Hứa Lâm Hàn ngồi trên giường, nhìn ngắm Tiểu Nguyên đang say ngủ. Đôi bàn tay vuốt ve phần má không có thịt. Lòng nặng trĩu không nói nên lời.
Hoá ra quá khứ năm đó hắn chỉ nhìn bằng nửa con mắt. Sự việc đau lòng của hai vị thân sinh khiến hắn nhận ra. Vì mãi luống sâu vào quá khứ, mà Lâm Hàn tự cho rằng bản thân mình trở nên yếu đuối, trốn tránh mọi việc hiện tại. Đỗ lỗi cho người cha quá cố để phủ nhận sự thật. Khiến người hắn thương là Tiểu Nguyên cũng bị ép cho đến điên.
Khuôn mặt say ngủ của Tiểu Nguyên được hắn thu vào tầm mắt, đứa nhỏ này đã ốm đến đáng thương. Khi tối còn trải qua một trận hoảng loạn như vậy, chắc chắn em ấy sẽ ngủ rất say.
Cánh tay bị Tiểu Nguyên cắn đến chảy máu đã được dì Linh khử trùng băng bó vết thương một cách cẩn thận. Đêm qua, ánh mắt cậu ngây dại điên cuồng cắn lên cánh tay khiến hắn chợt nhớ ra. Ánh mắt đó hắn đã từng thấy khi Tiểu Nguyên cắn Diệp Anh.
Nhớ lại thời gian trước, hắn cảm thấy mình như một tên khốn vậy. Rõ ràng là biết cậu bị ngốc, ngôn từ cũng như suy nghĩ không thể linh hoạt được vậy mà chẳng chịu nghe lời giải thích. Cứ thế mà đổ hết tội lên cậu, rồi còn khiến cậu chịu không nổi mà hoá điên cắn người. Lúc đó hắn còn nhẫn tâm cho Tiểu Nguyên một bạt tai thật đâu, mặc kệ lời kêu cứu của người kia cứ thế mà đưa cậu thẳng vào bệnh biện.
Giờ nghĩ lại, Lâm Hàn tự giận cho chính bản thân của mình.
Gò má của Tiểu Nguyên đã không còn thịt như trước kia, cả khuôn mặt teo tóp giống như bộ xương khô di động vậy. Bình thường cậu đã ốm, trải qua những ngày tháng đau khổ khiến Tiểu Nguyên không còn là Tiểu Nguyên từ cả thể xác đến tâm hồn.
Lâm Hàn kìm lòng không được sự an tâm của mình vì cuối cùng người này cũng quay về, cho nên định cuối xuống hôn lên má cậu. Nào ngờ Tiểu Nguyên mở mắt ra, trừng trừng nhìn hắn ngụ ý như.
\- Muốn làm cái gì vậy hả?
Hứa Lâm Hàn nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Tiểu Nguyên liền cảm thấy chịu không được. Sử dụng bàn tay vuốt ve phần mới tóc rối của cậu, hắn ôn nhu hỏi.
\- Tỉnh dậy rồi sao? Anh đưa em đi đánh răng nhé.
\- A...a...hừ hừ....!!!
Tiểu Nguyên bỗng nhiên dùng hai tay nắm lấy mặt của Lâm Hàn, sau đó ngước đầu lên cắn thật mạnh vào mũi của hắn. Cắn đến hắn thấy thật ê ẩm cả người thì Tiểu Nguyên mới buông ra, đôi mắt cậu chứa đầy sự hoảng loạn, Tiểu Nguyên bỗng nhiên lui ra sau. Lấy chăn quấn quanh thân thể không muốn Lâm Hàn chạm vào, cả người run rẩy tội nghiệp.
" Bị làm sao vậy? Em ấy ngày hôm qua còn bình thường mà, hôm nay như thế nào lại sợ hãi rồi?"
Hứa Lâm Hàn khó hiểu nhìn chăm chăm vào Tiểu Nguyên, bỗng nhiên cậu bật dậy. Phóng thẳng xuống giường.
\- AAAAAAAA!!!!
