Dấm Phu

Chương 59






Việc trong nha môn cũng không nhiều, lúc đầu Hàn Ngọc Sanh chỉ xử lý đều những việc nhỏ như hạt mè, nếu không phải là hàng xóm cãi nhau, thì là có phu lang cùng người khác tư bôn.

Những việc này nháo đến nha môn, Hàn Ngọc Sanh thật không biết nên làm thế nào cho phải.
Dù sao nàng cũng là người mới, việc gì cũng cần học hỏi và thích ứng dần.
"Đại nhân, ngài mệt mỏi sao?"
Hàn Ngọc Sanh đang nhìn chằm chằm thôn dân quỳ gối trước mặt, chỉ có vài người đã nháo thành một đoàn.

Nàng đã đập bàn nhiều lần, đập tới tay tê rần, nàng cũng lười đập tiếp, chỉ nâng đầu, bất đắc dĩ nhìn, chờ bọn họ cãi xong.
Hàn Ngọc Sanh nghe có người gọi nàng, nhìn lại.
"Lý sư gia, có chủ ý gì không?"
Lý sư gia ngồi bên trái nàng, phụ trách ghi lại những việc trên công đường, lớn hơn Hàn Ngọc Sanh vài tuổi.
Lúc trước Lý sư gia đã từng phụ tá cho huyện quan tiền nhiệm, đối với những án kiện này, đôi khi nàng có thể cho Hàn Ngọc Sanh ý kiến rất tốt.
Lý sư gia chỉ lắc đầu, cười.
"Đại nhân, nếu không ngài cứ tuyên bố bãi đường đi, bảo bọn họ ngày mai lại đến.

Dù sao bây giờ cũng không có chứng cứ chứng minh ai đúng ai sai, nhân chứng cũng không có.

Cứ tiếp tục cãi như vậy cũng không phải là biện pháp tốt."
Hàn Ngọc Sanh vừa rồi cũng nghĩ như vậy, bây giờ Lý sư gia nói ra, nàng hơi mỉm cười nhìn Lý sư gia.
"Ngươi đúng là tri kỷ của ta."
Từ nha môn vào phủ, Hàn Ngọc Sanh cũng chưa thấy Hứa Chuỗi Ngọc, đã nghe tiếng la hét của hạ nhân.
"Lang quân, ngài cẩn thận một chút."
Hàn Ngọc Sanh đi theo tiếng nói, vòng qua hành lang, rất nhanh đã thấy Hứa Chuỗi Ngọc.

Hắn đang đứng trên cầu.

Tiểu Kiều đứng ở núi giả trong hoa viên, dưới cầu là một cái ao nhỏ.
Cái ao này huyện quan trước cũng không dọn dẹp, trong ao không có gì, chỉ có rong rêu.

Hứa Chuỗi Ngọc vừa vào phủ, nhìn thấy cái ao này liền thích, kêu hạ nhân dọn sạch rác trong ao, rồi mua một ít cá về bỏ vào ao nuôi.

