Dấm Nghiện

Chương 4




Hoa Ngữ An ngay cả hô hấp đều thật cẩn thận, nàng tựa hồ còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khoảnh khắc kia.


Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Khinh Ca, sắc mặt vẫn như cũ lạnh nhạt mà xa cách, giống như người vừa rồi cẩn thận cài dây an toàn cho mình không phải là nàng vậy.


"Muốn ăn cái gì?"


Liễu Khinh Ca chậm rãi hỏi, nàng nhìn nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn đường trước mắt, Hoa Ngữ An theo bản năng hỏi một câu: "Liễu tổng thời gian gấp gáp sao?"


Hoa Ngữ An phát hiện nàng đã ba lần nhìn đồng hồ.


Liễu Khinh Ca trầm mặc vài giây, nói: "Không có, muốn ăn cái gì?"


Hoa Ngữ An biết Liễu Khinh Ca hẳn là còn có chuyện, nhưng nếu nàng nói không có, nàng cũng không dám hỏi nhiều.


"Ăn đồ ăn Trung Quốc đi!"


Hoa Ngữ An nói xong, Liễu Khinh Ca ứng một tiếng, một đường không nói chuyện, chỉ là di động của Liễu Khinh Ca vẫn luôn vang không ngừng, nàng nhìn nhìn nhưng không có tiếp, di động vẫn tiếp tục vang, Liễu Khinh Ca hơi chau mày, cuối cùng vẫn tiếp nhận.


"Uy."


Liễu Khinh Ca ngữ khí thực đạm, phảng phất giống như cùng với người đang nói chuyện không có quan hệ gì vậy.


"Ta đang lái xe."


"Ta cùng người khác hẹn ăn cơm."


"Đồng sự."


Liễu Khinh Ca càng nói, sắc mặt càng lạnh, cặp con ngươi như thể đông chết người, mà người trong điện thoại đã cảm giác được ngữ khí lạnh lẽo của Liễu Khinh Ca, tựa hồ cũng không muốn hỏi nhiều nữa, liền treo.


Hoa Ngữ An cảm thấy nhất thời không khí trong xe đều là lãnh, càng không dám nói thêm gì nữa, đôi mắt cũng không dám ngó loạn, lúc này di động của mình lại vang lên.


Hoa Ngữ An nhìn thoáng qua Liễu Khinh Ca, mới tiếp điện thoại.


"Uy, A Văn."


"Ân... Hiện tại đi ăn cơm..."


"Ân, hảo, tạm biệt."


Giống như là thăm hỏi bình thường, Hoa Ngữ An ôn nhu mà ứng vài câu sau đó liền treo điện thoại, lúc này khí tràng của Liễu Khinh Ca không biết vì sao càng lạnh hơn, Hoa Ngữ An cho rằng nàng không thích mình chưa nói một tiếng liền nhận điện thoại, lập tức mở miệng nói: "Xin lỗi Liễu tổng, vừa rồi là bạn trai ta gọi điện thoại tới."


Liễu Khinh Ca chỉ nhẹ nhàng nói câu ' không có việc gì ', lại tiếp tục không nói chuyện nữa.


Chờ đến nhà ăn Trung Quốc rồi, sau khi Liễu Khinh Ca gọi vài món ăn, lại tiếp thêm mấy cuộc điện thoại, thoạt nhìn đều là chuyện công việc, Hoa Ngữ An bỗng nhiên cảm thán, nữ nhân này thật là đến thời gian ăn cơm cũng không được nhàn rỗi.


Liễu Khinh Ca treo điện thoại trở lại bàn, sau đó lại bắt đầu đánh chữ trên di động, làm như còn vội vàng việc gì đó.


"Cái kia Liễu tổng, nếu ngài có việc, có thể trước..."


Hoa Ngữ An còn chưa nói xong, Liễu Khinh Ca liền mở miệng: "Không có việc gì, xin lỗi."


Nói xong, Liễu Khinh Ca đem điện thoại để trên bàn, nhấp một ngụm đồ uống.


"Hôm nay bận quá, chưa kịp nói."


Liễu Khinh Ca dừng một chút, rồi nói tiếp: "Có đôi khi thời gian công tác của ta tương đối dài, yêu cầu ngươi tùy thời chờ mệnh, phí tăng ca sẽ tính theo quy định của công ty trả cho ngươi."


Hoa Ngữ An gật gật đầu, việc này thời điểm nàng ký hợp đồng đã biết, cơ hồ chính là Liễu Khinh Ca tan tầm, nàng tan tầm, Liễu Khinh Ca tăng ca, nàng cũng tăng ca.


"Lúc cần thiết, có khả năng yêu cầu đến nhà ta tiếp tục tăng ca."


