[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Chương 19




Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Còn không đợi Vệ Nam Bạch nghĩ ra một biện pháp từ chối, nhà thuyền đằng trước liền truyền đến thanh âm thất kinh.

"Cửu điện hạ, toi rồi! Thuyền này vừa rồi bị ngài động một lực lớn, có lẽ sắp phải chìm."

Tiếu Kỳ nghe vậy cả kinh, lướt qua bên người Vệ Nam Bạch "Làm sao có thể?"

"Điện hạ, nên làm gì đây?" Nhà đò hoang mang lo sợ nhìn Tiếu Kỳ.

Thấy Tiếu Kỳ bên cạnh như đang đăm chiêu nghĩ cách, đáy mắt Vệ Nam Bạch chợt loé lên một tia kinh ngạc, tâm liền hiểu rõ, khoé môi không khỏi từ từ cong lên, quả nhiên a....

Cũng không bao lâu, nước hồ liền dâng đến thuyền, sắc mặt Tiếu Kỳ nhanh chóng trầm xuống, quay sang một bên nói với Vệ Nam Bạch "Văn Cẩn, ngươi có biết bơi không?"

Thu lại tâm tư trong lòng, Vệ Nam Bạch nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không cần lo lắng, ta mang ngươi bơi qua!" Tiếu Kỳ kéo tay hắn từ trong đi ra ngoài vừa tẩu biên nói với hắn "Yên tâm, ta sẽ che chở cho ngươi."

Nhưng, Vệ Nam Bạch lại bắt tay đánh trở về, Tiếu Kỳ nghi hoặc nhìn "Văn Cẩn? Ngươi lúc này đừng có nghịch, thuyền này sắp chìm rồi! Cái lễ nghi tập tục gì đó quăng sang một bên đi!"

Lúc hai người đang nói chuyện thì mặt nước Tây Tử bắt đầu chập chùng lợi hại, thân thuyền mãnh liệt lay động, Tiếu Kỳ sơ ý không ổn định trọng tâm, suýt chút nữa thì ngã trên mặt sàn.

"Cửu điện hạ, Vệ công chúa, thuyền này không chịu nổi rồi, mau bỏ thuyền bơi trở lại bờ đi thôi!"

Thấy tình huống ngày càng không ổn, nhà thuyền lúc này liền nhảy xuống.

Tiếu Kỳ lo lắng vạn phần, hướng Vệ Nam Bạch đưa tay ra "Văn Cẩn, mau bắt lấy ta!"

Sau khi nghe thấy, Vệ Nam Bạch chỉ bày ra ý vị thâm trường nhìn hắn nhưng thân thể lại không nhúc nhích chút nào.

"Văn Cẩn? Đừng có phiền, nhanh!" Tiếu Kỳ thúc giục, liền đem tay hướng ra phía trước. Có thể vì tiếng nói của hắn mà thân thuyền lay động càng kịch liệt hơn. Tiếu Kỳ chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, giống như có mây đen bao phủ đỉnh đầu. Hắn theo bản năng hướng thuyền nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc thuyền hoa lớn đang bất tri bất giác chạy đến bên bọn họ, còn có một chiếc chuyền có ý dừng lại bên cạnh chiếc thuyền nhỏ của bọn họ. Tiếu Kỳ nhìn chằm chằm mấy thị vệ hắc y nhân trên thuyền hoa, đáy lòng lập tức lộp bộp một tiếng, nhất thời có loại dự cảm xấu.

Quả nhiên, đang lúc hai chiếc thuyền di chuyển đến, trong đó có hai hắc y nhân nhảy lên chiếc thuyền nhỏ, "loạch xoạch" quỳ gối trước mặt Vệ Nam Bạch, kính cẩn nói "Thuộc hạ cứu giá chậm, thỉnh chủ nhân thứ tội."

"Không sao, các người làm rất khá." Vệ Nam Bạch hướng hai người kia vung vung tay ý nói bọn họ đứng lên, lúc sau mới cười tủm tỉm đi về phía Tiếu Kỳ "Như vậy cũng không phiền Cửu điện hạ lo lắng cho Văn Cẩn. Lúc đầu, Văn Cẩn còn muốn tìm mấy ám vệ hỗ trợ cho điện hạ, mà sau đó Văn Cẩn lại phát hiện võ công của ngài rất cao cường. Suy nghĩ kĩ thì thấy Văn Cẩn thực ra lo xa rồi. Cho nên mới không cho mấy tên thị vệ này trước mặt ngài múa rìu qua mắt thợ. Kính mong điện hạ mau chóng lên thuyền đi."

