Dấm Nghiện

Chương 34




Hoa Ngữ An nấu cháo xong mang ra ngoài, không biết Lạc Phỉ cùng Liễu Khinh Ca nói chuyện gì, tâm tình của Lạc Phỉ bỗng nhiên không còn tăm tối như vừa rồi nữa, ăn uống cũng trở nên đặc biệt hảo, một chén tiếp theo một chén mà ăn.


"Lại ăn nữa sẽ béo."


Liễu Khinh Ca mở miệng nhắc nhở, kỳ thật dáng người của Lạc Phỉ thập phần tốt, giống như dáng người tiêu chuẩn của người mẫu vậy, nơi nên có thập phần đầy đặn, nơi nên gầy thập phần tinh tế, vô luận nam nữ nhìn đến dáng người này, cũng sẽ thập phần yêu thích.


"Đi phòng tập thể thao nhiều một chút là được."


Lạc Phỉ không để bụng, hiện tại đối với nàng mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng ăn. Hoa Ngữ An cũng múc cho mình một chén cháo, vừa rồi ở nhà ăn ăn không ra mùi vị gì, hiện tại có chút đói bụng, nàng một bên ăn, một bên nhìn Lạc Phỉ cùng Liễu Khinh Ca hành động thú vị của hai người.


"Huống hồ, không ăn no một chút, nơi nào có sức lực đi đối kháng với Cố Phiên Vũ nữ nhân chết tiệt kia."


Lạc Phỉ oán hận nói, nàng hiện tại nếu nhìn thấy Cố Phiên Vũ, nhất định sẽ bóp chết nàng, nàng bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy ở Hongkong, nàng ở quán bar uống rượu say, bị Cố Phiên Vũ đưa trở về khách sạn, nữ nhân này liền bồi ở bên người mình, ôm mình ngủ cả đêm. Thời điểm tỉnh lại, Cố Phiên Vũ vẫn là gắt gao ôm lấy mình, giống như đang bảo hộ một đồ vật trân quý vậy, nhưng mà, buổi sáng ngày đó, lời nói lạnh nhạt của Lạc Phỉ làm Cố Phiên Vũ tức giận rời đi.


"Phải phải phải."


Liễu Khinh Ca không tranh luận cùng Lạc Phỉ nữa, theo ý tứ của Lạc Phỉ đi, dù sao nàng cũng không muốn cùng Lạc Phỉ tranh luận về đề tài vô vị này.


"Ngươi nếu không có việc gì, chúng ta liền quay trở về."


Liễu Khinh Ca nhìn nhìn đồng hồ, đã là 8 giờ tối, nàng còn có rất nhiều công việc chưa xử lý xong đây, vốn dĩ thừa dịp cuối tuần có thể xử lý tốt, ai biết Lạc Phỉ lại xảy ra chuyện này, nàng chỉ có thể buông xuống công tác, đến xem nữ nhân này.


"Sớm như vậy đi làm gì a? Ta nơi này còn có rất nhiều rượu nha."


Lạc Phỉ nói xong, nghiêng người chỉ chỉ quầy bar ở phía sau mình, ngăn tủ phía sau quầy bar tất cả đều là rượu, lớn nhỏ đủ loại, tất cả đều có.


"Ta còn có công việc còn chưa có xong."


Thời điểm giữa trưa, chuyện của Lạc Phỉ với Hoa Ngữ An làm Liễu Khinh Ca tức giận không ít, hiện tại lại bởi vì chuyện của Lạc Phỉ cùng Cố Phiên Vũ làm trì hoãn công tác, một ngày trôi qua, giống như cái gì cũng không làm được.


"Hảo a, ngươi đồ cuồng công tác."