Liễu Khinh Ca tiếp tục nói, Hoa Ngữ An ngẩn người, rồi gật gật đầu, nàng ở thành thị này, trừ bỏ Thành Ý Văn cùng bạn bè tốt Lê Kiều Kiều ra, cũng không có bằng hữu nào khác, nên nàng có nhiều thời gian để tiêu hao trong công việc.


"Ta đi công tác, ngươi cũng đi theo."


Sau khi Liễu Khinh Ca công đạo một ít yêu cầu trong công tác xong, buồn bã nói: "Cuối cùng giống nhau, công tác chuyện này, ngươi cần thiết đều phải đối với ta thẳng thắn."


Hoa Ngữ An gật gật đầu, nói: "Ân, hảo."


Lúc hai người nói, đồ ăn được mang lên, lại là một bữa cơm chiều xấu hổ, Hoa Ngữ An không phải là người nói nhiều, Liễu Khinh Ca càng không phải, hai cái hũ nút ở bên nhau, cũng chỉ dư lại xấu hổ.


"Ta thực đáng sợ sao?"


Ăn xong, thấy Hoa Ngữ An ngay cả nhìn cũng không dám nhìn mình, Liễu Khinh Ca cười khẽ hỏi, Hoa Ngữ An nhìn Liễu Khinh Ca liếc mắt một cái, cộc lốc mà cười cười.


"Ta... Tương đối nội hướng."


Hoa Ngữ An hướng Liễu Khinh Ca thuyết minh, vấn đề này không phải ở nàng, mà do khí tràng của Liễu Khinh Ca đích xác thực dọa người có được hay không, nàng quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức làm cho người khác ở trước mặt nàng sẽ có cảm giác tự ti.


"Kỳ thật..."


Hoa Ngữ An tính thử nhìn nhìn Liễu Khinh Ca, lại thấy nàng rất có hứng thú mà nhìn chính mình.


"Kỳ thật Liễu tổng, trừ bỏ thành thật, ngươi vì cái gì muốn lựa chọn ta?"


Nói ưu tú, chính mình tuyệt đối không tính là ưu tú nhất, nói kinh nghiệm công tác, ngày ấy nàng nhìn những người đến phỏng vấn khác, giống như mình là người ít kinh nghiệm nhất, nói bộ dạng... Ngô, hảo đi, chính mình đích xác có vài phần tư sắc, nàng cũng không rõ ràng lắm, nguyên nhân vì sao Liễu Khinh Ca lựa chọn mình.


"Người mới ra xã hội, hoặc người ít kinh nghiệm xã hội, giống như một tờ giấy trắng, mà ta yêu cầu một tờ giấy trắng, tùy ý ta đem nàng đi nhuộm màu sắc, trở thành đồng sự hợp tác vừa lòng nhất đối với ta."


Liễu Khinh Ca tay chống đỡ hàm dưới, tư thái có chút liêu nhân nói không nên lời, cặp con ngươi mang theo vài phần lãnh đạm xa cách, làm người khác đoán không ra người này đang suy nghĩ cái gì.


"Ngoài ra... Ta xem ngươi thuận mắt."


Liễu Khinh Ca khóe miệng gợi lên một mạt cười khẽ, cực thiển, rất có ý vị câu nhân...


Hoa Ngữ An sắc mặt đỏ lên, cười khan vài tiếng, nói: "Cảm ơn Liễu tổng để mắt ta."


"Hảo hảo làm, ta có thể chỉ giáo ngươi rất nhiều, chỉ cần ngươi nhớ rõ, phải đối với ta thẳng thắn."


Liễu Khinh Ca nói xong, liền cho người lại đây tính tiền, Hoa Ngữ An vốn dĩ muốn nói chính mình bắt xe trở về, nhưng Liễu Khinh Ca vẫn kiên trì muốn đưa nàng đi, hai người một đường không nói chuyện, Hoa Ngữ An tựa hồ cũng dần dần quen loại hình thức ở chung này.


Ngày hôm sau, vẫn là một ngày bận rộn, Liễu Khinh Ca gần như cả ngày đều là hội nghị, Hoa Ngữ An cũng theo đó ký lục các loại trọng điểm, cơm trưa liền tùy tiện ha ha qua loa lại tiếp tục công tác, thời điểm gần 6 giờ, Hoa Ngữ An đến văn phòng Liễu Khinh Ca báo cáo trọng điểm của hội nghị cả một ngày hôm nay, còn có an bài của ngày mai.


Báo cáo xong, thời điểm Hoa Ngữ An đang chuẩn bị rời đi, Liễu Khinh Ca lại mở miệng: "Ngữ An."


Hoa Ngữ An thật sự rất thích Liễu Khinh Ca gọi tên của mình, như một loại ma chú, thanh âm của nàng rất êm tai, thời điểm gọi tên mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.


