[Đam Mỹ NP] Tử Vong Điểu

Chương 5




Editor: chentranho

Trình Tinh ánh mắt say mê như thiểu năng trí tuệ tay đặt ở trên cơ ngực đối phương mà nhéo nhéo, con ngươi nháy mắt phóng đại: "Oa, nom lớn thật đó, nhưng mà còn kém xa tôi nhé."

Lục Khoa lập tức đem tay cậu vứt ra: "Cậu là đồ biến thái."

Hai người nhìn nhau haha cười.

Lúc sau Lục Khoa thở ra một hơi hỏi: ""Vừa rồi cậu nghĩ thế nào, cậu thật sự cho rằng tên sát nhân này không phải là Tử Điểu sao?"

"Đương nhiên những thứ tôi vừa nói tất cả mọi người đều biết rồi, nhưng khả năng là do mọi người từ lâu đã sinh ra sợ hãi đối với tên Tử Điểu cho nên vừa nghe đến cái tên đó liền ngay cả năng lực tư duy logic cơ bản nhất đều biến mất. Lúc trước tôi ở phố huyện kia đó hả, nơi đó ngay cả tội phạm giết người cũng không có, mấy chữ Tử Điểu này là tôi đọc báo công an mới biết được đấy, cho nên tôi đoán là do vậy nên mới có thể đi trước mọi người một bước mà phỏng đoán ra hung thủ lần này không phải Tử Điểu thôi."

Lục Khoa ghé vào lỗ tai hắn nói: "Ngôi sao nhỏ, cũng không nhất định là vậy nha, trước kia ở hiện trường giết người Tử Điểu từng viết một câu như này-- Tử Điểu đỏ là độc quyền của tao, ai dám bắt chước tao, giá họa tao, tao liền làm thịt kẻ đó. Cậu đến từ phố huyện nhỏ nên không biết chuyện này cũng là bình thường, chính là hung thủ hiểu biết vị trí các camera theo dõi ở bản địa thì chắc hẳn cũng là người địa phương và biết những lời này, vậy mà hắn còn dám bắt chước Tử Điểu? Này không phải là đang thị uy trước Tử Điểu hay sao?"

#8: Tôi không muốn thiếu nhân tình gì của anh

Trình Tinh gật gật đầu đồng ý: "Nhưng từ khi tìm thấy cái túi thứ hai cho thấy kẻ giết người là một tên mất trí thực sự, hắn khả năng căn bản không đem Tử Điểu để vào mắt...... Mặc kệ hắn có phải là Tử Điểu hay không, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị chúng ta bắt được thôi."

Khóe miệng Lục Khoa nhếch lên, anh thích dáng vẻ tự tin của Trình Tinh, còn cố ý phun một luồng khí nóng bên tai cậu, đè thấp thanh âm của chính mình, dùng một loại âm thanh từ tính hỏi: "Ngôi sao nhỏ, cậu thích nam hay nữ?"

Trình Tinh nhe răng trợn mắt sờ sờ lỗ tai mình, lập tức nhảy dựng lên ôm lấy bản thân: "Anh muốn làm gì? Tôi không có hứng thú với đàn ông đâu."

"Ha, biểu tình kia của cậu là sao? Sợ tôi phi lễ cậu à? Tôi đây đã thật sự phi lễ cậu lần nào chưa." Lục Khoa cười nói, sau đó duỗi tay sờ sở bên hông Trình Tinh.

( Phi lễ: Trái với cách cư xử tốt đẹp.)

Trình Tinh kìm lại cơn nhột, nghẹn lại cơn cười nói: "Lục đội, chúng ta còn việc phải làm đó." Lục Khoa lúc này mới buông cậu ra.

Lúc sau Trình Tinh gửi một tin nhắn cho Chu Kính Vũ nói với cậu mình phải tăng ca, sau đó Chu Kính Vũ share cho cậu một vị trí kêu sau khi Trình Tinh tan tầm thì dù có trễ thế nào đều phải tới tìm cậu.

Trình Tinh ngáp một cái, chín giờ tối rốt cuộc cũng tan làm nhưng đội trưởng lại kêu cậu đi ăn cơm chung.

"Đội trưởng, hôm nay sinh nhật tôi cho nên tôi không đi đâu."

"Đám người trẻ tuổi ai mà chả từng yêu thích sinh nhật, đến tầm tuổi tôi rồi ấy thì lại không thích ăn sinh nhật nữa, đi nào tôi mời cậu ăn cơm, cùng cậu ăn sinh nhật nhé, đừng không cho tôi mặt mũi cũng đừng khách khí với tôi đó nha."

Trình Tinh nhíu mày cắn răng, sau đó nghẹn ra một nụ cười: "Cảm ơn đội trưởng."

Lục Khoa khoác vai cậu nói: "Hôm nay thế mà là sinh nhật ngôi sao nhỏ, tôi đi cùng hai người nhé, đội trưởng, thêm tôi nữa có được không? Tôi sắp đói chết rồi." Lục Khoa nghi ngờ nhìn chằm chằm đội trưởng nghĩ thầm: Con cáo già này muốn làm gì?

"Ha ha, có thể, đương nhiên là có thể rồi."