Vệ Nam Bạch nói xong, không đợi Tiếu Kỳ đáp lại đã được hai thị vệ một phải một trái vững vàng nâng lên, đạp mạnh lên thuyền nhỏ một cái rồi mượn lực an toàn nhảy lên thuyền hoa.

Mà con thuyền này cũng vì vậy chìm xuống càng nhanh, chỉ trong chớp mắt, nước đã tràn vào đến đầu gối.

Tiếu Kỳ ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi trừng Vệ Nam Bạch, cũng quyết định nhanh hướng bên kia phi thân tới. Mà không biết sự tình thế nào lại như vậy, hắn nhảy vọt lên giữa không trung, nhảy đến giữa khoảng hai chiếc thuyền, bỗng nhiên thuyền cách nhau ra, "Ầm" một tiếng ngã thẳng xuống hồ Tây Tử.

Lập tức đưa đến mấy người trên bờ liên tục kinh ngạc thốt lên "Cửu điện hạ, ngài có sao không?"

Nhìn Tiếu Kỳ trong nước vẫy vùng, khoé môi Vệ Nam Bạch cong lên, vân đạm khinh phong dặn dò Tần Mặc đang đứng bên cạnh "Cửu điện hạ tựa hồ rất thích bơi. Tần Mặc, bọn ngươi chơi cùng điện hạ như vậy cũng không được, tìm người đến đưa Cửu điện hạ lên đây đi."

Tần Mặc đã sớm lĩnh giáo sự phúc hắc của chủ nhân nhà mình cho nên hắn căn bản không thấy kinh ngạc cho lắm. Nhưng lần này, đối tượng lại là Cửu hoàng tử của hoàng cung, là nam nhân mà chủ nhân nhà hắn sắp gả cho! Liếc mắt nhìn Tiếu Kỳ đang "chơi đùa" trong hồ, Tần Mặc không nhịn được nhìn hắn đầy đồng tình.

Tần Mặc mặt không cảm xúc, thần sắc nghiêm túc gật đầu "Vâng, công chúa. Thuộc hạ lĩnh lệnh!"

Thoả mãn gật đầu, Vệ Nam Bạch lúc này mới xốc mành trướng lên đi vào bên trong thuyền hoa.

Thấy thế, bốn vị thị nữ của Vệ Nam Bạch cùng nhau rùng mình một cái, nhìn nhau cảm khái, cuối cùng liếc mắt nhìn xem người nào liều mạng nhảy xuống cứu Cửu điện hạ.

Tình cảnh này nói cho bọn họ biết rằng bọn họ sau này nếu đắc tội với ai cũng không thể động đến chủ nhân nhà mình! Bằng không.... Các thị nữ đồng thời đưa mắt liếc nhau.

Thực sự là quay đầu lại sẽ bị chủ nhân tính kế, còn tưởng kế hoạch của mình là thiên ý vô phùng đây mà!

Tiếu Kỳ lộ ra ánh mắt dị thường ai oán nhìn Vệ Nam Bạch ngồi đối diện trong sân vắng.

Vệ Nam Bạch lại dường như bất giác, tự đắc mà phẩm trà đọc sách, nhàn nhã vô cùng.

Đưa tay kéo lấy chăn bông đang bao bọc lấy người, mặc dù đã thay bộ y phục ướt đẫm đó đi, nhưng giờ khắc này Tiếu Kỳ vẫn cảm giác được xương cốt của mình rã rời, kêu lên từng đợt âm thanh răng rắc, hơn nữa thân thể nhiều khi còn lạnh đến mức phát run lên. Hắn hồi tưởng lại cảnh lúc mình rơi xuống nước, lúc được đem lên thuyền lại thấy ánh mắt đồng tình của mọi người nhìn mình, có người muốn cười còn không dám cười, biểu tình của mọi người vô cùng quỷ dị... Là người luyện võ, Tiếu Kỳ cảm thấy bản thân vô cùng vô cùng mất mặt. Mà mấu chốt lại là, cái kẻ cầm đầu đang ngồi nhàn hạ trước mặt mình đây một chút để ý cũng không có!

"Công chúa, canh gừng ngài căn dặn nô tỳ đã làm xong rồi." Thu Cúc vén mành lên nhẹ giọng nói.

Vệ Nam Bạch lúc này mới đem tầm mắt từ sách chuyển dời đi, y thấy Thu Cúc liền hất cằm về phía Tiếu Kỳ khẽ đáp "Mang cho Cửu điện hạ đi."

"Vâng, công chúa." Thu Cúc khom lưng quỳ trên mặt đất bưng bát canh gừng đến trước mặt Tiếu Kỳ "Thỉnh Cửu điện hạ dùng." Sau đó nàng quay sang hành lễ Tiếu Kỳ và Vệ Nam Bạch cầm khay, nhỏ giọng bước nhanh từ đại sảnh đi ra ngoài.

Lúc này, trên thuyền hoa rộng rãi chỉ còn có hai người bọn họ.

Tiếu Kỳ muốn nói lại thôi, nhìn bát canh gừng nóng hổi đó ở trước mặt mình sau đó ngẩng đầu nhìn Vệ Nam Bạch.

Lúc Thu Cúc đi ra, Vệ Nam Bạch quay lại đọc sách. Nhưng y tựa hồ cảm nhận được, lúc phát hiện Tiếu Kỳ đang nhìn mình, ngay cả ánh mắt cũng lười liếc một cái sau đó nhàn nhạt mở miệng nói "Cửu điện hạ, kính xin nhanh chóng dùng canh gừng đi, nếu nó nguội thì sẽ mất tác dụng."

Nghe Vệ Nam Bạch nói, Tiếu Kỳ hậm hực, y vẫn nhất quán thờ ơ, giọng điệu có chút lạnh lùng. Tuy rằng không biết vì sao y làm như vậy, nhưng Tiếu Kỳ rõ ràng biết rằng người này rất quan tâm đến mình, đối với mình một chút ác ý cũng không có. Cũng bởi vì thế, nội tâm hắn xuất hiện một chút suy nghĩ phức tạp.

Trong nháy mắt, đáy mắt Tiếu Kỳ có vô số loại tâm tình đan xen đột nhiên xẹt qua.

Cuối cùng, hắn chậm rãi bưng bát canh gừng lên uống không để lại chút dư thừa.

Đặt bát xuống, Tiếu Kỳ nhìn chằm chằm Vệ Nam Bạch, rốt cuộc mở miệng nói "Vệ Nam Bạch, chúng ta nói chuyện một chút."

Vệ Nam Bạch nghe vậy đặt quyển sách trên tay xuống, cặp mắt đen không gợn chút sóng mà nhìn Tiếu Kỳ, trong thanh âm như có chút ý cười "Không biết điện hạ muốn cùng ta nói chuyện gì?"

Tiếu Kỳ ngẩn người, không khỏi bật cười, lời này của Vệ Nam Bạch khiến Tiếu Kỳ cảm thấy hắn thật gặp may. Bởi vì Tiếu Kỳ biết rằng, thứ mà hắn hỏi sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời.

Nói chuyện gì được đây?

Bản thân biết rằng, bất kể như thế nào, người kia một câu cũng sẽ không đáp. Còn ngược lại, Tiếu Kỳ lại chẳng hiểu vì sao mình lại không sử dụng thủ đoạn cưỡng bách y phải thẳng thắn trả lời.

Bất đắc dĩ kéo cánh môi lên, cứ như vậy hắn liền phát hiện, giữa hai người không hề có chuyện gì để nói.

Bầu không khí ở đại sảnh lúc này lâm vào trầm mặc, Tiếu Kỳ ngồi ở đó càng nghĩ càng phiền muộn, vừa vô cùng uất ức, hắn không khỏi hung hăng cắn mấy miếng đồ ăn tráng miệng đặt trên bàn.

Vì gì lại rơi vào cái giờ "ngàn sầu" thế này?

Tiếu Kỳ hắn lúc này chỉ có thể ăn và uống.

Vệ Nam Bạch thấy Tiếu Kỳ không nói gì mà chỉ vùi đầu vào ăn một cách khổ sở, khoé môi cong lên lộ ra ý cười càng lúc càng rõ ràng.

Hoàn Chương 19.