Sau khi chia tay | Hoan Hỉ An Niên
Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca
Ngoại truyện: Kiếp sau
"Tôi đếm ba thì nhảy qua cửa sổ, những người khác phá cửa theo kế hoạch." Tống Tư bấm nút trên bộ đàm. Sau khi giao nhiệm vụ, cậu thắt chặt dây an toàn trên người rồi nhảy lên ban công bằng một tay.
Trong phòng chỉ có ánh đèn yếu ớt, nạn nhân bị dây thừng trói vào giường, đầu gục xuống, ánh sáng từ phòng khách chiếu qua khe cửa lên khuôn mặt tái nhợt của cô gái.
"Tất cả các phòng ban sẵn sàng, ba, hai, một. Hành động!" Tiếng phá cửa vang lên, Tống Tư bậc lên đồng thời đập vỡ bốn góc cửa sổ, mảnh thủy tinh bắn tung tóe, nạn nhân kinh hô trong khi ngẩng đầu.
Tội phạm vội chạy trốn khi nghe tiếng động trong phòng, chưa kịp ra tới cửa đã bị Tống Tư bổ tới áp đảo xuống đất, dí súng thẳng vào trán hắn, đanh thép nói: "Cục cảnh sát đây, anh bị kết tội giam giữ người trái pháp luật. Theo Điều 238 'Bộ luật Hình sự' quy định người nào giam giữ người khác một cách trái pháp luật hoặc tước đoạt trái phép quyền tự do cá nhân của người khác bằng bất cứ biện pháp nào cũng bị phạt tù có thời hạn, không quá ba năm, tạm giữ hình sự, giám sát công khai hoặc tước quyền chính trị. Nếu có tình tiết đánh đập, vũ nhục sẽ bị phạt nặng hơn."
"Cô ta là bạn gái tôi, chúng tôi đang đùa thôi! Các người dựa vào cái gì bắt tôi?" Tội phạm dựa vào địa thế hiểm trở kháng cự, đột nhiên hét vào phòng: "Trình Oánh Oánh mau ra giải thích với cảnh sát! Nhất định là người nhà cô đã báo cáo. Cô mau nói với họ rằng cô tự nguyện theo tôi!"
Đồng nghiệp của Tống Tư bước vào đỡ cô gái ra, cô gái nhìn tình cảnh trong nhà với vẻ kinh hoàng, vừa định nói đã nghe Tống Tư lên tiếng: "Giam giữ bất hợp pháp là giam giữ bất hợp pháp, tôi không quan tâm mối quan hệ của hai người là gì. Cô này, lúc hắn nhốt cô ở đây đã phái người gọi điện bảo cha mẹ cô phải đưa tiền mới chuộc được người, mười giờ đêm nay không tới thì giết luôn con tin. Hắn thực sự là bạn trai của cô sao?"
Trình Oánh Oánh nghe xong che mặt khóc, vai không ngừng run rẩy, nghẹn ngào nói: "Tôi... tôi không phải... Tự nguyện, là hắn nhốt tôi ở đây. Hắn nói yêu tôi, yêu đến chấp nhận chết cùng tôi... "
Sau khi tạm giam tội phạm, Tống Tư giao Trình Oánh Oánh cho một nữ đồng nghiệp mang về lập biên bản, trước khi lên xe, cậu lấy trong túi ra một gói kẹo nhét vào tay cô. wpchonyenbinhsautatca
"Đừng sợ, cô đã được cứu." Tống Tư vỗ nhẹ lên vai cô nói, "Tình yêu không quan trọng bằng tính mạng, không còn mạng thì lấy gì để yêu."
Lúc viết xong biên bản đã là một giờ sáng, Tống Tư chưa kịp kết thúc công việc đã phát hiện trên cánh tay có một vết cắt thủy tinh, tay áo dính đầy máu. Trước khi vào nhà, cậu hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng xoay chìa khóa mở cửa bước như mèo vào phòng tắm.
Tắm xong, cậu dùng khăn tắm quấn chặt nửa người trên, thậm chí không dám bật đèn trong phòng, chui vào phòng ngủ dành cho khách tìm thấy một bộ đồ ngủ dài tay trong tủ quần áo có thể che cổ tay rồi mặc lên người.
"Em đang tìm cái gì?" Trình Lí Khai bật đèn dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt hỏi.
"Anh... Anh à, sao anh còn chưa ngủ? Không phải ngày mai anh trực ca sáng ở bệnh viện sao?" Tống Tư vô thức giấu cánh tay sau lưng, cười nói, "Em tìm áo ngủ thôi, về muộn quá sợ đánh thức anh nên định ngủ trong phòng dành cho khách."
Trình Lí Khai nheo mắt nhìn chằm chằm tay cậu, hỏi: "Hôm nay làm nhiệm vụ?"
"Ừm, một vụ án bắt cóc. Tên phạm nhân đó còn không bằng một món đồ, ra tay với cả bạn gái mình." Tống Tư bước tới tủ quần áo, tùy tiện lấy một chiếc áo dài tay mặc đại lên người rồi đi về phía Trình Lí Khai, "Sao có người lại đối xử với người yêu thế này chứ!"
"Sao không nhờ anh tắm giúp khi tay em bị thương?" Tống Tư lách người qua nhưng bị Trình Lí Khai giữ chặt bả vai. Anh chống hai tay dồn cậu sát ván cửa, ánh mắt rơi xuống tay phải của cậu, tức giận hỏi.
