[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 49: Cãi vã




Tô An: "An An sợ An An làm phiền hai người ạ."

Tô Hinh liếc nhìn Cố Thượng Phong thẩm mừng trong lòng. Chẳng phải cứu tinh của cậu ta đây sao? Cậu ta vội đẩy người Cố Thượng Phong ra, lòng thầm vui sướng nhưng vẫn phải ra vẻ ngại ngùng nói với Tô An. Còn Cố Thượng Phong bị đẩy ra cũng thuận thế mà buông lỏng tay đang ôm lấy eo Tô Hinh.

Tô Hinh: "Aiya~ Anh An nói vậy là sao chứ. Chúng em chỉ là đang nói chuyện phiếm thôi. Anh đừng nghĩ xấu cho em."

Tô Hinh: *Đồ ngốc này cũng có lúc hữu dụng đấy chứ. Tên họ Cố kia ôm lấy eo mình thật bẩn chết đi được."

Tô An: "Nhưng...An An vào lúc mọi người đang nói chuyện thì sẽ bất lịch sự lắm ạ. An An ra ngoài vườn chơi thôi..."

Tô Hinh: *Anh đi rồi thì tôi lại phải giả vờ à? Xin anh đấy! Tôi thích tiền của anh ta chứ không phải anh ta!* Tô Hình thầm mắng rủa.

Cố Thượng Phong nghe câu trả lời của Tô An trong lòng chợt khó chịu. Là hắn kích thích vẫn chưa đủ? Nếu cậu cứ ngoan ngõan như thế thì hắn không thể tống cổ cậu ra khỏi Cố Gia được. Hắn bày ra vẻ mặt cau có, lớn tiếng mà quát tháo.

Cố Thượng Phong: "Biết phiền rồi sao còn không mau cút đi? Còn ở đây ăn vạ làm là muốn tôi thương hại cậu

sao?"

Tô An: "An An không có! An An chỉ là...vô tình đi xuống đây thôi. An An không tính làm phiền anh Thượng Phong và Tô Hinh đâu..."

Cố Thượng Phong: "Anh Thượng Phong? Hah...gọi quen miệng quá nhỉ? Tôi không thích cậu nên đừng gọi thuận miệng như thế. Thật chướng mắt làm sao!"

Tô Hinh: "Sao anh có thể nói vậy? Đây là anh họ em đấy."



Tô Hinh: *Anh đuổi anh ta đi rồi, hậu quả tôi chịu thì làm sao? Không được, tôi không muốn ở riêng tên đầu heo nhà anh tí nào!*

Tô Hinh vội vã chạy tới nắm lấy tay Tô An như một vị cứu tinh. Cậu ta nở nụ cười xinh đẹp, hai lúm đồng tiền rạng rỡ làm khuôn mặt trở nên thật xinh trai. Quả là một Omega xinh đẹp.

Tô Hinh: "Anh An đừng nghe anh Phong. Vào đây ngồi với em. À ngày mai chúng em sẽ đi khu vui chơi đấy. Anh cũng đi cùng nhé."

Ban đầu bị Tô Hinh nắm lấy tay, Tô An có chút sợ. Cậu sợ sẽ bị Tô Hinh làm mình bị thương. Tô An lùi lại theo bản năng, nhắm chặt mắt mà đưa tay lên đỡ. Nhưng Tô Hinh lại nhanh hơn cậu một chút, cậu ta nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu vui cười mà nói.

Tô An là một kẻ ngốc nhu nhược, cậu được Tô Hinh đối xử tốt một lần liền quên hết tất cả chuyện xấu trong quá khứ. Tô An dùng đôi mắt to tròn long lanh bị hút hồn bở nụ cười đang rạng rỡ trên khuôn mặt của Omega nam xinh đẹp kia. Tô An vui sướng khi nghe thấy mình cũng được đi khu vui chơi cùng cậu rụt rè hỏi lại.

Tô An: "An An cũng được đi sao ạ?"

Cố Thượng Phong: "Không được! Cậu ta không được đi!"

Tô Hinh: "Tại sao lại không? Em muốn anh ấy đi cùng cơ."

Cố Thượng Phong: "Tôi dẫn em đi chơi, sao có thể để cậu ta đi cùng?"

Tô Hinh: "Chỉ là đi chơi thôi mà sao anh lại làm quá lên như thế?"

Cố Thượng Phong: "Nếu em để cậu ta đi cùng thì ngày mai đừng đi nữa!"

Tô Hinh: "Được!"



Phải nói người đẹp thì làm gì cũng đẹp. Tô Hinh chỉ giận dỗi nhưng cũng đủ khiến cho người khác rung động. Quả nhiên là 'bạch nguyệt quang' trong truyền thuyết mà.

Tô An thấy Cố Thượng Phong và Tô Hinh cãi nhau liền run rẩy mà sợ hãi. Cảnh tượng này thật quen thuộc. Thật giống lúc ở Tô Gia, mọi cuộc tranh chấp đều liên quan đến cậu.

Tô Ninh: "Sao bà có thể sinh ra một tên Omega kém cỏi, ngu ngốc như thế này?"

Từ Vân: "Ông có giỏi thì tự đi mà sinh đi!"

Tô Ninh: "Đúng là mụ đàn bà ngu ngốc! Năm đó tôi đúng là không nên lấy bà về!"

Từ Vân: "Nếu không phải nhờ tôi, thì cái nhà này đã tán gia bại sản rồi!"

Từ Vần chỉ thẳng vào mặt đưa trẻ đang khóc lóc một cách thảm thương kia.

Từ Vân: "Còn mày! Mau ngậm miệng lại! Khóc lóc vô dụng cái gì. Tất cả là lỗi của mày! Sao tao có thể sinh ra một thằng ngốc như mày chứ? Biến đi! Biến cho khuất mắt tao!"

Cơ thể Tô An chợt dun lên dữ dội, bọn họ thật ồn ào, cậu chỉ muốn chôn mình vào một góc nào đó yên tĩnh. Tại sao? Tại sao những chuyện này lại xảy ra với cậu? Chỉ vì cậu là một tên ngốc thôi sao....

Tô An cảm giác đầu mình có chút choáng váng. Cuộc tranh chấp, cãi vã của Tô Hinh và Cố Thượng Phong vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tô An thầm nghĩ trong vô vọng.

Tô An: *Dừng lại...Dừng lại đi mà...Là lỗi của An An hết. Hai người làm ơn dừng lại. Đừng cãi nhau nữa mà...*

Đứa trẻ ngốc không còn đủ sức chống trọi nữa... mà ngất đi ngay lập tức.