Tô Hinh gần như chìm hẳn vào màn sương mê ly mà Pheromone của tên Alpha kia đã giăng kín. Tâm trí cậu rối loạn, cơ thể như phản bội lại chính mình, từng đợt nóng ran chạy dọc sống lưng. Sự áp đảo của tên Alpha quá mạnh, khiến cậu không còn chút ý thức để chống cự.
Trong cơn mơ hồ, Tô Hinh cảm nhận được đôi môi thô bạo của hẳn đang chiếm lĩnh môi mình. Nụ hôn mạnh mẽ, đầy tham lam. Hơi thở của hắn phả vào da thịt cậu như lửa, làm Tô Hinh giật mình tỉnh lại đôi chút. Cậu cố gắng lùi lại, đôi tay yếu ớt đẩy nhẹ lên ngực hẳn, nhưng chỉ trong vô vọng.
Bất ngờ, tên Alpha dừng lại. Hắn ngước nhìn Tô Hinh với ánh mắt trầm lặng, đầy tính chiếm hữu. Hắn nâng cằm cậu lên, ép buộc cậu nhìn thằng vào mình. Đôi mắt của hắn sâu thằm, như một vực tối khiến cậu không thể rời mắt.
Cố Văn Đình: "Đừng cố phản kháng, Omega xinh đẹp. Em phải thuộc về tôi."
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, từng từ phát ra như mệnh lệnh không thể chối từ. Tô Hinh run rẩy, cậu không thể hiểu nổi tại sao lại gặp phải tình cảnh này. Tên Alpha kia là ai? Tại sao hắn lại chọn cậu?
Tô Hinh: "Anh... anh là ai? Tại sao lại làm thế với tôi?"
Cố Văn Đình nhếch mép cười khẽ, tay hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của Tô Hinh.
Cố Văn Đình: "'Cố Văn Đình. Nhớ rõ cái tên này nhé Omega bé nhỏ."
Cái tên đó khiến Tô Hinh ngừng lại trong giây lát. Cố Văn Đình - cái tên nghe quen thuộc, nhưng cậu không tài nào nhớ ra đã nghe ở đâu. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Hắn không giống những Alpha thường gặp.
Pheromone của hắn mạnh mẽ, đầy quyền lực và cuốn hút đến mức nguy hiểm. Hắn có thể dễ dàng thao túng cậu mà không cần phải nói nhiều.
Tô Hinh: "Buông tôi ra! Tôi không phải Omega của anh!"
Lời phản kháng yếu ớt của Tô Hinh như chỉ càng làm tên Alpha thêm phẩn khích. Cố Văn Đình khẽ bật cười, giọng nói của hắn đầy vẻ thích thú.
Cố Văn Đình: "Ổ, nhưng cơ thể em thì khác. Nó đang đáp lại tôi một cách vô cùng nhiệt tình đấy chứ. Em có cảm nhận được không, bé yêu? Sợi dây rằng buộc giữa chúng ta đang dần hình thành."
Câu nói ấy như một lời nguyền, khiến Tô Hinh càng thêm bối rối. Cậu biết rõ mình không thể để bản thân rơi vào tay tên Alpha này, nhưng lý trí lại không thể nào ngăn cản nổi sự khao khát mơ hồ đang bùng lên từ bên trong.
Trái tim cậu đập loạn nhịp, và điều đó khiến cậu sợ hãi hơn bao giờ hết.
Tô Hinh: "Không... không được... tôi không muốn..."
Cố Văn Đình không nói thêm lời nào, hắn cúi xuống ghé sát tai cậu, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ khiến Tô Hinh
rung minh.
Cố Văn Đình: "Khà...khà...Em không có quyền từ chối, bé yêu. Định mệnh của một Omega là thuộc về một Alpha.
Và em, sẽ là của tôi."
Hắn siết chặt lấy cậu, mạnh mẽ nhưng không thô bạo. Tô Hinh cảm nhận được từng cơ bắp rắn chắc của hắn đang áp sát mình, khiến cậu cảm thấy như bị nhấn chìm trong làn sóng không thể cưỡng lại. Mùi hương
Pheromone ngọt ngào nhưng đầy quyền lực của hắn như tràn ngập không gian, khiến cậu không thể thở nổi.
Trong giây phút tuyệt vọng, Tô Hinh cảm nhận được một luồng điện nhỏ chạy qua người khi cậu đối mặt với đôi mắt sâu hun hút của hắn. Đó không phải là sự sợ hãi đơn thuần, mà còn là một thứ cảm xúc nguy hiểm khác đang dần hình thành. Trước khi cậu có thể nhận ra điều đó, Cố Văn Đình đã nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu lên, ép buộc một nụ hôn khác lên môi cậu, nồng cháy và chiếm đoạt.
Tô Hinh thả lỏng, cảm giác tê liệt lan tỏa khắp cơ thể khi nụ hôn của hắn ngày càng sâu hơn. Trong khoảnh khắc đó, mọi sự chống cự của cậu tan biến, chỉ còn lại cảm giác đê mê mà tên Alpha đang mang đến. Cậu không thể chống lại, và cậu biết, định mệnh của cậu đã rơi vào tay hắn từ giây phút đầu tiên.
Cố Văn Đình buông Tô Hinh ra sau khi đã để lại dấu ấn của mình trên cơ thể cậu, ánh mắt hắn vẫn sáng rực như muốn chiếm trọn cả linh hồn của cậu.
Cố Văn Đình: "Omega bé nhỏ của tôi, em sẽ sớm hiểu ra thôi. Chúng ta là định mệnh của nhau."
Dứt lời, hắn quay người rời đi, để lại Tô Hinh đứng đó với trái tim rối loạn, một cảm giác mâu thuẫn giữa sợ hãi và khao khát đang đè nặng trong lòng cậu. Những dấu vết ái muội trên người cậu, cùng với sự hiện diện mạnh mẽ của tên Alpha kia, sẽ mãi mãi khắc sâu trong trí nhớ của Tô Hinh, không thể nào quên.