"Chỉ một vết thương nhỏ thôi mà anh. Cục điều tra hình sự xử lý một vụ án làm sao có thể không bị thương... Lần nào anh cũng mắng em... Bây giờ em hai mươi tám, không phải mười tám... Sao em còn bị mắng vậy!" Tống Tư càng nói càng không tự tin, chỉ có thể lật lại mấy khoản nợ cũ để chuyển hướng chú ý của Trình Lí Khai.
"Em không còn là trẻ con nữa, em biết lý do tại sao vết thương không thể ướt! Thật đó, anh nhìn này, em vừa mới rửa xong."
Trình Lí Khai dắt cổ tay cậu, ấn cậu ngồi xuống giường. Nửa ngồi xổm dùng oxy già sát trùng cẩn thận, lại quấn một vòng gạc. Xử lý xong, anh lạnh lùng ngước mắt lên nói: "Với anh, em chính là mười tám tuổi, vẫn là trẻ con."
Biết mình lại làm anh giận, cậu choàng tay ôm cổ Trình Lí Khai, ghé vào môi anh hôn một cái mới nịnh nọt khoe mẽ: "Lúc em nói muốn điền trường cảnh sát vào bảng nguyện vọng đại học năm đó. Sao anh không cản em?"
Trình Lí Khai cúi đầu thu dọn hộp thuốc, buồn bực trả lời: "Em thích làm gì tùy em, anh là bạn trai chứ không phải cha mẹ. Rất nhiều thứ anh không thể thay em quyết định, anh chỉ có thể giúp em phân tích ưu và nhược điểm, đưa ra kế hoạch tốt nhất thôi."
"Rồi anh lén lút đổi sang học y vì em nộp đơn vào trường cảnh sát hở?" Tống Tư kéo tay Trình Lí Khai đặt lên eo mình, tách hai chân anh ra, "Anh yêu em nhiều thế bác sĩ Trình!"
Làn da vừa mới tắm xong mềm mại mịn màng, Trình Lí Khai vuốt ve dọc theo vòng eo, xốc áo cậu qua đỉnh đầu, vừa hôn vừa đáp: "Mỗi lần đều dùng chiêu sắc dụ này, đúng là vô dụng."
"Anh à, lần nào anh cũng bị lừa hết, anh cũng là đồ vô dụng." Tống Tư chủ động dâng hiến nụ hôn, lúc đầu lưỡi quấn lấy nhau mang theo tiếng nước ngọt ngào, hơi thở trở nên nặng nề, tiếng rên rỉ quyến rũ vang khắp phòng.
Sau cuộc tình, Tống Tư nằm trong vòng tay Trình Lí Khai, đề cập vụ án với anh.
"Thực ra lúc giữa chuyện cô gái kia đã có cơ hội báo cảnh sát. Vì muốn ép cha mẹ cô ta phải móc ra nhiều tiền, những kẻ bắt cóc đã yêu cầu cô ta gọi điện cho họ."
"Nhưng cô ta không nói gì, cô ta muốn bảo vệ người đàn ông đó?" Trình Lí Khai luồn tay vào tóc cậu, nghịch mái tóc đen dày của cậu. wattleonidasmini
"Hừ, sao có người lại ngốc như vậy, tình yêu còn quan trọng hơn tính mạng sao?" Tống Tư nheo mắt, dụi má vào ngực anh, "Cục của chúng em đã tiếp nhận nhiều trường hợp tranh chấp tình cảm, họ không coi tính mạng con người ra cái gì. Nếu là em, em nhất định sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy."
"Ồ? Ai là người ngồi trên sân thượng năm mười tám tuổi nói sẽ nhảy xuống nếu anh không xem người đó là bạn trai?"
"Chết tiệt! Đó không hẳn là nhảy mà chỉ là một lời tỏ tình oanh liệt nha. Hơn nữa, khi còn trẻ ai không phải người não tàn khi yêu. Giờ em đã hai mươi tám tuổi rồi, cho dù anh có quăng em đi một tháng, em cũng chỉ khóc. Ban ngày sẽ sống tốt thôi!"
"Quăng em đi mà em không tìm đường chết?"
"Tại sao em lại phải tìm đường chết? Chị Vương ở Cục lưu trữ hồ sơ nói bằng vẻ đẹp trai này của em, nếu không phải anh ra tay sớm, những người theo đuổi em bao năm qua chắc đã xếp tới phân cục ý."
"Muốn nhìn phong cảnh bên ngoài?" Trình Lí Khai thu tay về, giọng nói lạnh hơn vài phần.
Tống Tư dứt khoát lắc đầu, đáp: "Không nhìn, anh là phong cảnh đẹp nhất, nhìn cả đời cũng không dời tổ! Hoa dại sao có thể thơm bằng hoa nhà, anh của em thơm nhất!"
Trình Lí Khai cười khẽ, bỗng quay lại chủ đề trước đó: "Vì ai chết cũng không đáng, trước hết phải vì chính mình, sau đó mới vì bạn trai, con trai, đồng nghiệp. Nếu chính bản thân không còn thì mọi thuộc tính xã hội cũng sẽ biến mất."
"Còn nữa, trẻ con khi gặp phải biến thái thì mau chạy đi, nói chuyện yêu đương với biến thái à? Tình yêu mà lấy mạng người ra để nói thì không gọi là tình yêu."
HOÀN [SAU KHI CHIA TAY]