Tiếng hét thất thanh của Tiểu Nguyên vang lên khiến Lâm Hàn giật mình chạy vội đến của cậu, chỉ thấy một bàn chân của Tiểu Nguyên dậm phải thuỷ tinh từ miếng ly bể lúc tối qua, bàn chân chảy máu làm Lâm Hàn vội vã bế Tiểu Nguyên về lại giường, rồi dùng tay rút mảnh thuỷ tinh nhỏ đó ra.
Tiểu Nguyên bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, miệng cậu bĩu ra khóc thút thít. Những giọt máu dính đầu bàn chân làm cho Lâm Hàn nhanh chóng lấy đồ sát trùng cho cậu.
Việc sát trùng có chút khó chịu, Tiểu Nguyên cảm thấy da thịt mình thật rát, cho nên càng khóc to hơn.
Lâm Hàn thở dài nhìn xuống bàn chân đã được quấn băng kia, hắn cảm thấy xót xa trong lòng. Vốn dĩ chân của Tiểu Nguyên đã có rất nhiều vết thương, vậy mà tối hôm qua hắn không chịu chú ý thu dọn chỗ mảnh vỡ kia. Thành ra mới khiến cho Tiểu Nguyên dẫm phải mấy thứ nguy hiểm mình.
Lâm Hàn tự trách mình, chủ động nắm tay bàn tay của Tiểu Nguyên, mặc kệ trên mũi vẫn còn ê ẩm vì mới bị cắn xong. Lâm Hàn vẫn nhẹ giọng an ủi cậu.
\- Tiểu Nguyên của anh đau lắm có phải không? Anh xin lỗi em, đáng lí buổi tối phải lo thu dọn cái đống đó thì em sẽ không bị như vậy.... anh thật đáng trách mà.... Em ngoan đừng khóc nữa, tối nay anh đi làm về sẽ đưa em đi mua sắm nhé??
\- A...a... hừ hừ...a ... hứ... a...a.
Tiểu Nguyên dùng tay mình đánh lên tay Lâm Hàn, cậu cố gắng vùng vẫy để tránh thoát khỏi hắn. Mặc kệ cho người kia có nhẹ nhàng ôn nhu ra sao thì vẫn không thể lọt vào tai cậu được. Tiểu Nguyên... thật sự vẫn không muốn tiếp xúc với hắn.
Lâm Hàn buông tay, cậu liền lui về góc tường tự khóc một mình. Chỉ cần hắn có động tĩnh gì, cậu sẽ run rẩy nhiều hơn.
Mà hắn cũng nhận ra được điều này, cho nên không dám tới gần cậu. Cả người bất động chỉ có thể nhìn Tiểu Nguyên chứ không thể làm.
Bỗng nhiên ánh mắt của cậu đưa về phía ly sữa tối qua Lâm Hàn mang lên còn chưa uống, tuy rằng ánh mắt vẫn còn ngập đầy nước...nhưng có thể thấy nó đang khao khát được ly sữa đó như thế nào.
" Em ấy muốn uống sữa sao?"
Lâm Hàn nhận ra được trạng thái hiện tại cuả Tiểu Nguyên, hắn thấy cậu như muốn tiến đến ly sữa đó...nhưng mà hình như vì ngại hắn nên cậu mới không uống.
Lâm Hàn không nói gì, điềm tĩnh xoay gót chân bỏ đi ra khỏi phòng, đứng ở ngoài cửa... hắn quan sát vào bên trong.
Tiểu Nguyên đợi Lâm Hàn đi rồi, mới lấy tay lau nước mắt trên mặt. Cậu nhìn trái nhìn phải không có ai, mới rụt rè đi đến cầm ly sữa lên uống hết một hơi.
Mà Hứa Lâm Hàn thấy Tiểu Nguyên cũng chịu bỏ vào bụng, liền nhận ra cách giải quyết cho việc ăn uống của cậu lúc này. Đó chính là hắn biến mất khỏi tầm nhìn của cậu thì Tiểu Nguyên sẽ ăn uống và đỡ sợ hơn.
Hắn thở nhẹ nhõm, từ từ đi xuống cầu thang muốn nấu cho cậu chút cháo. Trong lòng tự nhủ.
\- Chỉ cần em ấy chịu ăn uống, sinh hoạt thì dù có ra sao... Hắn vẫn sẽ làm mọi cách để khiến cậu vui vẻ, không còn sợ hãi nữa.