Dấm Nghiện

Chương 44




Hoa Ngữ An nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng thấp thỏm, làm thế nào cũng nghĩ không ra các nàng khi nào đã từng tiếp xúc thân mật.


"Ta chẳng qua là lễ thượng vãng lai."


(Lễ thượng vãng lai : giống câu có qua có lại mới toại lòng nhau)


Liễu Khinh Ca cười, vẻ mặt vô tội, Hoa Ngữ An nhìn ý cười trên mặt Liễu Khinh Ca, càng thêm chột dạ, lễ thượng vãng lai...


Ý tứ chính là, lần trước là mình chủ động! Không! Ta ít đọc sách ngươi đừng gạt ta!


"Cái gì... Chuyện khi nào?"


Hoa Ngữ An dáo dác lấm la lấm lét hỏi một câu, đào rỗng đầu cũng nghĩ không ra... Từ từ... Nếu nói ký ức đứt đoạn... Hình như thật sự có một ngày...


"Ngươi chừng nào thì đối với ban công hát "Chinh Phục" vậy?"


Liễu Khinh Ca cười ra tiếng, nhớ tới chuyện này làm nàng liền muốn cười, nhưng nàng vẫn luôn chịu đựng, hiện giờ nàng không nghĩ muốn nhịn nữa, lại nhìn đến vẻ mặt không thể tin được của Hoa Ngữ An sau đó mặt lại đỏ bừng, nàng thật sự là nhịn không được nữa.


"Thật... Thật sự?"


Ký ức ngày đó của Hoa Ngữ An thật sự là đứt đoạn, hơn nữa uống rượu say, trừ bỏ ở ban công hát "Chinh Phục", nàng thật sự không nghĩ được gì khác...


"Ngươi muốn nhớ lại một chút ký ức ngày đó hay không?"


Nhớ lại như thế nào? Hoa Ngữ An còn chưa hỏi ra miệng, Liễu Khinh Ca đã đi tới bên cạnh Hoa Ngữ An, cầm lấy tay nàng, đặt ở trên lỗ tai của mình...


"Ngươi có nhớ ngươi đã nói cái gì hay không?"


Khi tay Hoa Ngữ An đụng tới bên tai của Liễu Khinh Ca, nàng rõ ràng thấy Liễu Khinh Ca không tự giác mà rụt rụt lại, sau đó mặt hơi hơi đỏ lên, giống như con thỏ nhỏ đáng yêu.


Lỗ tai của nàng thực mẫn cảm nga, lúc còn nhỏ khi chạm vào lỗ tai, nàng liền mặt đỏ, sau đó sẽ sinh khí nga ~


Trong đầu Hoa Ngữ An thổi qua một câu này, sắc mặt xoát cái tức khắc đỏ lên, tay giật giật, phần thịt non mềm ở trong tay làm lòng nàng chấn động.


"Không nhớ rõ sao?"


Liễu Khinh Ca cúi người tiến đến, cơ hồ chóp mũi đều đụng đến chóp mũi người kia, hô hấp cực nóng liền phun trên mặt cả hai, Hoa Ngữ An muốn tránh, thân thể lại không thể động đậy, giống như trong tiềm thức căn bản là nàng không nghĩ muốn trốn.


"Khinh Ca... gần quá..."


Hoa Ngữ An đầu rụt rụt, nhưng Liễu Khinh Ca không có dễ dàng buông tha cho nàng như vậy, nàng dùng một cái tay khác ôm lấy eo Hoa Ngữ An, sau đó nói: "Lúc ấy ta cũng nói như vậy, ngươi đoán ngươi làm cái gì?"


Hoa Ngữ An đầu oanh một tiếng liền nổ thành bột phấn, nơi nào còn có thể phân tích Liễu Khinh Ca đang nói cái gì, trong mắt trong lòng đều là Liễu Khinh Ca gần ngay trước mắt.


"Không... Không biết..."


Hoa Ngữ An theo bản năng lại rụt rụt, Liễu Khinh Ca lúc này mới buông Hoa Ngữ An ra, Hoa Ngữ An lúc này mới cảm thấy dưỡng khí quay về với phổi của mình, cảm giác khô nóng tan đi, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có một chút mất mát.


Liễu Khinh Ca thân mình lui trở về, lúc này Hoa Ngữ An nghe thấy thanh âm cửa ghế lô bị mở ra, người phục vụ bưng đồ ăn đi vào, sau đó rất nhanh lại đi ra ngoài.