"Nói phải cho ngươi lễ vật nhận chức, thiếu chút nữa đã quên."


Liễu Khinh Ca đứng lên, đi đến trước cửa phòng nghỉ, ý bảo Hoa Ngữ An đuổi kịp, Hoa Ngữ An buồn bực, đi theo, lúc này mới thấy rõ ràng nội thất bên trong.


Thiết kế tông màu trắng đen đơn giản, có sô pha bàn trà, còn có một cái giường đôi cùng toilet, mà kỳ quái chính là, nội thất như thế lại có một chén nước, một chén đồ ăn dạng viên, còn có... Chậu cát mèo?


Làm như nghe được cửa mở ra, một vật nhỏ màu trắng đi ra, ngao ngao kêu, Hoa Ngữ An vừa thấy, là tiểu ngoan ngày ấy ở hoa viên mất tích, nàng cũng không rảnh lo Liễu Khinh Ca còn ở đây, tiến tới đem tiểu miêu ôm lên.


"Tiểu ngoan..."


Hoa Ngữ An dùng mũi cọ cọ cái mũi nhỏ của tiểu miêu, Liễu Khinh Ca đứng ở trước cửa tay ôm ngực, dựa vào cạnh cửa, khóe miệng không tự giác mà dương lên một mạt ý cười.


"Hôm qua thấy ngươi thích, ta cho người mang nó đi kiểm tra thân thể, chiếu cố cả đêm, sáng hôm nay mới đưa lại đây."


Liễu Khinh Ca dừng một chút, cười nói: "Thích không? Lễ vật nhận chức của ngươi."


Hoa ngữ đặt tiểu miêu xuống, chạy đến trước mặt Liễu Khinh Ca kích động mà đem Liễu Khinh Ca ôm lấy, Liễu Khinh Ca sửng sốt, cả người cứng đờ.


"Cảm ơn ngươi, Liễu tổng."


Hoa Ngữ An lo lắng cả đêm, cũng thương tâm cả đêm, không thể tưởng tượng được Liễu Khinh Ca lại đem tiểu miêu về.


"...Ngươi, trước buông ra."


Liễu Khinh Ca không có thói quen cùng người khác tiếp xúc tứ chi, Hoa Ngữ An lúc này mới phát hiện mình thất thố, lập tức buông Liễu Khinh Ca ra.


"Thực xin lỗi, Liễu tổng, nhất thời quá cao hứng."


Hoa Ngữ An thấy Liễu Khinh Ca cười khẽ nói ' không có việc gì ', tâm cũng buông xuống, nhưng nàng lại bắt đầu lo lắng.


"Liễu tổng, ta có thể thường xuyên tới xem nó sao?"


Hoa Ngữ An thật cẩn thận hỏi, chỉ thấy tay Liễu Khinh Ca lại ôm ở trước ngực.


"Ân hừ, còn xem biểu hiện công tác của ngươi có tốt hay không."


Liễu Khinh Ca đương nhiên là nói giỡn, nhưng Hoa Ngữ An lại giơ lên một nụ cười rạng rỡ.


"Cảm ơn Liễu tổng!"


Hoa Ngữ An quay lại sờ sờ đầu tiểu miêu, sau đó lại quay đầu nhìn Liễu Khinh Ca, nói: "Liễu tổng, cảm ơn ngươi, ta trước đi ra ngoài công tác."


Liễu Khinh Ca nhìn bóng lưng Hoa Ngữ An rời đi, không nhịn được cười cười.


Người này tuy rằng nguyện ý thẳng thắn, nhưng thời điểm mới gặp nàng liền biết, người này tâm phòng bị rất nặng, không dễ dàng mở rộng cửa lòng, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ mơ hồ biểu hiện co quắp bất an, nhưng thái độ như cũ vẫn là xa cách, nhìn như ôn hòa nhưng lại là người lạnh nhạt.


Hiện giờ, nàng đại khái cũng có thể rộng mở một ít nội tâm với mình đi, dù sao trợ lý vẫn bất đồng cùng những nhân viên khác, nàng là người một ngày gần như tiếp xúc với mình nhiều nhất, càng có khả năng sẽ là người đi vào sinh hoạt của mình, nàng cần phải sờ thấu người này mới được.


Sau lại, bởi vì nguyên nhân của hạng mục mới, bộ phận có liên quan luôn phải tăng ca, Liễu Khinh Ca cũng tăng ca, Hoa Ngữ An đương nhiên cũng sẽ tăng ca.


Tình trạng này giằng co hai tuần, các bộ phận liên quan đều bắt đầu kết thúc công tác, Liễu Khinh Ca vẫn còn tăng ca, nàng yêu cầu đọc rất nhiều tư liệu để làm quyết sách.


"Chậm, đi nhà ta đi!"