Lạc Phỉ cũng không dám giữ Liễu Khinh Ca ở lâu, nàng biết lượng công việc của Liễu Khinh Ca rất lớn, hơn nữa còn theo đuổi hoàn mỹ, nếu lại trì hoãn công tác của nàng, sợ là nàng lại muốn thức đêm mấy ngày, người này quá mức cậy mạnh, Lạc Phỉ đau lòng nàng thức đêm như vậy.


Liễu Khinh Ca chờ Hoa Ngữ An ăn xong cháo, liền rời khỏi nhà Lạc Phỉ, nhưng các nàng lại không biết, các nàng vừa đi, Cố Phiên Vũ liền tới.


Lạc Phỉ đang rửa chén, lại nghe thấy tiếng chuông cửa, trong lòng nghĩ chẳng lẽ Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An để quên gì ở nhà nàng?


Lạc Phỉ không nghi ngờ gì, trực tiếp mở cửa ra, lại thấy Cố Phiên Vũ một thân váy dài màu trắng, cầm một cái túi xách đứng ở cửa.


Lạc Phỉ vừa thấy Cố Phiên Vũ giống như gặp phải quỷ, lập tức muốn đóng cửa, lại bị Cố Phiên Vũ một tay chặn lại.


"Ngươi muốn làm gì? Tự tiện xông vào nhà dân?"


Lạc Phỉ lập tức bình tĩnh mà ứng đối, đối với Cố Phiên Vũ cứng đối cứng không phải là quyết định sáng suốt, Cố Phiên Vũ tuy rằng thoạt nhìn yếu ớt mảnh mai, nhưng mà nàng có học qua Karate, kiếm thuật, cùng nhu đạo, nếu không làm sao có thể chỉ dựa vào một mình nàng lại dễ dàng đem chính mình quay về khách sạn, nếu không như thế nào mỗi lần ở trên giường đều bị nữ nhân này ép tới không thể xoay người!


((ಥ⌣ಥ) Phỉ Phỉ vạn niên thụ a~)


"Nói chuyện, được không?"


Ngữ khí vẫn như cũ ôn nhu mà bình thản, chính là thanh âm này, làm người hồn khiên mộng nhiễu, lại giống như ung nhọt trong xương, đau đớn nhưng dứt bỏ không được.


(Hồn khiên mộng nhiễu : việc làm cho người ta ngày đêm không yên)


"Ngươi còn muốn nói chuyện gì?"


Lạc Phỉ không muốn nhìn đến ôn như trong mắt Cố Phiên Vũ, đó là ánh mắt làm người quyến luyến, đã bao nhiêu lần Lạc Phỉ ở trong ánh mắt của nàng mà trầm luân.


"Chuyện hai năm trước."


Chuyện hai năm trước, đây là một vết thương sâu tới tận xương tủy ở trong lòng Lạc Phỉ, đến nay vẫn còn đang rỉ máu, nhưng nhìn thấy Cố Phiên Vũ trong lòng không chỉ là nhìn thấy miệng vết thương, mà chỉ cần Cố Phiên Vũ lướt qua cũng mang theo đau xót.


"Nói chuyện đi... được không?"


Cố Phiên Vũ xả ra một mạt ý cười đạm nhiên, mang theo vài phần khẩn cầu cùng ưu thương, Lạc Phỉ hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là nhường ra một đường nhỏ, để Cố Phiên Vũ đi vào, nàng vẫn là không thể đối với cảm xúc của Cố Phiên Vũ làm như không thấy a!


Lạc Phỉ đem Cố Phiên Vũ thỉnh đi vào, Cố Phiên Vũ nhìn quanh bốn phía, vẫn là cách bài trí cùng thiết kế như cũ, vẫn giống như người, nhưng quan hệ đã là bất đồng.


Cố Phiên Vũ ngồi ở trên sô pha, đem túi xách đặt ở trên bàn trà, thẳng thắn thân mình, chờ Lạc Phỉ ngồi xuống xong, nàng còn chưa có mở miệng, Lạc Phỉ đã mở miệng trước.


"Cố Phiên Vũ, nói đi, nói xong liền đi."