"Ngữ An... Ta đã nói cùng ngươi, ta không phải người tốt."


Đợi đến khi người phục vụ rời khỏi đây, Liễu Khinh Ca mới sâu kín nói một câu, ngữ khí bình tĩnh, mang theo vài phần lạnh lẽo, cảm xúc của Hoa Ngữ An lập tức bị Liễu Khinh Ca mang theo trở về.


"Ta bày ra một kế hoạch, mà Minh Dật Nhiên là mấu chốt của kế hoạch này, ta không thể không cùng hắn ở bên nhau."


Liễu Khinh Ca nói xong, nhìn về phía Hoa Ngữ An, chỉ thấy Hoa Ngữ An cũng đang mở to hai mắt nhìn chính mình, trong mắt có rất nhiều khó hiểu.


"Ta thích ngươi."


Chuyện vừa chuyển, Liễu Khinh Ca nói ra bốn chữ, Hoa Ngữ An không kịp chuẩn bị khuôn mặt đỏ lên một chút.


"Ta sẽ mau chóng giải quyết chuyện của ta, sau đó... Ta sẽ... Chính thức theo đuổi ngươi."


Liễu Khinh Ca sau khi nói xong, Hoa Ngữ An rõ ràng thấy trên má nàng cũng ửng đỏ, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ, lại cảm thấy buồn cười.


Sợ là ngươi không theo đuổi ta, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, chỉ là... Hai nữ nhân... Trong nhà hai vị đại Phật nếu biết... Sợ là sẽ giết chết mình đi!


Thôi thôi... Đi một bước lại xem một bước vậy.


"Ngươi liền không có gì... Đáp lại sao?"


Liễu Khinh Ca sau khi nói xong, thấy Hoa Ngữ An cự nhiên đang ngẩn người, trong lòng có chút bất mãn, sau đó đem bất mãn kia nói ra miệng.


"Hảo..."


Hoa Ngữ An ứng, không biết từ khi nào bắt đầu, nàng liền thích Liễu Khinh Ca, nữ nhân này nhìn như hoàn mỹ không tì vết, nhưng sẽ ngẫu nhiên triển lộ một mặt yếu ớt với mình.


"Ăn cơm."


Liễu Khinh Ca có được hồi đáp vừa lòng, liền cầm lấy đũa, muốn ăn ăn lấp bụng, nàng cảm thấy nàng tùy tiện tìm cái nhà ăn này, đồ ăn cũng không tệ...


Ân... Có điểm ngọt...


Ở một nơi khác, Liễu Tiêu Nguyệt tuân thủ lời hứa giúp Lê Kiều Kiều tranh thủ đoạt hạng mục, ở trong bữa tiệc, hộ khách của hạng mục vốn dĩ đối với vật liệu xây dựng Lê thị không có nhiều tin tưởng, rốt cuộc so với Lê thị còn nhiều công ty lớn khác đều đang tranh thủ cái hạng mục này, ban đầu bọn họ chỉ nghĩ tham gia bữa tiệc cho có lệ thôi, nhưng lúc này bọn họ lại thấy được nhân vật sẽ không xuất hiện ở đây, đó chính là tổng giám hoạt động của Thiên Dực Liễu Tiêu Nguyệt.


Thiên Dực tuy rằng không có quan hệ gì với cái hạng mục này, nhưng Liễu Tiêu Nguyệt tự mình ra mặt hỗ trợ Lê Kiều Kiều nói chuyện, có Thiên Dực làm chỗ dựa, hộ khách của hạng mục đối với Lê thị đều là lau mắt mà nhìn, vốn dĩ cho rằng chỉ là đi ngang qua bữa tiệc, nhưng thật ra nghiêm túc mà nói đến yêu cầu cùng nguyện cảnh đối với hạng mục này. Lê Kiều Kiều tự nhiên cũng không phải phú nhị đại chỉ biết ăn chơi, đối với hạng mục những gì nên chuẩn bị, nàng đều chuẩn bị tốt, mà hộ khách cũng thập phần vừa lòng với phương án Lê Kiều Kiều đưa ra, liền đáp ứng sẽ cùng Lê thị hợp tác.