Liễu Khinh Ca nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ, Hoa Ngữ An từ 6 giờ liền bắt đầu ở văn phòng tổng tài hỗ trợ Liễu Khinh Ca xem tư liệu, nàng hiện giờ tinh thần đã có chút chịu đựng không nổi.


"Nga..."


Hoa Ngữ An ứng một câu, bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, nói: " Nhà ngài?"


"Có vấn đề sao?"


Liễu Khinh Ca tiếp tục thu thập văn kiện, Hoa Ngữ An thật cẩn thận hỏi câu: "... Thuận tiện sao?"


Liễu Khinh Ca dừng hành động lại, sửng sốt hai giây mới có thể phản ứng.


"Ta ở một mình."


"Nga..."


Liễu Khinh Ca đem Hoa Ngữ An cùng tiểu miêu tiểu ngoan đều mang về nhà, đó là khu dân cư cao cấp nổi tiếng nhất ở X thị, Liễu Khinh Ca ở tầng năm mươi, cơ hồ có thể thấy toàn bộ cảnh đêm của X thị, Hoa Ngữ An cảm thán một câu, chính mình sợ là cả đời làm công cũng mua không nổi căn hộ này.


"Nơi này là phòng cho khách, bên trong có một ít quần áo tắm rửa, ngay cả..."


Liễu Khinh Ca dừng một chút, lúng túng nói: "Quần lót ta là có mới, còn chưa hủy đóng gói, nội y, ta... Không biết kích cỡ của ngươi."


Hoa Ngữ An sắc mặt đỏ lên, phe phẩy tay nói: "Không có việc gì không có việc gì, nội y ngày mai ta trở về lại đổi, cảm ơn Liễu tổng."


Hai người rửa mặt chải đầu một phen, lại về phòng khách tiếp tục chiến đấu, Liễu Khinh Ca đầu tóc còn không lau khô, chỉ tùy ý bao khăn lông, nhưng nàng vẫn mỹ lệ trước sau như một, càng nhiều thêm vài phần tính trẻ con, một thân quần áo ở nhà thoạt nhìn thiếu đi giỏi giang ngày thường, nhiều vài phần khí chất chị gái nhà bên, chỉ là mặt mày vẫn sắc bén quang mang như cũ làm người khác không dám nhìn thẳng.


Hoa Ngữ An nhìn nhìn, do dự một chút, vẫn là mở miệng nói: "Liễu tổng, ta giúp ngài thổi tóc nha!"


Hoa Ngữ An không đợi Liễu Khinh Ca nói gì, về phòng cho khách cầm máy sấy tóc ra.


"Phải chú ý khỏe mạnh, tóc ướt cả đêm, dễ bị đau đầu."


Hoa Ngữ An nói xong, Liễu Khinh Ca có chút ngạc nhiên, người nọ đã vòng đến phía sau lưng mình, nhẹ nhàng vén tóc lên thổi thổi, máy sấy tóc không có chạy công suất lớn nhất, vì không muốn quấy rầy Liễu Khinh Ca xem văn kiện.


"... Cảm ơn."


Liễu Khinh Ca tuy rằng không có thói quen cùng người khác đối với nàng làm như vậy, bất quá nàng xác thực cần thời gian xem văn kiện, đành phải tùy vào Hoa Ngữ An hỗ trợ chính mình.


Ước chừng qua nửa giờ, rốt cuộc thổi hảo, Hoa Ngữ An đem một nhúm tóc cuối cùng buông xuống, không khỏi cảm thán Liễu Khinh Ca chất tóc thật tốt.


"Ngươi thường xuyên giúp bạn trai thổi tóc sao?"


Liễu Khinh Ca hỏi, đây là lần đầu tiên nàng có ý cực nhỏ tìm hiểu việc riêng tư của Hoa Ngữ An.


"Ngạch... Không có, chúng ta rất ít gặp mặt... Làm sao vậy?"


Hoa Ngữ An hỏi ngược lại, Liễu Khinh Ca lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy bộ dạng của ngươi rất thành thục, cảm ơn."


Hoa Ngữ An không nói chuyện nữa, nghiêm túc hỗ trợ Liễu Khinh Ca xem văn kiện, khi mệt, nàng sẽ đánh giá nhà của Liễu Khinh Ca...


Vẫn là đơn giản, phong cách không chút cẩu thả, đơn sắc trắng đen, cực kỳ giống con người nàng.


"Vậy ngài thì sao... Bạn trai của ngài có giúp ngài thổi tóc không?"


Hoa Ngữ An kỳ thật cũng chỉ là tò mò, cảm thấy trong nhà thực an tĩnh, muốn tìm chút đề tài, nghe câu hỏi đó, động tác của Liễu Khinh Ca dừng một chút, giương mắt nhìn về phía Hoa Ngữ An... Mang theo vài phần lạnh lẽo.