[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 84




Editor: Cát CánhTứ hoàng tử mới được nửa tuổi rõ ràng rất hứng thú với những động vật nhỏ thoạt nhìn lông xù xù này.

Nó được Lộc Lâm cẩn thận đỡ lấy lưng, cái đầu tùy ý chuyển qua chuyển lại theo những con gà nhỏ nhảy tưng tưng, cánh tay nhỏ bé quơ loạn trong không trung, ê a ê a gọi linh tinh, dáng vẻ như hận không thể nhảy vào bên trong.

Triệu Nguyên Thịnh luôn trong cung đâu từng thấy qua loại động vật nhỏ thú vị thế này, trong cung trừ mấy con chó chỉ biết vẫy đuôi, và mấy con mèo căn bản chẳng quan tâm tới người, ngay cả mấy con chim sẻ bay lung tung, Tứ hoàng tử cũng chưa từng nhìn thấy. Đột nhiên nhìn thấy động vật thú vị như gà, đương nhiên là vô cùng thích thú.

Nó nhìn chằm chằm mấy con gà nhỏ vô cùng hăng hái trong hàng rào tầm một khắc, lúc này Lộc Lâm mới ôm nó rời xa hàng rào, đi về phía tháp mềm của Hạ Hàn.

Vô cùng lưu luyến để Triệu Nguyên Thịnh nằm lên tháp mềm, Hạ Hàn vươn tay ra hiệu cho Vân Cẩm nhanh chóng lên đỡ ông.

Lộc Lâm khom lưng bế một đứa bé mập mạp lâu như vậy, lưng ông cũng có chút không chịu nổi, nhưng tinh thần lại tốt hơn rất nhiều so với ngày trước. Cho dù được Vân Cẩm đỡ, ánh mắt ông gần như vẫn dính trên người Tứ hoàng tử.

Việc kiểm tra gà con hằng ngày của Triệu Nguyên Thịnh kết thúc, nó bò trên tháp mềm còn không chịu thành thực. Cũng không muốn Hạ Hàn bế, bản thân cọ qua cọ lại đôi chân mập mạp trên tháp mềm. Cho dù là bò đi vô cùng khó khăn, nó cũng vô cùng vui vẻ.

Chỉ cần nó không bò tới mép tháp mềm, Hạ Hàn cũng để nó vui một mình, cũng không để ý tới ống tay áo đã bị bôi đầy nước miếng.

Lộc Lâm được Vân Cẩm đỡ tới ngồi xuống ghế bên cạnh.

Y nhìn người đã nhìn Triệu Thần Hi và Triệu Thần Ngữ lớn lên, đương kim thiên tử và thân vương duy nhất đều vô cùng tôn kính ông, trước mặt Hạ Hàn, đương nhiên cũng sẽ không câu nệ như trước mặt các cung nhân tôi tớ khác. Biết Hạ Hàn thông cảm cho thân thể của mình, đương nhiên ông cũng không kinh sợ khi được ban ghế dựa.

Nhìn thấy Tứ hoàng tử điện hạ lúc nào cũng rất có tinh thần, lúc này Lộc Lâm cũng cảm khái.

Dường như mới hôm qua Dụ vương điện hạ cũng mới chỉ lớn thế này, Hoàng thượng cũng không cao quá hàng rào. Bây giờ nháy mắt, Hoàng tử điện hạ của Hoàng thượng đã có thể bò rồi, mà cảnh tượng khi Lăng hoàng hậu còn sống vẫn như rõ ràng ở trước mặt.

Đã nhiều ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, Lộc Lâm thích ngồi lảm nhảm một ít sự tích anh hùng của Hoàng đế khi còn nhỏ.

Hoàng hậu điện hạ rõ ràng cũng rất tò mò về chuyện khi còn nhỏ, không hề chê Lộc Lâm lải nhải, mỗi lần đều nghe rất nghiêm túc.

“Bệ hạ và Dụ vương điện hạ khi còn nhỏ cũng thích gà nhỏ.”

Nhìn Tứ hoàng tử đang cố gắng nhét ống tay áo của Hạ Hàn vào trong miệng mình, Lộc Lâm cười nhớ lại nói.