Hứa Chuỗi Ngọc ở trong phủ không có việc gì làm, liền thích đến hoa viên cho cá ăn.
Mỗi khi Hứa Chuỗi Ngọc đi lên cầu, người hầu bên cạnh sẽ cực kì khẩn trương, là do lời đồn trong phủ.
"Chuỗi Ngọc, ngươi lại tới đây."
Hàn Ngọc Sanh không đi qua, chỉ đứng tại chỗ nhìn Hứa Chuỗi Ngọc.
Hứa Chuỗi Ngọc thấy nàng đã về, nở nụ cười, đem thức ăn cho cá đưa cho hạ nhân cầm, đi xuống cầu, đến bên cạnh này.
Lúc Hứa Chuỗi Ngọc đến gần, Hàn Ngọc Sanh mới vươn tay, ôm lấy hắn, đỡ hắn đi vào đình.
Hàn Ngọc Sanh đỡ Hứa Chuỗi Ngọc ngồi trên ghế dài trong đình, còn mình thì ngồi trên ghế đá bên cạnh.
"Hôm nay nha môn rất bận sao?"
Hạ nhân bưng trái cây tới, Hứa Chuỗi Ngọc dùng khăn tay lau, rồi đưa cho Hàn Ngọc Sanh.
Hàn Ngọc Sanh cầm trái cây, lắc đầu, rồi cắn một ngụm.
"Cũng bình thường."
Nàng ăn trái cây, đôi mắt lại nhìn bụng Hứa Chuỗi Ngọc.
Bụng Hứa Chuỗi Ngọc đã lớn hơn trước rất nhiều, đại phu nói đây là chuyện bình thường, lúc đầu sẽ lớn rất nhanh, sau đó sẽ chậm lại, lúc sắp sinh sẽ nhanh hơn.
Nàng duỗi tay sờ lên, rất mềm mại, nhưng ở giữa có hơi cứng.
"Chuỗi Ngọc, nó có động không?"
Bọn họ dọn đến đây đã hơn hai tháng, bây giờ tiểu hài tử trong bụng Hứa Chuỗi Ngọc đã hơn 5 tháng.
Hứa Chuỗi Ngọc gật đầu.
"Có nhưng rất ít."
Hứa Chuỗi Ngọc nằm trên giường, một lát sau lại kéo kéo quần áo của Hàn Ngọc Sanh, bảo nàng xoa eo cho hắn, vì eo hắn đau.
Hàn Ngọc Sanh "A" một tiếng, duỗi tay chạm vào eo Hứa Chuỗi Ngọc.
Eo Hứa Chuỗi Ngọc mượt mà hơn lúc trước, sờ lên có chút mềm, đai lưng cũng không chặt, nàng vừa đụng vào, đai lưng của hắn liền trở nên lỏng lẻo, nàng duỗi tay vào áo trong, sờ soạng một hồi rồi mới xoa eo cho hắn.
Lúc đầu Hứa Chuỗi Ngọc còn híp mắt làm ra dáng vẻ rất hưởng thụ, đột nhiên cảm giác được đầu ngón tay của Hàn Ngọc Sanh chạm vào da thịt, khuôn mặt liền phiếm hồng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng.
"Ngọc Sanh..

Đang ban ngày ban mặt.."
Hàn Ngọc Sanh có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.
"Ta không làm như vậy thì sao giúp ngươi xoa được."
Nàng cũng ngồi lên giường, cẩn thận ôm Hứa Chuỗi Ngọc vào lòng.

Hứa Chuỗi Ngọc ngoan ngoãn dựa vào ngực nàng, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Lúc Hàn Ngọc Sanh xoa nhẹ được một lúc, Hứa Chuỗi Ngọc lại nói.

"Ngọc Sanh, chân ta bị rút gân, đau."
Dứt lời, còn nghiêm túc nhìn Hàn Ngọc Sanh.

Hàn Ngọc Sanh lại nhận mệnh tiếp tục xoa đùi cho hắn.
Làn da ở đùi cũng trơn mềm giống như eo, khiến nàng sờ còn thấy lưu luyến.
Hàn Ngọc Sanh híp mắt, không nghĩ ngợi nói.
"Ngươi..

Gần đây béo lên không ít, chân cũng có nhiều thịt."
Hứa Chuỗi Ngọc vốn dĩ còn đang thoải mái dễ chịu nằm trên gối, nhìn cảnh đẹp ngoài đình.

Đột nhiên nghe Hàn Ngọc Sanh nói như vậy, khóe miệng tươi cười cứng lại.

Thu hồi tầm mắt, yên lặng nhìn Hàn Ngọc Sanh.
"Là xấu đi đúng không? Không đẹp bằng lang quân trước đây của ngươi đúng không?"
Biểu tình trên mặt Hứa Chuỗi Ngọc trở nên ủy khuất, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Hàn Ngọc Sanh.
Hàn Ngọc Sanh nghe vậy, lúc đầu còn sửng sốt.

