[Đam Mỹ] Trói Buộc

Chương 72: Đau thương




Hắn ôm cậu vào lòng, cơ thể nhỏ bé của cậu được hắn ôm trọn trong lòng, hắn hiện tại mới phát hiện cậu thật sự đã gầy đi rất nhiều, cơ thể nhỏ bé gầy yếu và đôi vai mảnh khảnh như vậy phải bươn chải gánh vác trách nhiệm nặng nề trong những năm qua

Hắn nghĩ đến đây lại tự trách bản thân không tìm thấy cậu sớm hơn, nếu hắn biết đến sự tồn tại của Thụy Vũ sớm hơn liệu có rơi vào hoàn cảnh như hiện tại

"Buông ra, nếu anh đã không giúp thì buông tôi ra, tôi phải đưa Tiểu Vũ đi gặp bác sĩ, Tiểu Vũ đang rất đau tôi phải đưa Tiểu Vũ rời khỏi đây" cậu đau khổ vùng vẫy kịch liệt trong vòng tay hắn

Đầu gối cậu cũng đang rất đau, nhưng nỗi đau ấy làm sao sánh bằng nỗi đau mất con trong tim cậu

Sự mất mát đầy đau thương đó nào có ai có thể hiểu được, cậu gào khóc trong lòng hắn tiếng khóc thảm thiết bị thương như xé lòng

Bên ngoài trời đổ cơn mưa thật to, tiếng mưa hòa vào cùng tiếng khóc đau thương cùng với dáng vẻ của cậu hiện tại khiến người khác không khỏi thương cảm

Cậu không biết cơn mưa đã đổ từ bao giờ và kéo dài trong bao lâu, cậu chợt nhớ đến ngày Thụy Vũ chào đời cũng là một ngày mưa thế này

Cậu nhớ rất rõ lúc đó cậu đang làm việc thì cảm thấy bụng rất đau, cơn đau dày xéo cậu đau đến gương mặt tái nhợt

Cậu được đưa đến bệnh viện và được chuẩn đoán là sinh non, sau khi trải qua cơn đau khủng khiếp trong vài giờ ở bên trong phòng sinh thì Thụy Vũ cũng đã bình an chào đời, chỉ là đứa trẻ sinh non nên rất yếu ớt và nhỏ bé, nên được chăm sóc trong lồng kính

Cũng vì sinh non nên sức khỏe của Thụy Vũ mới yếu ớt như vậy



Ngay khi nhìn thấy đứa con vừa chào đời của mình cậu đã không kìm được mà rơi lệ, dù bầu trời bên ngoài âm u đang mưa rất to, nhưng sự ra đời của một đứa trẻ đối với cậu lại là một sự may mắn

Đứa trẻ ra đời trong một ngày mưa bão, nên cậu đã đặt tên cho đứa trẻ là Thụy Vũ, có ý nghĩa là cơn mưa báo điềm lành mọi điều tốt đẹp sẽ đến, để rồi ngày đứa trẻ đó mất cũng là vào một ngày mưa, nhưng đã không còn là điềm lành nữa, mà là sự đau đớn tột cùng đau đến thấu tận tâm cang

"Tôi chỉ cần Thụy Vũ thôi...tôi không cần gì cả...làm ơn hãy cứu Thụy Vũ đi mà.... giọng nói nhỏ bé khàn đặc cùng với sự bất lực từ trong lời nói của cậu khiến hắn càng nhói đau hơn

Hắn hiện tại không biết phải nói gì để an ủi cậu, hắn chỉ có thể ôm cậu vào lòng, hắn biết cậu hiện tại rất đau lòng và cậu cũng chưa thể nào chấp nhận được việc Thụy Vũ đã mất, cú sốc này quá lớn khiến cậu không thể nào chịu đựng nổi

Hắn nhìn dáng vẻ cậu hiện tại cảm giác trong lòng rất khó chịu, hắn rất muốn cứu Thụy Vũ như những gì cậu muốn, nhưng thật sự không thể

Người đã chết thì không thể nào sống lại, chỉ là người chết đi rồi bỏ lại những người yêu thương một mình phải chống lại sự mất mát dày vò thương tổn đó và mang một trái tim tan vỡ đương đầu với những ngày tháng đau khổ đầy tuyệt vọng đó

Cậu không biết đã ở trong lòng hắn khóc trong bao lâu, cậu chỉ biết hiện tại cậu đã rất mệt mỏi, mi mắt từ từ khép lại mà ngất đi trong lòng hắn

Có lẽ là da khác qua nhiều khiến câu một mỏi mà thiến đi hắn nhìn đôi mắt có lẽ là do khóc quá nhiều khiến cậu mệt mỏi mà thiếp đi, hắn nhìn đôi mắt sưng húp của cậu trong lòng chợt nảy lên một tia sát ý

Tưởng Huy Âm không thể chết dễ dàng như thế được, phải khiến cô ta muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong.