[Đam Mỹ] Tựa Như Tình Yêu

Chương 20: Tôi và người dạo gần đây




Khoảng thời gian Lạc Vu Sơn sắp thi đại học, Lạc Xuất Vân còn lo lắng hơn cả đương sự. Ngoại trừ túc trực ở trường thi 3 ngày liên tục ra, anh còn chịu khó nấu canh bồi bổ đủ thể loại cho hắn.

Không riêng gì Lạc Vu Sơn, Thôi Tử Tử cũng không chịu nổi than vãn: “Anh Xuất Vân à, anh chẳng khác gì một bà mẹ già cả….”

Mà mẹ già Lạc Xuất Vân lại rất chi là hưởng thụ, vào ngày thi cuối cùng, anh đợi Lạc Vu Sơn ra đến nơi thì ôm chầm lấy em trai nói: “Em vất vả rồi.”

Lạc Vu Sơn vùi mặt vào vai anh cười: “Anh hai, anh cũng vất vả rồi.”

Lạc Xuất Vân không nói gì, không hiểu sao mũi hơi chua xót.

Hè này Lạc Vu Sơn dọn về ngôi nhà cũ do cha mẹ để lại, hai anh em lại dính lấy nhau như sam.

Lạc Xuất Vân xin nghỉ dài hạn ở tiệm cắt tóc để đi tảo mộ với Lạc Vu Sơn.

Trên chuyến xe về vùng thôn quê có rất nhiều người chú ý đến bọn họ. Một cô gái nhỏ ngồi đối diện cầm củ khoai lang giơ ra: “Các anh có muốn ăn không?”

Lạc Xuất Vân cười cười, xoa đầu cô bé nói một tiếng cảm ơn.

Một miếng khoai lang, anh bẻ cho Lạc Vu Sơn một nửa.

Trước mộ cha mẹ rất sạch sẽ, Lạc Xuất Vân cầm chổi quét từ trong ra ngoài, thắp hương rồi đặt hoa quả làm đồ lễ.

Anh quỳ gối dập đầu ba cái trước bia mộ: “Mong cha mẹ phù hộ cho Vu Sơn tiền đồ rộng mở, thi đậu đại học.”

Lạc Vu Sơn quỳ xuống bên cạnh, đột nhiên nói khẽ: “Cha mẹ, con sẽ chăm sóc cho Lạc Xuất Vân cả đời. “

Lạc Xuất Vân có chút buồn cười: “Em vừa nói gì vậy kìa, làm gì có chuyện em trai đi chăm sóc anh trai cơ chứ.”

Lạc Vu Sơn nghiêm túc nhìn anh: “Anh quên rồi à? Em đã nói là sẽ nuôi anh mà.”

Lạc Xuất Vân yên lặng, anh duỗi tay ra xoa đầu em trai nhỏ.

Hai người tranh thủ lúc hoàng hôn cùng nhau xuống núi, đi đến lưng chừng đột nhiên Lạc Vu Sơn dừng lại, hắn đứng đợi Lạc Xuất Vân đến bên mới nhẹ nhàng nói: “Anh hai, chúng ta nắm tay nhau nhé.”

Lạc Xuất Vân nhìn em trai vươn tay ra, cũng chậm rãi đặt tay mình lên.

Sau đó cả hai sóng vai nhau cùng đi, tay đan chặt tay, mãi không tách rời.

Nhan Nhan có một mảnh đất ở vùng nông thôn này, Lạc Vu Sơn nhân lúc mặt trời chưa lặn, cầm chìa khóa đi đến đó.

Một ngôi nhà nhỏ hai tầng, bên ngoài được bao quanh bởi đồng ruộng mênh mông.

Trong sân nuôi một con chó lớn, nhìn thấy Lạc Vu Sơn thì mừng rỡ lao đến, Lạc Vu Sơn sờ đầu con chó rồi gọi vọng vào trong: “Má Trương ơi!”

“Đây đây!” Một nông phụ hơn 50 tuổi đáp lời chạy ra ngoài, thấy Lạc Xuất Vân thì thoáng ngẩn người.

Lạc Xuất Vân lễ phép gật đầu.

“Đây là anh hai của con.” Lạc Vu Sơn kéo tay Lạc Xuất Vân: “Má Trương đưa con xem phòng của Nhan Nhan với ạ.”

Má Trương rất nhiệt tình dẫn hai anh em vào nhà: “Ai u, đứa nhỏ này lớn lên tuấn tú ghê ta!”

Lạc Xuất Vân nhìn Lạc Vu Sơn đang rảo bước phía trước, mỉm cười nói: “Em con đẹp hơn nhiều.”

Má Trương vỗ nhẹ vào lưng: “2 đứa đều đẹp! Đẹp trai cao ráo!”

Tới tối, hiếm khi 2 người lại được ngủ chung với nhau trên một chiếc giường, Lạc Xuất Vân nằm trong quay lưng về phía Lạc Vu Sơn.

Lạc Vu Sơn chống đầu, nhìn chằm chằm vào gáy Lạc Xuất Vân rồi từ từ nhích lại gần.

“Em ngọ nguậy nữa là anh đá xuống giường đó nha.” Lạc Xuất Vân nhắm mắt, không quay đầu lại nói.

Lạc Vu Sơn không động nữa, hắn thở dài: “Anh ơi……”

Lâu sau Lạc Xuất Vân mới ợm ừ một tiếng.

Lạc Vu Sơn duỗi tay ôm lấy anh từ đằng sau, Lạc Xuất Vân không động đậy giống như ngủ rồi, nhưng Lạc Vu Sơn biết anh vẫn còn thức.

“Anh hai, em cho anh 4 năm, 4 năm sau anh phải quay về bên em.” Lạc Vu Sơn vùi mặt vào hõm cổ anh, đôi tay ôm lấy người kia khẽ run rẩy.

Lạc Xuất Vân nghiêng nửa mặt qua, không biểu tình đáp lời: “Anh không làm thế thì sao?”

Lạc Vu Sơn lẳng lặng nhìn vào mắt anh: “Vậy em sẽ đến tận nơi đón anh về.”

Bàn về truyện

Áaaa, đến khúc quắn rồi >.<  Đợi em học đại học xong!!!