Hộ khách hạng mục đi rồi, Lê Kiều Kiều hiển nhiên thập phần vui vẻ, hạng mục này đối với Lê thị mà nói là phi thường trọng yếu, nàng cũng biết có Liễu Tiêu Nguyệt ở trong bữa tiệc này làm trung gian, nếu không có nàng, sợ là mấy vị hộ khách này cũng sẽ không khách khí với mình như vậy.


Lê Kiều Kiều đưa Liễu Tiêu Nguyệt về nhà, ở trên xe, Liễu Tiêu Nguyệt hiển nhiên có chút mệt, nhưng vẫn nhịn không được cùng Lê Kiều Kiều nói chuyện.


"Như thế nào? Muốn cảm tạ ta như thế nào?"


Liễu Tiêu Nguyệt lộ ra tươi cười giống như hồ ly tinh, Lê Kiều Kiều nhìn tươi cười vũ mị mang theo vài phần tà mị của nàng, sắc mặt chợt đỏ lên, nói: "Lại còn chưa có ký hợp đồng."


Lê Kiều Kiều không chịu nhượng bộ, nàng biết Liễu Tiêu Nguyệt thật sự giúp mình rất nhiều, nhưng chỉ cần nhìn đến tươi cười vũ mị cùng dung mạo của nàng ta, nàng sẽ không chịu nhượng bộ, không muốn để nữ nhân này đắc ý như vậy.


"Trước lấy điểm lợi tức là được đúng không?"


Liễu Tiêu Nguyệt không có hảo ý mà cười, Lê Kiều Kiều lập tức giật mình một cái, nói: "Ngươi là vay nặng lãi sao? Còn lợi tức."


Cặp mắt đào hoa của Liễu Tiêu Nguyệt mờ mịt hơi nước, mang theo vài phần mỏi mệt, lại càng tăng thêm vài phần lười biếng cùng vũ mị.


"Có người cho vay nặng lãi mỹ lệ động lòng người như ta sao?"


Liễu Tiêu Nguyệt nhìn Lê Kiều Kiều, lại thấy Lê Kiều Kiều biểu tình không được tự nhiên.


"Sách, lấy đâu ra tự tin."


Lê Kiều Kiều sách một tiếng, nàng nhìn nhìn Liễu Tiêu Nguyệt, người nọ không có nhìn mình, mà tựa lưng vào ghế ngồi nhắm hai mắt lại.


"Uy... Liễu Tiêu Nguyệt."


Lê Kiều Kiều gọi Liễu Tiêu Nguyệt một tiếng, Liễu Tiêu Nguyệt lập tức mở bừng hai mắt, nhìn Lê Kiều Kiều.


"Cảm ơn ngươi."


Ánh mắt của Liễu Tiêu Nguyệt vốn dĩ là vũ mị bỗng nhiên trở nên thâm trầm, sau đó cứ như vậy an tĩnh mà nhìn Lê Kiều Kiều, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, nhưng sau lưng những quang mang đó là tầng tầng lớp lớp hắc ám thâm sâu.


"Có chút cảm động nha..."


Liễu Tiêu Nguyệt nhắm mắt lại, giấu đi ánh mắt, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, độ cong không lớn, cực thiển, cùng Liễu Khinh Ca có vài phần tương tự.


"Thôi đi, còn cảm động."


Sắc mặt của Lê Kiều Kiều có chút mất tự nhiên, nàng vốn là không thích Liễu Tiêu Nguyệt, cảm thấy người này quá phóng túng, không đứng đắn, so với mình còn muốn hỗn trướng hơn, nhưng qua vài lần ở chung, Liễu Tiêu Nguyệt tựa hồ không có hư như trong tưởng tượng của mình.


Liễu Tiêu Nguyệt chỉ là cười cười, không có đáp lại, nàng xác thật rất mệt, lơ đãng tựa lưng vào ghế ngồi liền ngủ mất.


Lê Kiều Kiều thấy người nọ không có đáp lại, đảo mắt qua nhìn nhìn, phát hiện nàng đã ngủ rồi, lập tức đem tốc độ của xe thả chậm lại một chút, miễn cho có chút xóc nảy làm đánh thức người nọ.


Lê Kiều Kiều đột nhiên nghĩ đến chính mình thế mà cũng có một mặt tri kỷ như vậy, bỗng nhiên muốn cười, hảo đi, Liễu Tiêu Nguyệt, này xem như lợi tức nha.