Ổ gà này cũng là do hai ngày trước Lộc Lâm tự mình đi tới nhà nông bên ngoài để chọn, chính vì nhớ tới khi còn nhỏ Hoàng đế và Dụ vương thích, ông mới muốn thử mang tới xem Tứ hoàng thử có thích hay không.

Mà Hạ Hàn nghe thấy khi còn nhỏ Triệu Thần Hi cũng thích những động vật nhỏ non nớt đáng yêu thế này, lại nhớ tới dáng vẻ của Hoàng đế bây giờ, nhịn không được muốn cười.

“Thực sự không nhìn ra.”

“Không phải như vậy sao!”

Nhớ tới Hoàng đế và Dụ vương khi còn nhỏ, Lục Lâm cũng lập tức cười không thấy mắt.

“Khi đó Dụ vương điện hạ cũng lớn bằng Tứ hoàng tử, bệ hạ cũng chỉ cao như vậy!”

Lộc Lâm so so với đầu gối của mình.

“Lăng hoàng hậu nương nương cũng đặc biệt thích xích đu dây leo kia, thường xuyên ôm Dụ vương điện hạ ngồi bên trên. Bệ hạ lại thích chơi một mình, khi đó bệ hạ mới hơn ba tuổi, chỉ có thể nhìn gà con qua hàng rào!”

Triệu Thần Hi vừa mới vội vàng xử lý xong chính sự mấy ngày, phong trần mệt mỏi tới biệt viện.

Vừa tới cửa biệt viện đã nghe thấy Lộc Lâm chăm sóc hắn khi còn nhỏ, vẻ mặt tự hào đang kể sự tích hắn đuổi gà khi mới ba tuổi cho Hoàng hậu nghe.

Cảm giác được những lão nô bộc đều nhao nhao đưa ánh mắt đầy ý cười qua, hắn bất đắc dĩ đứng ở cổng biệt viện hồi lâu, lão nô bộc và Hoàng hậu vẫn chuyên chú vào câu chuyện về thời thơ ấu rực rỡ của hắn.

Triệu Thần Hi vẫn đợi cho tới khi Lộc Lâm đắc ý khoe với Hạ Hàn bản thân hắn năm tuổi đã có thể mang theo em trai, leo lên hai cây anh đào bên ngoài sân kia lấy trứng chim, hắn mới thật sự không nhịn được nữa, lên tiếng cản lại.

“Hai người nói chuyện gì mà vui thế?”

“Bệ hạ?!”

Lộc Lâm vừa nhìn thấy Triệu Thần Hi, quên mất eo mỏi hông đau, cũng quên mất nửa câu chuyện xưa đang kể dở, đứng dậy vui vẻ chạy tới cửa đón tiếp.

Triệu Thần Hi nhìn ông lão mập mạp cười giống như ông Thọ, hắn cũng chỉ đành chịu. Bảo Vân Cẩm cũng chạy tới thỉnh an đỡ ông về, bản thân bước tới bên tháp mềm, ấn Hạ Hàn đang muốn đứng dậy xuống.

Ôm đứa con đang chảy nước miếng tí tách tùy ý ngồi trên tháp mềm xoa nắn.

“Mấy ngày không gặp, sao con trai lại béo lên rồi?”

Hạ Hàn cười cười, cũng vươn tay nắm lấy quai hàm béo mập của Triệu Nguyên Thịnh.

“Lộc công công đúng là biết chăm sóc người, mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, đương nhiên béo rồi.”

Triệu Thần Hi xoa nắn đứa con xong, lại quay đầu xem xét Hạ Hàn kỹ lưỡng, một lúc lâu sau mới vừa lòng cắn một cái lên má y.

“Không tồi, cũng béo hơn chút.”

Hạ Hàn kinh ngạc giật mình, vội vàng nghiêng đầu né tránh.

Y đảo mắt nhìn qua, Lộc Lâm ban nãy còn chờ mong Triệu Thần Hi, lúc này đang kéo Vân Cẩm cùng nói chuyện… Nếu như biểu tình của Vân Cẩm tự nhiên thêm chút nữa, Hạ Hàn có thể thật sự cho rằng hắn căn bản không chú ý tới bên này.