Lạc Phỉ đem chai Whiskey ở trên bàn đổ vào một cái ly, nhấp một ngụm.


"Đó là một đoạn hôn nhân chính trị, trước khi kết hôn, ta chưa từng thấy qua người nam nhân này."


Cố Phiên Vũ bỗng nhiên cũng muốn một chén rượu, nàng cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp cầm lấy chai Whiskey kia hướng miệng mình mà uống, Lạc Phỉ muốn ngăn cản, chính là tay nâng đến một nửa, lại nghĩ người này cho dù uống đến chết cũng không liên quan đến nàng.


"Ngươi muốn nói, việc kết hôn không có một chút quan hệ gì với ngươi sao?"


Lạc Phỉ cảm thấy buồn cười, lúc ấy tin tức đăng đầy mặt báo, người cười đến sáng lạn như hoa, chẳng lẽ không phải là nàng sao? Hay là lúc ấy nàng bị quỷ nhập thân? Lạc Phỉ châm chọc mà cười một tiếng, nhìn Cố Phiên Vũ mặt vô biểu tình, bỗng nhiên lại đem ý cười thu lại, tâm không tự giác mà đau một chút.


"Có quan hệ, tự nhiên là có quan hệ, vì ngay lúc đó ta không thể không kết hôn."


Thanh âm của Cố Phiên Vũ mềm mại mang theo nhè nhẹ lạnh lẽo, ánh đèn ở trong nhà không đủ sáng để chiếu rõ tình huống bên dưới, phảng phất giống như một nữ quỷ u oán thê mỹ, đang nói tất cả những việc lúc nàng còn sống, làm Lạc Phỉ không nhịn được rùng mình một cái.


"Ta phải nhờ đến nam nhân kia trợ giúp, mới thoát ly được sự khống chế của ba ta."


Cố Phiên Vũ chậm rãi nói, việc chia tay kia tới quá đột nhiên, Lạc Phỉ dường như trốn đi, căn bản ngay cả cơ hội để giải thích cũng không có, Cố Phiên Vũ lúc ấy chỉ có thể yên lặng thừa nhận tất cả đều là nàng lựa chọn.


"Cho nên đây là, Cố Phiên Vũ? Ngươi vẫn là từ bỏ ta."


Lạc Phỉ nhíu chặt mày, trong lòng ủy khuất, Cố Phiên Vũ nàng có thể có rất nhiều lý do để tiếp thu một đoạn hôn nhân này, nàng thậm chí có thể nói vì tương lai của nhau mà đi tiếp thu đoạn hôn nhân này, chính là cố tình trong tích tắc đó, Cố Phiên Vũ đem chính mình ném vào trong bóng đêm, nàng tùy ý một mình đi thừa nhận hết thảy là nàng phản bội.


"Phỉ Phỉ... Một khắc đó ta không thể hành động theo cảm tình, nếu không đôi ta đều sẽ vạn kiếp bất phục."


(Vạn kiếp bất phục : muôn đời muôn kiếp không thể quay lại được)


Cố Phiên Vũ có chút sốt ruột, nàng sốt ruột giải thích, nàng sợ hãi Lạc Phỉ không hiểu, càng sợ hãi Lạc Phỉ lộ ra cái loại biểu tình cô độc mà xa cách này.


"Ngươi tiếp tục nói."


Lạc Phỉ tự nhiên là nghe không vào, nàng không muốn nghe Cố Phiên Vũ nói chính mình có bao nhiêu vĩ đại, nghe Cố Phiên Vũ nói xong, nàng liền phải mời nàng rời đi.


"Ta lợi dụng nam nhân kia, có được 40% cổ phần của Khôn Long, hiện tại là cổ đông lớn nhất ở Khôn Long, ta cũng tính toán ly hôn, Phỉ Phỉ, tin tưởng ta, tất cả ta làm, đều là vì..."


Cố Phiên Vũ còn chưa nói xong, Lạc Phỉ liền cắt đứt lời nói của nàng, nói: "Vì tương lai của chúng ta đúng không?"


Lạc Phỉ cười khẽ, thở dài, châm chọc nói: "Có được Khôn Long là ý nguyện ban đầu của ngươi, cái gọi là vì tương lai của chúng ta chỉ là thuận tiện, không phải sao, Cố Phiên Vũ?"


Lạc Phỉ vẫn như cũ nhớ rõ, nàng dựa vào lòng ngực của Cố Phiên Vũ, nghe người nọ nói như thế nào muốn có được Khôn Long, khi đó nàng cảm thấy Cố Phiên Vũ rất có mị lực, cái loại dã tâm này cũng làm chính mình mê muội không thôi, nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy ký ức có chút đả thương người, nếu như nàng không nhớ rõ như vậy, thật là tốt biết bao.


Cố Phiên Vũ trầm mặc, sau một lúc lâu, buồn bã nói: "Phỉ Phỉ, có lẽ ngươi không tin ta, nhưng là...Tất cả đều là sự thật."


Lạc Phỉ lắc lắc đầu, khẽ cười nói: "Nói xong rồi?"


Cố Phiên Vũ lại lâm vào trầm mặc, lúc ấy nàng còn không kịp cùng Lạc Phỉ giải thích hết tất cả, liền đáp ứng kết hôn, nàng làm sai là thật, cũng không có biện pháp đi phủ nhận hết tất cả.


"Phỉ Phỉ, ta sẽ không lại phụ ngươi."


Cố Phiên Vũ nói xong, đang muốn mở túi xách ra, Lạc Phỉ lại cúi người đem túi xách của nàng giữ lại, trong lúc dằn co, giống như có cái gì đó rớt ra, nhưng hai người cũng không để ý.


"Không, ngươi sẽ không phụ ta được nữa, bởi vì ta sẽ không yêu lại ngươi."


Ngươi đã không còn cơ hội để thương tổn ta lại lần nữa, Cố Phiên Vũ...


Cố Phiên Vũ nhìn Lạc Phỉ, đôi mắt đẹp thâm thúy dần dần nhiễm một tầng sương mù, buồn bã nói: "Ta sẽ không từ bỏ ngươi."


Nói xong, Cố Phiên Vũ lấy túi xách liền rời đi, nghe thấy âm thanh đóng cửa, Lạc Phỉ cả người mới suy sụp ngã xuống sô pha, nàng vô lực nhìn hết tất cả trước mắt, lại phát hiện một viên thuốc viên lạ rơi trên bàn trà.


Lạc Phỉ đem thuốc nhặt lên, một nửa màu xanh lục cùng một nửa màu trắng gạo, nàng chưa từng thấy qua, nghĩ hẳn là vừa rồi lôi kéo túi xách của Cố Phiên Vũ, từ trong túi xách của nàng rơi ra, trong lòng không quá để ý đến, vốn định ném vào thùng rác, trong nháy mắt chuẩn bị ném xuống kia, trong lòng tựa hồ lại có một tầng suy xét khác, cuối cùng nàng cẩn thận thu viên thuốc về.


--------------------------------------------------------------------------------


Trên đường lái xe về nhà, Hoa Ngữ An cảm thấy không khí có điểm quá an tĩnh, ngay sau đó mở miệng: "Khinh Ca, ngươi vừa rồi cùng Lạc tổng nói gì vậy, ta xem nàng tâm tình tựa hồ hảo lên không ít."


"Muốn biết?"


Liễu Khinh Ca cười khẽ mở miệng, Hoa Ngữ An trong khoảng thời gian ngắn lại ngậm miệng lại, nhìn dáng vẻ của Liễu Khinh Ca lại muốn dùng thứ gì của mình để cùng nàng trao đổi nội dung đề tài đây.