Lúc nhận ra lang quân lúc trước hắn nói là ai, mới từ từ lấy lại tinh thần.
Lang quân mà Hứa Chuỗi Ngọc nói đến là lúc nàng còn ở Hàn gia, khi phụ thân còn được sủng ái, định ra cho nàng một vị hôn phu.
Mà vị hôn phu này bây giờ đã trở thành chính phu của Trạng Nguyên Canh Xán Hoa, Thôi Dĩnh Quân.

Thôi phủ nằm ở kinh thành phồn hoa, năm đó do về nhà thăm người thân, phụ thân của Thôi Dĩnh Quân mới quen biết với phụ thân của Hàn Ngọc Sanh.
Nhưng bây giờ thì sao?
Mẫu thân Thôi Dĩnh Quân là quan nhị phẩm, là hồng nhân trước mặt nữ hoàng.
Hàn Ngọc Sanh rũ mắt, yên lặng xoa ấn.
"Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Sau khi ta bị đuổi ra khỏi Hàn gia, Thôi gia cũng không hề quan tâm.

Ngay cả việc hôn sự kia một chút động tĩnh cũng không có.


Nếu bọn họ thật sự để ý, sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Mà nàng biết Thôi Dĩnh Quân là chính phu của Canh Xán Hoa, là do một tháng trước, Canh Xán Hoa nắm tay Thôi Dĩnh Quân đến phủ của nàng.

Nàng cũng nhờ thông qua Canh Xán Hoa nói mới biết, Canh Xán Hoa là đệ tử mà mẫu thân của Thôi Dĩnh Quân tự hào nhất, Canh gia và Thôi gia vốn dĩ là quan hệ thông gia, mà sau khi Hàn Ngọc Sanh bị đuổi ra khỏi Hàn gia, Thôi gia liền tự động hủy bỏ hôn sự này, bởi vậy bây giờ thân càng thêm thân.
Hàn Ngọc Sanh cũng vì vậy mới biết được, tại sao ngay từ đầu Canh Xán Hoa luôn tràn ngập hứng thú với nàng, chẳng qua là muốn biết thê chủ tương lai năm đó của Thôi Dĩnh Quân là người như thế nào.
Hứa Chuỗi Ngọc thấy nàng giống như tức giận, liền đưa tay vào lòng bàn tay nàng.
"Ngươi đừng nóng giận, ngươi đánh tay của ta đi, để bớt giận."
Hàn Ngọc Sanh cúi đầu, nhìn bàn tay trong tay mình.

Bàn tay trắng lại nộn, lại rất bụ bẫm, năm ngón tay đều là thịt, khiến nàng nhịn không được cười ra tiếng, cúi đầu hôn lên.
"Hứa Chuỗi Ngọc, ngươi đang cố ý, ngươi nghĩ ta không dám đánh ngươi đúng không?"
Hứa Chuỗi Ngọc vẫn giữ biểu tình vô tội nhìn nàng.
Nàng lại nhéo tay hắn.

Thời gian này Hứa Chuỗi Ngọc được bồi bổ không ít, béo rất nhiều, ngón tay cũng béo lên, Hàn Ngọc Sanh thích thú sờ ngón tay Hứa Chuỗi Ngọc.
Lúc đầu Hứa Chuỗi Ngọc còn nghi hoặc nhìn nàng, để nàng vuốt, sau đó mới phát hiện là do ngón tay béo lên.
Hứa Chuỗi Ngọc nhanh chóng thu hồi tay, trừng mắt nhìn Hàn Ngọc Sanh.
"Sao ngươi biết Thôi Dĩnh Quân không thích ngươi?"
Hứa Chuỗi Ngọc bò lại trên ghế nằm, mắt mơ màng nhìn nàng, giống như mệt mỏi muốn ngủ, lại cố nén buồn ngủ, đợi Hàn Ngọc Sanh trả lời hắn.
Hàn Ngọc Sanh thấy hắn như vậy, cười cúi xuống đầu xuống, hôn đôi mắt mở to của hắn.
"Ngươi là đồ ngốc."
Hứa Chuỗi Ngọc coi nàng như bảo bối, nhưng người khác chỉ xem nàng như cây cỏ, gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi, lúc nàng xuống dốc thì coi nàng như phế tài, ôn dịch, hận không thể khiến nàng lăn đến nơi bọn họ không thấy được.