Dường như cảm giác được ánh mắt lúng túng của Hạ Hàn, Lộc Lâm cười ha ha quay đầu qua, đứng dậy hành lễ.

“Hiếm khi bệ hạ tới đây một chuyến, nô tì đi chuẩn bị trà.”

Đợi khi Triệu Thần Hi gật đầu đồng ý, liền vô cùng có mắt mà dẫn Vân Cẩm đi theo pha trà.

Nô bộc xung quanh đều đi xuống cả rồi, Triệu Thần Hi đặt Triệu Nguyên Thịnh lên tháp mềm, để nó tiếp tục chơi một mình, quay đầu ôm lấy Hạ Hàn, gác cằm lên vai y.

“Nơi này ở có được không?”

“Rất tốt.” Thấy dáng vẻ có chút mệt mỏi của Triệu Thần Hi, Hạ Hàn vươn tay giúp hắn nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, “Khó trách Lăng hoàng hậu nương nương sẽ thích nơi này.”

Triệu Thần Hi cười cười, dứt khoát ngã xuống tháp mềm, nằm lên đùi Hạ Hàn. Vừa để Hạ Hàn nhẹ nhàng xoa ấn, thả lỏng huyệt vị ở đầu, vừa đánh giá bức tường dây tường vi mà năm đó mẫu hậu thích nhất.

“Khi còn nhỏ khi mẫu hậu rảnh rỗi thường thích mang ta và Thần Ngữ tới đây ở một khoảng thời gian ngắn.”

So với cung điện xa hoa kia, biệt viện không lớn bằng một căn phòng trong cùng này lại luôn làm cho mẫu hậu lưu luyến mong về.

Nhớ lại chuyện đã qua, cả người Triệu Thần Hi càng thêm thả lỏng, cũng quên sạch mấy chuyện triều chính mấy ngày trước làm hắn phiền não tới mức muốn xé tấu chương.

“Phụ hoàng luôn bận rộn, không thể thường xuyên tới đây cùng mẫu hậu. Mẫu hậu liền mang theo ta cùng Thần Ngữ tự xuất cung, mỗi lần phụ hoàng đều ở Ngự Thư Phòng tức giận quăng tấu chương. Cuối cùng chỉ có thể thức đêm xử lý xong chính sự, lén lút chạy tới đây ngủ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau đã quay về triều. Vì thế, Phụ hoàng cũng không ít lần bị quan viên và hoàng tộc trách mắng.

Hạ Hàn ngước mắt đánh giá biệt viện tinh xảo trước mắt, có chút cảm xúc gật đầu.

“Tiên hoàng quả thực rất nặng tình với Lăng hoàng hậu nương nương.

“Quả thực.” Triệu Thần Nghi nghĩ tới tình cảnh phụ hoàng và mẫu hậu ân ái khi hắn còn nhỏ, cũng cảm thấy thương cảm, “Sau khi mẫu hậu qua đời, phụ hoàng rất ít khi cười.”

“Không nói những chuyện này nữa.”

Thấy Hạ Hàn cũng có chút im lặng theo mình, Triệu Thần Hi cười đổi một đề tài.

“Nếu như đã thích nơi này, trẫm sẽ ở bên cạnh ngươi một khoảng thời gian.”

Hạ Hàn vươn tay kéo Triệu Nguyên Thịnh đã bò tới mép tháp mềm lại, gật đầu đồng ý.

So với trong cung nặng nề, nhưng ngày tháng thế này có nhiều hơn cũng không ngại phiền.

Mà thời gian nhàn nhã như vậy, nháy mắt đã qua hơn hai tháng. Đợi khi chuyện của Tiêu gia đã hoàn toàn lắng xuống, Hoàng hậu vẫn còn vui quên cả trời đất.

Hoàng đế mấy ngày chạy qua chạy lại cũng không ngồi ổn nữa.

Trải nghiệm một cách sâu sắc sự khó khăn của phụ hoàng năm đó, lại chấp nhận lời hứa mấy tháng lại tới đây nghỉ ngơi. Cuối cùng Hoàng hậu mới điều dưỡng thân thể xong, mang theo Tứ hoàng tử cùng nhau “lành bệnh” về cung.

Hết chương 84

TOÀN VĂN HOÀN