Thôi Tử Tử lúc nào cũng cho mình là người đẹp nhất nên lúc gặp Lạc Vu Sơn thì bị sốc mất một thời gian. Sau đó ở cùng nhau rồi thì cậu nhóc rất chi là vui vì biết hắn không thích mặc đồ nữ… Quả nhiên chế vẫn là mỹ nhân đẹp nhất….
Đáng tiếc lúc cậu đang trốn sau bụi hoa gần quán bar với Lạc Vu Sơn thì được chứng kiến cảnh Nhan Nhan biểu diễn múa thoát y, Thôi Tử Tử giơ cờ trắng xin hàng ngồi khóc tu tu.
“Quá…. Thật quá đáng….” Thôi Tử Tử thút tha thút thít nấc cụt: “Xinh đẹp hơn cả mình, anh ơi anh.”
Lạc Vu Sơn: “……Cậu im miệng lại dùm tôi được không?” Hiện tại tâm trạng hắn cực kì kém, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng như có thể đông chết người. Tên Nhan Nhan kia không những nhảy nhót thiếu đứng đắn, y còn lôi kéo anh trai của hắn.
Lạc Xuất Vân một mặt xoắn xuýt bị Nhan Nhan kéo lên sân khấu, đối phương dí sát vào anh đung đưa mông. Thoát y gần hết chỉ còn mỗi lớp áo choàng mỏng tanh có thể thấy rõ bộ nội y tình thú bên trong. Dưới sân khấu rất nhiều người với tay lên muốn sờ mông Nhan Nhan…. Sau đó thương thay cho Lạc Xuất Vân, mông mình cũng bị sờ soạng…..
Anh chửi thề “Đệt” liền chọc cười Nhan Nhan.
“Sao cưng giống mấy em gái mới lớn vậy hả?” Nhan Nhan với tay choàng vào cổ Lạc Xuất Vân. Hôm nay y trang điểm rất đẹp, vẽ một cánh bướm to ở khóe mắt, giữa ánh đèn mờ ảo lập lòe tỏa sáng.
Lạc Xuất Vân bất lực: “Anh trêu chọc tôi làm gì? Ông đây không phải đồng tính……”
Nhan Nhan cười mỉa: “Cưng là trai thẳng mà ta, phía sau tôi còn đang đau đây, ai rảnh chơi đùa với cưng.”
Lạc Xuất Vân ức nghẹn, tức giận nói: “Thế anh kéo tôi lên đây làm gì?”
Nhan Nhan không chịu nói tiếp, y híp mắt ghé sát vào cổ Lạc Xuất Vân, như có như không liếc mắt ra sau bồn hoa.”
Đón nhận ánh mắt sắc lạnh của Lạc Vu Sơn.
Lúc quán bar tan cuộc vui đã là 3 giờ sáng, Nhan Nhan đuổi Lạc Xuất Vân đi ngồi một mình trên ghế sô pha. Y châm thuốc nhưng không hút vội, bộ nội y trên người cũng chưa chịu thay ra cứ thế ngồi vắt vẻo lồ lộ nới tư mật.
Chờ một lúc lâu y mới ung dung mở miệng nói: “Chưa ngủ quên thì lăn ra đây.”
Thôi Tử Tử đang mơ màng thì bị Lạc Vu Sơn đột nhiên đứng dậy làm cho giật nảy, túm lấy áo người nọ lết ra ngoài.
Đến khi nhìn rõ dung nhan của Nhan Nhan, nháy mắt khuôn mặt nhỏ trở nên bi phẫn….
Nhan Nhan trầm tư nhìn 2 đứa nhỏ, chậm rãi nói: “Mấy đứa…. là ai vậy?”
Lạc Vu Sơn lạnh lùng nhìn y: “Tôi là em trai của Lạc Xuất Vân.”
Thôi Tử Tử hứng chí bừng bừng: “Còn em là em trai, em trai nhỏ nha!”
Nhan Nhan ồ—— một tiếng đầy ẩn ý: “Ra nhóc là em trai nhỏ nhỉ……”
Thôi Tử Tử bật khóc ngay tại chỗ.
Lạc Vu Sơn nhẫn nhịn, nghiến răng nói: “Anh cách xa anh trai tôi chút đi!”
Thôi Tử Tử phấn khởi tiến lên bổ sung thêm một câu: “Với lại từ nay đừng mặc đồ nữ nữa nha!”
Lạc Vu Sơn: “……”
Nhan Nhan lăn ra cười bò….
Sau đó Thôi Tử Tử bị Lạc Vu Sơn nhét vào một góc, hắn nhìn xuống Nhan Nhan lặp lại: “Tránh xa anh tôi ra!”
Nhan Nhan hút thuốc, thản nhiên nói: “Anh trai nhóc là vệ sĩ của tôi, cách xa thì sao bảo vệ tôi được đây.”
Lạc Vu Sơn cười lạnh: “Anh ấy thèm vào mà bảo vệ anh.”
Nhan Nhan nhướng mày: “Tôi cho cậu ta tiền, đương nhiên cậu ta phải bảo vệ tôi rồi. Nếu em nó không có tiền thì làm sao nuôi nhóc được đây hả, cún con?”
Sắc mặt Lạc Vu Sơn nhất thời đen lại, Nhan Nhan thấy vậy rất thú vị, ghé sát vào tai hắn dửng dưng nói: “Là do nhóc nên anh hai mới phải chạy đến đây làm lùng vất vả, nhóc thấy bản thân mình lấy tư cách gì để nói chuyện với tôi.”
Nhan Nhan có chút thương tình nhẹ vỗ vỗ mặt Lạc Vu Sơn: “Về tắm rửa rồi leo lên giường ngủ đi, nhóc con.”
Lạc Vu Sơn không nói gì, đột nhiên hắn lui lại vài bước làm tư thế tiêu chuẩn của Karate, sau đó giơ cao chân đá gãy rào chắn gỗ sân khấu. Lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mắt Nhan Nhan nói: “Tôi hữu ích hơn anh hai nhiều, tôi có thể làm việc cho anh.”
Cuối cùng Nhan Nhan cũng thôi cười, tay y kẹp điếu thuốc để sát bên môi, nhìn Lạc Vu Sơn hỏi: “Nhóc tên là gì?”
Bàn về truyện
Ủa đứng Nhan Nhan, sao cưng lại dụ dỗ đứa nhỏ nhà này vậy =))