[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 32: Có tật giật mình.




Tô Yên cố ý xoay gót giày khiến nó nhấn mạnh xuống đùi của Tô An. Tô An cảm thấy như phần bị gót giẩy đâm xuống như bị xé toạc. Đến lúc cảm nhận được nơi đó sắp rách ra thì đằng sau truyền đến tiếng hét to.

Thập Ninh: "Tô Tiều Thư xin dừng tay."

Tô Yên: *Chết tiết! Sao lại là lúc này?*

Thập Ninh: "Tô Tiểu Thư, ân oán giữa Tô Gia chúng tôi không cần biết. Nhưng bây giờ cậu Tô An đã là Phu Nhân của Cố Gia, nếu tin này bị lan truyền không phải cả Cố Gia và Tô Gia đều sẽ bị chê cười sao?"

Thập Ninh nhanh tay đẩy Tô Yên lùi ra phía sau. Y vòng lên trước mắt đỡ Tô An đứng dậy. Có vẻ vì quá đau đớn nên Tô An không thể đứng thẳng được. Cậu lấy tay của Thập Ninh làm điểm tựa, giữ lấy mà cổ đứng lên.

Đôi chân Tô An không ngừng run rẩy. Lúc đứng lên dường như không vừng mà ngã lên phía trước. Nên không phải cô nhân viên kia nhanh tay thì cậu đã đập mặt xuống đất rồi.

Thập Ninh liếc nhẹ nhìn cô nhân viên đang đỡ lấy cậu. Cô liền thấp thảm cúi đầu.

Nhân viên: "Xin lỗi thư ký Ninh. Tôi không bảo vệ Phu Nhân tốt."

Thập Ninh phất phất tay rồi nhìn qua Tô Yên. Cô ta bị nhìn liền giật mình.

Thập Ninh: "Đúng là có tật giật mình mà."

Thập Ninh: "Tô Tiểu Thư, cô đến đây là khách mà Mặc Tổng mang tới. Cô không yên phận mà còn dám đánh và sỉ nhục cả Nhị Thiếu Phu Nhân của Cố Gia. Cô cứ chờ đó mà cho Mặc Tổng và Cố Thiếu một lời giải thích đi."

Cái nhìn của Thập Ninh lạnh đến thấu xương. Cứ như lúc này Y mới được là chính mình. Ánh nhìn ấy như muốn moi móc thẳng vào nội tâm của Tô Yên khiến cô ta không khỏi bồn chồn. Coi ta cắn răng nhưng lại vờ như vui vẻ.

Tô Yên: "Thư ký Ninh có phải hiểu lầm gì không? Chúng tôi là gia đình sao lại xảy ra chuyện gì được chứ?"



Nhân viên: "Cô

Tô An: "Anh Ninh đừng làm khó Yên Yên nữa ạ. An An và Yên Yên chỉ là đang đùa với nhau thôi."

Nhân viên kia liền bất mãn: "Phu Nhân! Sao cậu lại nói đỡ cho cô ta? Cô ta vừa nãy đã sỉ nhục cậu đấy!"

Tô An nhìn cô nhân viên. Bồng trong lòng xuất hiện tia chua xót. Cậu cảm nhận được sự chân thành từ cô ấy.

Cảm nhận được cô ấy là thật lòng lo lắng cho cậu.

Tô An chỉ mỉm cười nhưng nụ cười che đi nổi đau trong lòng của cậu chỉ có thể dụ được một đứa con nít. Nữ nhân viên nhìn cậu mà không khỏi cảm thấy tội lỗi, cô còn muốn nói gì đó thì Tô An đã vội lên tiếng. Giọng cậu khàn khàn như đang cố gắng để kiềm nén nước mắt.

Tô An: "Anh Ninh...An An không sao cả. Xin anh đừng... đừng làm khó Yên Yên."

Thập Ninh nhìn chằm chằm Tô An. Y không hiểu sao cậu phải cố gắng nói đỡ cho Tô Yên đến vậy. Sao không dựa vào việc bản thân bây giờ chính là Nhị Thiếu Phu Nhân mà phân rõ cao thấp với cô ta. Vì sao? Vì sao phải nhẫn

nhin?

Tô Yên: "Thư ký Ninh, anh đã nghe rồi chứ? Phu Nhân nhà anh đã nói như thế anh còn muốn làm khó tôi sao?".

Cô ta nhếch miệng cười như khinh bỉ.

Thập Ninh nhìn cô ta, ánh mắt đằng đằng sát khí. Không phải vì Y thương hại cậu, cũng không vì nảy lòng tốt muốn giúp đỡ cậu. Chỉ là Y ghét ánh nhìn ấy của cô ta, anh nhìn mà Y nhận được hàng vạn lần ở nhà họ Thập. Đó là sự khinh bỉ, thỏa mãn chứng minh rằng Y có muốn làm gì cũng không thể phản kháng được.