qua hắc ám trong bóng đêm, chiếu đến tro bụi trong không khí rõ ràng rành mạch.
Trong nháy mắt, những đám cỏ lau giả thần giả quỷ giống như đều đã biến mất.
Cậu bước chân chậm lại, đèn pin chiếu qua, làm cậu theo bản năng rũ mắt xuống.
Cậu tránh đi ánh đèn pin, thấy rõ người đang cầm đèn.
Đó là một bà lão lùn gầy đang đứng ở lối rẽ, trầm mặc chờ cậu. Trên đầu bà lão đội khăn có hình dáng quái dị, trên thân mặc quần áo dị tộc cùng trang sức, hai mắt nhìn quanh, quanh mắt đã tràn đầy nếp nhăn, hốc mắt có chút lõm xuống.
“Cậu sợ cái gì.”
Thanh âm của bà lạnh nhạt hà khắc, Sở Tích Vũ chưa từng gặp qua ánh mắt nghiêm túc thong dong như bà, nhìn qua bà có vẻ đã tám chín mươi tuổi, đầy đầu tóc bạc, tay cầm sau lưng, bà thấy Sở Tích Vũ đến gần, liền quay đầu dẫn đường đi phía trước.
Sở Tích Vũ sửng sốt, theo bản năng khi còn là học sinh, rất nhanh bước theo bà.
Ngay sau đó hệ thống thông báo cốt truyện trong đầu cậu:
【 Đây là bà ngoại cậu. 】
【 Cha mẹ cậu nửa tháng trước đã qua đời, để lại khối lớn tài sản, đủ để cung cấp cho cậu học xong đại học. Cậu không nơi nương tựa, chỉ có thể chuyển đến cổ trấn sống cùng bà ngoại. 】
【 Cốt truyện nhắc nhở: Bà là bà cốt được người trong trấn kính ngưỡng. 】
“Đi thôi, sợ có ích lợi gì.” Bà ngoại đi thong thả, ngữ khí khắc nghiệt: “Vô dụng. Hai người cha mẹ đã chết của cậu cũng vô dụng không kém, đem cậu ném lại đây liền buông tay mặc kệ, bỏ gánh thật nhẹ nhàng......”
Bà ngoại như là đang lẩm bẩm tự nói, giơ đèn pin đi phía trước, bà đi thực mau, cũng mặc kệ Sở Tích Vũ có đuổi kịp hay không.
Sở Tích Vũ đi theo gầy lùn lão nhân tới một tòa nhà hai tầng cổ xưa, đây là nhà bà ngoại.
Tòa nhà rất rộng, tầng hai có ba phòng.
Bà ngoại đưa cậu đến phòng ngủ duy nhất có cửa sổ, phòng là dùng gỗ đỏ để xây, phong cách đơn giản cổ xưa, cũng không đơn sơ.
“Cậu ở phòng này, chăn đều là đồ mới.” Bà ngoại chỉ vào ngoài cửa sổ tiểu ban công, chầm chậm nói, “Mấy ngày nay ẩm ướt, chăn mỗi ngày đều cần phải phơi, nhà vệ sinh dùng xong nhớ dọn dẹp, đồ ăn cần tự đi ra ngoài mua, cơm cũng tự mình làm, nếu quên không nấu cơm, có chết đói ta cũng không rảnh để quản cậu.”
Sở Tích Vũ gật đầu, cậu trước kia cũng đều là tự mình nấu cơm, thật không có nửa câu oán giận, đáp, “Được.”
Bà ngoại rất ngoài ý muốn cậu đáp ứng nhanh như vậy, “Chợ bán thức ăn ở......”
“Ở đường Ngô Đồng.” Sở Tích Vũ nói, “Vừa nãy cháu ngồi xe trở về đã nhìn thấy.”
Trấn nhỏ cách đường Ngô Đồng ba bốn km, người sống ở đây thưa thớt, nơi nơi đều là kiểu nhà cổ.
Bà ngoại nghẹn lời, phát giác chính mình không có gì muốn bàn giao nữa, nói, “Được, cậu đi ngủ sớm một chút, ngày mai đi học.”
