[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 15: Trao đổi.




Thập Ninh: "Giám Đốc không hay rồi, dự án đấu thầu lần trước của chúng ta đang có sự cố. Có kẻ muốn gây rối."

Thập Ninh đang cùng Cố Thượng Phong lên công ty. Vì không có đủ kiên nhẫn để chờ đợi nên Thập Ninh đã báo cáo ngay trên xe. Nghe qua có vẻ sự việc khá nghiêm trọng. Cố Thượng Phong xoa xoa phần thái dương đang nhức nhối của bản thân.

Cố Thượng Phong: "Gây rối?"

Thập Ninh: "Giám Đốc, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Cố Thương Phong suy nghĩ gì đó rồi chỉ đáp lại Thập Ninh một câu đơn giản: "Tôi tự biết lo liệu."

Có lẽ vì đã quá mệt mỏi nên Cố Thượng Phong ngã đầu ra sau ghế. Hắn lại chìm trong suy nghĩ của bản thân. Là ai đã nhúng tay vào? Cố Tổng? Cố Phu Nhân? Hay...là hắn???

Đến công ty Cố Thượng Phong đi thẳng lên phòng Giám Đốc. Khi đã chắc chắn rằng cửa phòng đã khóa chặt Cố Thượng Phong bắt đầu nhắm mắt lại.

Cố Thượng Phong: "Cố Thượng Lâm, tôi và cậu cần nói chuyện." Hắn không được tự nhiên mà cất tiếng gọi người kia.

Bởi vì Cố Thượng Lâm là tâm ma do bất hạnh của Cố Thượng Phong sinh ra nên cả hai có thể nói chuyện qua thần thức.

Cố Thượng Lâm: "Làm sao? Đừng làm phiền tôi." Cố Thượng Lâm cũng đáp trả bằng giọng nói khinh thường.

Là hai thực thể tồn tại trong cùng một cá thể nhưng Cố Thượng Phong vẫn là thực chủ. Mà Cố Thượng Lâm - tâm ma là người muốn chiếm lấy cơ thể này cũng muốn trở thành thực chủ. Tuy vậy, cả hai vẫn không thể hòa hợp với nhau.

Cố Thượng Phong: "Dự án đấu thầu đó đã gặp sự cố."



Cố Thượng Lâm: "Thì sao? Tôi chỉ giúp cậu dành nó vì chúng ta đã trao đổi với nhau. Cậu sẽ cưới em ấy."

Cố Thượng Phong: "...'

Cố Thượng Lâm: "Dự án gặp sự cố chẳng liên quan đến tôi. Như trao đổi tôi vẫn sẽ giúp cậu dành lấy nó còn ra sau thế nào, tôi đều không quan tâm."

Cố Thượng Phong: "Nếu tôi dùng cậu ta để trao đổi?"

Cố Thượng Phong nhướng mày ra vẻ điềm tĩnh. Hắn biết cậu nhóc đó đối với tên Cố Thượng Lâm này mà nói chính là bảo bối tâm can. Quý hơn cả sinh mạng.

Cố Thượng Lâm: "Cậu đang uy hiếp tôi? Đừng quên tôi có thể chiếm lấy thân xác của cậu bất cứ khi nào."

Cố Thượng Phong: "Đúng, nhưng bây giờ vẫn chưa đủ." Hắn hơi nhếch mép lại nói tiếp: "Nếu thực sự muốn chiếm lấy thân xác này, cần đợi tới đêm trăng tròn, vừa khéo hôm ấy là ngày cưới cậu ta."

Cố Thượng Lâm bị nắm thóp, mặt hắn méo mó, u ám đến khó coi. Nhưng hắn cũng không phải thật sự muốn chiếm lấy cái xác này nên lạnh giọng nói một câu không đầu không đuôi.

Cố Thượng Lâm: "Điều kiện."

Cố Thượng Phong: "Dự án này cần chỉnh chu lại toàn bộ. Không được có kẻ hở. Thân xác này là của cậu trong một tuần."

Một tuần quá ngắn, nhưng nếu quá lâu sẽ xảy ra những điều không thể kiểm soát được. Cố Thượng Lâm muốn thời gian lâu hơn, nhưng cũng chỉ có thể là như vậy. Cẩn thân vẫn tốt.

Cố Thượng Lâm: "Được."



Câu nói vừa dứt bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

Cốc! Cốc!

Cố Thượng Lâm: "Vào đi"

Thập Ninh: "Giám đốc, báo cáo đã mang lên hết. Bây giờ chúng ta có phải nên nghĩ đến chuyện đáp trả rồi không?"

Cố Thượng Lâm: "Tiểu Ninh. Chuyện đó đã bàn xong rồi."

Thập Ninh nghe thấy người đàn ông kia gọi mình là 'Tiểu Ninh' liền vui vẻ, không còn kiên kị, nể nang hay gò bó.

Thập Ninh: "Thượng Lâm! Sao anh lại ra đây được vậy?"

Cố Thượng Lâm: "Sao? Không chào đón tôi?"

Thập Ninh liền vội vã giải thích: "Không có! Còn mừng nữa ấy chứ!"

Cố Thượng Lâm cười như không cười, đáp lại lời nói khi Thập Ninh bước vào phòng.

Cố Thượng Lâm: "Chuyện kia đã nghĩ ra cách giải quyết. Cứ như lời tôi mà làm thôi."

Thập Ninh: *Quả nhiên là Thượng Lâm Lão Đại.*