Cố Thượng Lâm không nhìn được mà phì cười "Haha...". Tô An nghe hắn cười lại càng xấu hổ. Đôi má cậu phồng lên như chú chuột hamster tham ăn đang giấu thức ăn trong miệng. Cậu mới không thèm để ý đến hắn.
Tô An: "Quả nhiên là tên xấu xa. Là một tên đại xấu xa." Tô An nói rất nhỏ, nhưng làm sao có thể qua được tai chó của Cố Thượng Lâm.
Cố Thượng Lâm: *Cuối cùng là ai mới xấu xa đây hả nhóc vô tâm? Em còn quên cả tôi nữa chứ.*
Cố Thượng Lâm vòng tay qua ôm lấy eo cậu. Hắn dụi đầu mình vào người cậu, tham lam để mùi hương của cả hai hòa quyện vào nhau. Tô An không phản kháng, môi cậu mím lại như muốn nói gì đó. Do dự một chút, cậu mới dám mở miệng.
Tô An: "Sáng nay anh rất xấu, anh đã đuổi An An đi."
Cố Thượng Lâm nghe vậy liền sừng người. Hắn thầm mắng tên Cố Thượng Phong kia quả thật là rất đáng đánh. Lại dám để cho bé ngốc nghĩ hắn xấu xa. Cố Thượng Lâm chỉ ước rằng có thể tách thành hai bản thể riêng biệt để hắn tẩn cho Cố Thượng Phong một trận. Nhưng hắn không thể.
Cố Thượng Lâm nghĩ nghĩ một chút. Hắn đáng cố tìm một lý do gì đó để lý giải tình huống này. Nhưng mọi tình huống gần như là bằng không. Không có một cách gì có thể cứu hắn. Hắn đành phải tự dựa vào năng lực của bản thân mình thôi.
Tô An thấy hắn im lặng. Cho rằng bản thân đã chọc giận Cố Thượng Lâm, cậu lên tiếng luống cuống giải thích.
Tô An: "Kh-Không phải đâu. An An nói bừa thôi ạ. Anh đừng giận An An."
Cố Thượng Lâm nhẹ đáp đầu mình xuống chiếc đùi non nã của Tô An. Hắn bình tĩnh đáp.
Cố Thượng Lâm: "An An, tên xấu xa đó là Cố Thượng Phong. Còn anh là Cố Thượng Lâm."
Tô An nghe xong liền ngơ ngác. Cậu không hiểu hắn đang nói gì. Cố Thượng Phong và Cố Thượng Lâm là sao? Chả lẽ một người sáng là Cố Thượng Phong còn chiều sẽ biến thành Cố Thượng Lâm?
Cố Thượng Lâm biết bé yêu của hắn đang không hiểu lời hắn nói. Hắn không vội, mỉm cười nhìn thiếu niên trước mắt đang chau mày đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Chốc lát lại lên tiếng.
Cố Thượng Lâm: "An An có thấy sáng nay anh rất xấu xa không?"
Tô An do dự một chút: "Dạ có..."
Cố Thượng Lâm: "Vậy bây giờ thì sao?"
Tô An: "Bây giờ? Bây giờ anh rất tốt bụng. Anh bây giờ không xấu xa một chút nào. An An rất thích."
Cố Thượng Lâm phì cười: "Haha...Vậy khi nào gặp một người như anh mà hắn đối xử với An An không tốt thì hắn chính là Cố Thượng Phong. Cố Thượng Lâm, anh, sẽ không bao giờ làm bé yêu buồn."
Hắn hôn khẽ lên mái tóc mềm mại của Tô An khiến cậu có chút ngượng ngùng.
Cố Thượng Lâm: "Bé An, anh yêu em."
Tô An: "An An cũng rất yêu anh, thích anh."
Tô An không hiểu từ yêu của Cố Thượng Lâm. Cậu không biết tình cảm đôi lứa là gì. Cái yêu của cậu rất đơn giản. Đó là yêu thích, yêu như tình cảm gia đình, như bạn bè thích chơi cùng nhau, như chủ nhân yêu thích thú cưng của mình. Tô An không hiểu chữ "yêu" của Cố Thượng Lâm phức tạp hơn cậu rất nhiều.
Tô An vuốt ve mái tóc vẫn còn chút ẩm ướt của Cố Thượng Lâm. Mùi hương thoang thoảng của dầu gội khiến cậu có chút yên tâm và ấm áp. Tô An nhìn người đang ông đang nằm trong lòng mình, cậu đột nhiên cảm thấy bình yên đến kì lạ. Tô An ước rằng khoảnh khắc này có thể dừng lại mãi mãi thì thật tốt...