"Ngươi lại muốn đổi cái gì?"


Hoa Ngữ An tựa hồ xem thấu trò đùa của Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca chỉ là nhẹ nhàng mà cong cong khóe miệng, ánh mắt nhìn tình hình giao thông phía trước chậm rãi trở nên tà mị.


"Hôn ta một chút ta liền nói cho ngươi."


Liễu Khinh Ca chỉ chỉ gương mặt của mình, Hoa Ngữ An bỗng nhiên cảm thấy đầu nổ oanh một tiếng, nàng nhìn bộ dạng đùa dai của Liễu Khinh Ca, lại nghĩ nghĩ lời nói vừa rồi của nàng, trong lòng nghĩ: "Người này rốt cuộc là Lạc Phỉ hay là Liễu Khinh Ca? Phong cách có điểm không đúng a!"


"Không muốn biết sao?"


Liễu Khinh Ca ngữ khí vẫn bình đạm như vậy, phảng phất như một câu nói bình thường ' ngươi ăn cơm không ' vậy, Hoa Ngữ An trái lo phải nghĩ, nàng cũng không phải đặc biệt muốn biết vừa rồi các nàng hàn huyên cái gì, còn tưởng chiếm tiện nghi của mình, bất quá... Hoa Ngữ An hơi hơi gợi lên khóe miệng, nếu mình hôn nàng, càng giống như là mình chiếm tiện nghi cửa nàng hơn.


"Như vậy đi Khinh Ca, ngươi hôn ta một chút, ta nói cho ngươi biết ta vừa rồi suy nghĩ cái gì."


Hoa Ngữ An không chịu bỏ qua mà phản kích, nàng không tin Liễu Khinh Ca có hứng thú muốn biết, bất quá nàng chính là dựa một chút mạnh miệng để nói.


Liễu Khinh Ca nhướng mày, khóe miệng gợi lên một mạt ý vị thâm trường, nàng nhìn nhìn phía sau qua gương nhỏ, tay lái vừa chuyển, đem xe dừng ở ven đường, Hoa Ngữ An trong lòng phanh phanh phanh nhảy dựng lên, này... Liễu Khinh Ca sẽ không phải là?


Không đợi Hoa Ngữ An suy nghĩ được gì, Liễu Khinh Ca đã cởi bỏ đai an toàn, cúi người hôn hôn gương mặt của nàng, sau đó ngồi trở lại, đem đai an toàn mang lại.


"Cho nên, ngươi vừa rồi là suy nghĩ cái gì?"


Hoa Ngữ An không nghe thấy thanh âm của Liễu Khinh Ca, bên tai nàng chỉ còn sót lại tiếng tim đập mãnh liệt của chính mình, chóp mũi ngửi được mùi hương nhàn nhạt độc hữu thuộc về Liễu Khinh Ca, mùi hương kia hóa thành từng sợi tình ti ở trong lòng chậm rãi lên men.


Liễu Khinh Ca thấy người nọ vẫn còn sững sờ tại chỗ, trong lòng vui vẻ nở hoa, nhưng trên mặt vẫn như cũ không chút sứt mẻ, sau đó lại bắt đầu chạy về phía trước.


"A... Ngươi... Ngươi nói cái gì?"


Hoa Ngữ An phản ứng trì độn lúc này mới phục hồi lai tinh thần, Liễu Khinh Ca cũng không thèm để ý, hỏi lại lần nữa: "Cho nên, ngươi vừa rồi suy nghĩ cái gì?"


Hoa Ngữ An khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, yên lặng nói: "Ta suy nghĩ... Ở bên người ta rốt cuộc là ngươi, hay là Lạc tổng... Cảm giác ngươi không phải là người sẽ chơi loại vui đùa này."


Hôn ta một chút ta liền nói cho ngươi... Ân, này tuyệt đối là Lạc Phỉ, không phải Liễu Khinh Ca, nhất định là cái dạng này...