Hạnh phúc thường thật ngắn ngủi. Mới đó đã đến ngày rước dâu. Nhà họ Cố cũng thật biết cách chiêu đãi, sính lễ rất nhiều tiền vàng, cổ phiếu không quá nhiều nhưng cũng đủ để Tô Gia vực dậy. Lúc rước dâu còn có rất nhiều những chiếc xe ô tô chở đến. Tô An ngồi trên chiếc xe lần đầu được ngồi trên đời. Cậu tò mò với những phong cảnh ngoài kính xe ô tô. Thật đẹp, thật lộng lẫy và xa hoa biết bao.
Cậu đã ngồi rất lâu trên xe. Cũng vì thế mà cậu đã ngủ quên lúc nào không hay. Kể ra lễ cưới cũng rất đơn giản, không có mấy người đến cũng không có chú rể...Kết thúc buổi lễ cậu được quản gia dẫn về phòng tân hôn. Cũng không biết chờ bao lâu nhưng khi mở mắt ra sắc trời đã tối.
Tô An: "Còn phải đợi nữa sao? Chán quá đi..." Đung đưa chân trên giường.
Bỗng một tiếng đẩy mạnh mẽ mở tung cánh cửa gỗ. Tô An lúc này đã triệt để sợ hãi. Người đàn ông này là ai? Sao anh ta lại ở đây? Nhưng hình như...anh ta là Alpha!
Tô An: "A-anh là Alpha sao? Đứng yên đó, đừng lại đây." Cậu ngồi co ro một góc run rẩy.
Một thân hình vạm vỡ xuất hiện. Gương mặt của anh ta cũng thật đẹp. Để diễn tả thì phải nói rằng anh ta như bạch mã hoàng tử đến cứu công chúa thoát khỏi con rồng hung ác mà cậu hay đọc lén trong truyện cổ tích.
Nhưng đây chẳng phải là đóa bạch liên hoa đẹp đẽ mà là đóa hắc liên hoa không phải ai cũng hái được. Một luồng khí lạnh lẽo phát ra từ phía người đàn ông kia khiến cho cậu không khỏi run sợ. Anh ta thật đáng sợ.
Cố Thượng Phong - Cố Nhị Thiếu Gia liếc nhìn con mèo đang run rẩy trên chiếc giường sắc đỏ kia. Không vội lên tiếng mà tiến đến gần bàn.
Tô An: "Đừng, Đừng mà..."
Cố Thượng Phong: "Bà ta kiếm đâu ra loại người hạng ba này vậy? Muốn đối phó với tôi mà chỉ được như vậy?"
Hắn ta đang nói gì vậy? Cậu nghe mà không hiểu. Đối phó gì cơ? Khi còn ở Tô Gia cậu thường hay bị người hầu khinh miệt là đồ ngốc. Hắn nói hạng người này có nghĩa là đang mắng cậu ngốc sao? Thật đúng là quá đáng!
Cố Thượng Phong lạnh giọng lên tiếng: "Bà ta đã cho cô bao nhiêu tiền?" Giọng nói chầm chậm nhấn thêm thanh giọng trầm lặng khiến cho người nghe không khỏi rùng mình. Đây không phải là nói mà chính là đang uy hiếp!
Tô An mím môi. Hắn nói gì vậy? Cậu nghe không hiểu một từ nào. Hắn muốn tiền ư? Nhưng cậu làm gì có tiền? "Anh muốn tiền thì đến Tô Gia đi. T-tôi không có tiền. Không được, nếu anh đến Tô Gia cha và mẹ sẽ không vui. Em gái cũng sẽ buồn."
Cố Thượng Phong thẩm nghĩ *Em gái? Nhưng chẳng phải Tô Gia chỉ có một cô con gái độc nhất vô nhị thôi sao?*
Cố Thượng Phong: "Còn muốn chơi tôi? Được thôi tôi sẽ cho bà ta thứ mà bà ta muốn!"
Không để cậu kịp lên tiếng hắn lao tới đè cậu xuống giường. Bắt đầu tỏa Pheromone, hình như là mùi rượu vang, một mùi hương khiến người ta mê người.
Tô An: "Không đừng mà, thả tôi ra, cầu xin anh đừng mà."
Cố Thượng Phong: "Ngậm miệng lại! Đây chẳng phải là điều cậu muốn sao? Còn giả vờ thanh cao cái gì?"
Khắp căn phòng bắt đầu phát ra nhưng âm thanh ái muội. Dường như đêm nay sẽ rất dài, một đêm dài dăng dẳng khiến cho Tô An lần đầu tiên nghĩ rằng mình thật bất hạnh.
Trong căn phòng kia cậu mặc cho hắn cấu, xé, mặc cho hắn đùa bỡn đừng nơi bí mật của cơ thể. Cậu chỉ có thể tiếp nhận từng cơn đau mà người đàn ông kia mang đến, hay đúng hơn là cậu không thể phản kháng. Nhưng chẳng ai biết được ngay lúc này đã có hai sợi chỉ đỏ vô hình được nối lại với nhau mà người hay gọi nó là 'Dây Tơ Hồng'.