Sở Tích Vũ gật đầu, nhìn theo bà ngoại chầm chậm mà đi ra ngoài, nói: “Bà ngoại ngài cũng sớm một chút nghỉ ngơi.”
“Ân.” Bà ngoại lãnh đạm trả lời, quay lưng trở về phòng ngủ.
Sở Tích Vũ đóng cửa lại, hít một hơi, cậu nhìn quanh gian phòng ngủ, đi đến bên cửa sổ, đẩy ra cửa sổ khắc hoa mộc.
Nhà bà ngoại ở cuối hẻm, xung quanh rất ít có người cư trú, cách đó không xa có rừng trúc nhỏ xanh biếc, tọa lạc ở giữa là một tòa cổ trạch, cách phòng cậu mấy chục mét, đó là một tòa nhà lớn rộng mở, điêu lan ngọc thế, cẩm lý đại ngói, ngay cả xà nhà đều khí phách rộng rãi.
Sở Tích Vũ xem đến không khỏi sửng sốt.
Tòa nhà này cũng thật xinh đẹp.
Cậu nhìn một hồi lâu mới đóng cửa sổ.
......
Sáng sớm hôm sau, cậu dậy rất sớm, ở dưới phòng bếp làm tốt bữa sáng đơn giản, mới dám tới gõ cửa phòng bà ngoại.
Cậu nhẹ nhàng để sát vào cửa phòng, ôn thanh nói câu, “Bà ngoại, ăn cơm.”
Bà ngoại cửa phòng vẫn luôn đóng chặt, cửa dán vài lá phù chú Sở Tích Vũ xem không hiểu, hai bên cửa treo lục lạc màu sắc khác nhau, buộc lại với nhau bằng dây thừng màu đỏ, nhẹ đung đưa, sẽ phát ra tiếng chuông làm tê dại lòng người.
Đợi một lúc lâu, bên trong cánh cửa mới truyền ra thanh âm hơi khàn của bà ngoại, “...... Đã biết.”
Bà ngoại ngồi xuống bàn ăn, từ đồ dùng nấu ăn cùng nguyên liệu trong tủ lạnh là có thể nhìn ra được, bà ngoại rất ít nấu cơm.
Sở Tích Vũ lấy cho bà ngoại chén cháo, bà mang ánh mắt bắt bẻ nhìn về phía cậu, nhấm nuốt một chút, nói: “Cố gắng cũng ăn được hai miếng, nhìn không ra, cậu còn biết nấu cơm.”
Sở Tích Vũ có chút ngượng ngùng, cười một cái, “Bà ngoại, cháu đi trường học báo danh.”
“Ân.” Bà ngoại uống một ngụm cháo, nhẹ nuốt xuống, lạnh giọng nhắc nhở cậu, “Ngồi xe trực tiếp đi đến trường học, gần đây nơi này không yên ổn, đừng chạy loạn.”
Sở Tích Vũ sửng sốt, vừa nhớ tới mấy vụ án mất tích, cánh tay nổi da gà.
Cậu gật đầu nói vâng, đeo cặp sách ra cửa.
Trường cấp 3 cách trấn nhỏ gần nhất là Duệ Đức nhất trung, đi tầm sáu bảy km.
Rất nhanh cậu đã bắt được xe đi đến Duệ Đức nhất trung.
“Em là Sở Tích Vũ?” Chủ nhiệm lớp dẫn cậu đi qua hành lang khu dạy học ở lầu hai, “Cô là giáo viên chủ nhiệm của em, em có xem tin tức không? Mấy ngày nay tốt nhất cùng đồng học kết bạn về nhà, cũng không cần quá khẩn trương, ở phụ cận trường học chúng ta đều tăng mạnh bảo vệ.”
“Vâng.” Sở Tích Vũ nghiêm túc nghe, “Em đã biết thưa cô.”
Chủ nhiệm lớp dẫn cậu đi vào lớp một, cô đứng ở trên bục giảng, vỗ vỗ tay, “Các em, đều trật tự một chút.”
Lớp đang làm ồn nháy mắt yên tĩnh, ánh mắt đồng thời hướng đến Sở Tích Vũ cùng chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp nói: “Vị này chính là chúng ta mới tới đồng học, đại gia vỗ tay hoan nghênh.”