Liễu Tiêu Nguyệt nằm mơ, trong mộng nàng về tới bệnh viện kia, buổi tối đó nàng mất đi cha mẹ, nước mắt giống như đều chảy khô, sau đó nàng lại bắt được báo cáo điều tra của Liễu Khinh Ca cho nàng, nàng mới biết được, vụ tai nạn xe cộ kia, không phải ngoài ý muốn, cha mẹ nàng là bị người hại chết, mà những người đó... A...


"Liễu Tiêu Nguyệt... Liễu Tiêu Nguyệt..."


Liễu Tiêu Nguyệt cảm thấy thân mình bị nhẹ lay động, nàng chậm rãi mở mắt, bên trong một mảnh lạnh lẽo, làm Lê Kiều Kiều hoảng sợ, ánh mắt kia giống như mang theo sát ý, Lê Kiều Kiều không tự giác mà lui về phía sau một chút.


Liễu Tiêu Nguyệt nhìn thấy Lê Kiều Kiều, lạnh lẽo trong mắt lại hóa thành vũ mị cùng ôn nhu.


"Tới rồi sao?"


Nàng duỗi cái eo lười, còn Lê Kiều Kiều cảm giác mồ hôi lạnh đều muốn túa ra, vừa rồi... Liễu Tiêu Nguyệt là rời giường khí sao? Thật đáng sợ!


"Ân..."


Lê Kiều Kiều đến dưới tiểu khu của Liễu Tiêu Nguyệt là nửa giờ trước, nhưng thấy Liễu Tiêu Nguyệt đang ngủ ngon lành, nàng vốn để Liễu Tiêu Nguyệt ngủ tiếp trong chốc lát, ai biết người nọ càng ngủ, toàn thân bắt đầu căng chặt lên, sau đó lòng bàn tay nắm chặt, mày đều nhăn lại, Lê Kiều Kiều lo lắng, lập tức kêu người này dậy.


"Cảm ơn ngươi nha!"


Liễu Tiêu Nguyệt khôi phục lại bộ dạng yêu mị, cúi người qua nhanh chóng ở trên má Lê Kiều Kiều hôn một cái, phát ra thanh âm ' bẹp '.


Lê Kiều Kiều không kịp phản ứng, chờ đến lúc nàng phản ứng lại, người nọ đã rời đi, ngồi ở trên ghế phụ nhìn bộ dạng sửng sốt của mình bật cười khanh khách.


Lê Kiều Kiều nhíu mày, sờ sờ nơi vừa rồi bị vật mềm mại dán lên, nói: "Liễu Tiêu Nguyệt, ngươi có thuộc tính vô lại sao?"


"Không có biện pháp, ngươi quá mê người."


Liễu Tiêu Nguyệt không thể không nói, Lê Kiều Kiều với nàng mà nói, có một loại lực hấp dẫn không tên, thật giống như một đạo ánh mặt trời, một ngọn lửa nóng rực.


"Ngươi lại phi lễ ta, ta liền cầm đao chém chết ngươi."


Lê Kiều Kiều hung tợn mà nói, nhưng mặt nàng lại ẩn ẩn nóng lên.


"Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu a ~"


Liễu Tiêu Nguyệt phát ra tiếng cười khanh khách, Lê Kiều Kiều trợn trắng mắt, nguyên lai còn có người vô sỉ hơn so với chính mình...


"Mau cút!"


Lê Kiều Kiều ghét bỏ nói một câu, nhưng Liễu Tiêu Nguyệt lại không có động, vẫn cứ ngồi ở ghế phụ, đôi mắt mang theo tầng tầng thâm ý nhìn nàng.


"Kiều Kiều..."


Liễu Tiêu Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí lại không có hài hước như vừa rồi.


"Ngươi vẫn luôn như vậy, thiêu đốt ta, ngay cả lửa giận, cũng có thể."


Nói xong, Liễu Tiêu Nguyệt mở cửa đi ra ngoài, ngay cả tái kiến cũng không nói, bởi vì nàng biết nhất định sẽ tái kiến, hơn nữa nàng đã thật lâu không có nói hai chữ ' tái kiến ' này.


Lê Kiều Kiều còn đang tiêu hóa lời nói vừa rồi của Liễu Tiêu Nguyệt, chính là lấy chỉ số thông minh của nàng đi theo tình huống vừa rồi liền hạ tuyến, tự nhiên không có lập tức nghĩ thông suốt được...


Liễu Tiêu Nguyệt... Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu gương mặt đây?