Ngay cả danh môn công tử như Thôi Dĩnh Quân cũng không ngoại lệ.
Ngày đó, lúc Canh Xán Hoa mang theo Thôi Dĩnh Quân tới đây, nàng thấy rõ sự miệt thị và trào phúng trong đáy mắt của hắn, chức quan của nàng không bằng Canh Xán Hoa, địa vị cũng không theo kịp nàng ta, ngay cả của cải cũng không bằng, cũng không trách Thôi Dĩnh Quân đem nàng như con kiến.
Nhưng nàng vẫn nhớ rõ, ngày xưa có lần nàng bị những đứa trẻ khác trong Hàn gia ức hiếp, chỉ có hắn đứng về phía nàng, thậm chí còn kêu người tới giúp nàng.
Ngày đó, nàng đã rất cảm động.
Hàn Ngọc Sanh híp mắt hồi tưởng quá khứ buồn cười của mình, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy cực kì ngu xuẩn.
Hàn Ngọc Sanh nhìn Hứa Chuỗi Ngọc.

Đôi mắt của hắn đã hơi nhắm lại, đang gắng gượng không hoàn toàn nhắm lại, nhưng Hàn Ngọc Sanh biết, Hứa Chuỗi Ngọc đã ngủ rồi.
Giờ phút này, hoa viên bắt đầu có gió.

Không khí trở nên lạnh lẽo hơn một chút.
"Chuỗi Ngọc, đứng dậy.


Chúng ta về phòng ngủ tiếp đi."
Nàng cúi xuống, ôm Hứa Chuỗi Ngọc lên.
Hứa Chuỗi Ngọc còn đang lẩm bẩm gì đó, mơ mơ màng màng mở to mắt, rồi nhanh chóng nhắm lại.
"Không muốn..

về.."
Nói xong lại ngủ rồi.
Hàn Ngọc Sanh thấy vậy, chỉ lắc đầu, ôm hắn về phòng.
"Lang quân, tiểu thư.."
Người hầu trong đại sảnh vội vàng bưng thức ăn lên bàn, thấy Hàn Ngọc Sanh ôm Hứa Chuỗi Ngọc, định lên tiếng, Hàn Ngọc Sanh chỉ nhìn bọn họ lắc đầu.

Người hầu lập im lặng.
"Chuỗi Ngọc, ngươi ngủ một lát, ngủ dậy thì ăn cơm."
"Ừ.

Lát nữa ngươi nhớ đánh thức ta."
Mặt Hứa Chuỗi Ngọc cọ cánh tay của nàng.
Hàn Ngọc Sanh thấp giọng cười, cẩn thận đặt hắn trên giường, đắp chăn lên, rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đến thư phòng tiếp tục làm việc.
Bốn tháng sau, hài tử sinh ra.
Hàn Ngọc Sanh đặt tên là Ngọc Ninh.
"Như ý nguyện của ngươi, Ngọc Ninh."
Hàn Ngọc Sanh ôm tiểu hài tử ôm trên tay.

Tiểu hài tử rất nhẹ, cả người mềm mại giống như không có xương cốt.

Đôi mắt vẫn chưa mở, nhưng trong đầu nàng đã hiện lên dáng vẻ tà mị của Ngọc Ninh ngày đó.
Trên người Ngọc Ninh không có chút gì giống nàng hay Hứa Chuỗi Ngọc, phải nói là rất có dáng vẻ riêng của mình.
Cuối cùng nàng cũng biết được vào Tết Khất Xảo, đúng như Hứa Chuỗi Ngọc nói.

Ngọc Ninh thực sự đã trở về.

Lại một lần trở thành hài tử của bọn họ.
Lần này chắc Hứa Chuỗi Ngọc cũng đã mãn nguyện..