Mấy người đi vào một tiệm cơm, bên trong đã ngồi ba người đàn ông trung niên, đội trưởng giới thiệu hai người với người ở bên trong, còn đặc biệt giới thiệu Trình Tinh với tên phó cục trưởng mập mạp, mắt híp, tóc thưa thớt.

Lục Khoa cau mày trực tiếp ngồi xuống ghế không cùng những người đó nói chuyện, mọi người hiển nhiên sớm đã quen với bộ dạng không lễ phép của hắn nên cũng coi như hắn không tồn tại.

Đứng nói chuyện phiếm một hồi tất cả mới ngồi xuống, Trình Tinh ngồi ở bên cạnh phó cục trưởng mập, bên tay phải là Lục Khoa, cậu chuyên tâm ăn cơm, ngẫu nhiên mới tùy ý thổi phồng nịnh hót mấy câu với những người này.

Phó cục trưởng đem tay đặt lên đùi cậu: "Ai da tiểu Trần, thủ hạ này của cậu cũng biết nói chuyện đấy."

Tiểu Trần chính là đội trưởng, đội trưởng cười cười lại kính ly rượu: "Ngài vừa lòng thì tốt rồi, Trình Tinh không chỉ có lớn lên đẹp trai mà còn rất hiểu chuyện, ai mà không thích chứ?"

"Ha ha ha ha, đúng vậy."

Trình Tinh ngượng ngùng cười gật đầu, cậu cơ bản là không có để ý đến cái tay mập phì đang để trên đùi mình kia, thế là cái tay bắt đầu chậm rãi cọ xát vào háng cậu, cậu giật mình một chút vô ý làm đổ chén rượu trong tay xuống bàn.

Đội trưởng vội nói: "Làm cái gì thế? Đến cầm ly rượu cũng không xong à."

Trình Tinh nan kham nhếch miệng cười cười: "Tôi...... Tôi tự phạt một ly vậy."

Mấy tên đàn ông trung niên trên bàn cơm đều cười, cười đến sởn cả tóc gáy. Lục Khoa hồ nghi nhìn chằm chằm những người này, sau đó tầm mắt rơi xuống bàn tay trên đùi Trình Tinh, hắn lập tức đứng lên, một tay ném ly rượu xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Bàn tay trên đùi kia lúc này mới rời khỏi Trình Tinh.

Trình Tinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, liếc nhìn Lục Khoa gật đầu một cái, ánh mắt cảm kích.

"Tiểu Lục, cậu làm gì vậy?" Mọi người im ắng nhìn chằm chằm Lục Khoa.

Ánh mắt Lục Khoa chuyển tới khuôn mặt tái nhợt của Trình Tinh, rồi đến vẻ mặt khó hiểu và tức giận của người khác, ánh mắt hắn dừng trên mặt mỗi người một hồi: "À, vừa rồi tôi đã thấy kỳ quái tại sao đội trưởng lại đột nhiên kêu Trình Tinh đi ăn cơm, hóa ra chính là như vậy à, hừ, ông đây không ăn nữa, chúng ta đi." Nói xong hắn kéo Trình Tinh đi.

Phó cục trưởng tặc lưỡi cứng giọng nói: "Lục Khoa này, đang êm đẹp mà tự nhiên cậu lại phát điên cái gì, cậu muốn đi hay ở tôi mặc kệ nhưng sao cậu có thể mang theo người đi luôn chứ? Chẳng lẽ Trình Tinh cũng giống như thư ký thành ủy của ba cậu à?"

Mọi người đều lớn tiếng cười vang.

Lục Khoa cả giận nói: "Ông có ý gì?"

Một giọt mồ hôi trên trán Trình Tinh chảy xuống cằm, cậu tránh khỏi tay Lục Khoa, nhếch miệng cười nói: "Tôi không sao đâu, anh mau về nhà trước đi, tôi cùng các vị lãnh đạo uống một lúc rồi về sau, anh yên tâm đi." Lời nói vừa rồi của phó cục trưởng cũng có ý uy hiếp cậu......

Lục Khoa "Đậu mẹ" một tiếng mắng: "Không biết xấu hổ." Lời này giống như một nhát dao sắc bén cứa thẳng vào trán Trình Tinh làm cho cậu khó chịu đến hốc mắt phiếm hồng, cậu vốn chỉ là một người bình thường cùng Lục Khoa không giống nhau, rất nhiều chuyện đều không phải do chính mình định đoạt, có thể nhẫn liền nhẫn vậy.

Trình Tinh quay lại rồi ngồi xuống lần nữa, lần này phó cục trưởng trực tiếp đặt cái móng heo của hắn lên eo cậu, vừa véo lại xoa, chọc đến Trình Tinh trên mặt tràn ngập nan kham.

( nan kham: Khó lòng chịu đựng nổi.)

Mấy người lại tiếp tục uống rượu rồi nói chuyện phiếm, đột nhiên đội trưởng hướng về phía cạnh cửa hét lên: "Cậu muốn làm gì?"

Trình Tinh quay lại nhìn, thì ra là Lục Khoa đang cầm một chai rượu tiến lại gần, "Choang" một tiếng đã đập chai rượu vào đầu phó cục trưởng, chai rượu vỡ đôi, máu tươi ào ạt chảy từ trên đầu phó cục trưởng xuống, ông ta nhìn máu trên tay mình thì tức giận hét lên.

Đội trưởng hô to: "Lục Khoa cậu điên rồi! Ông ấy chính là phó cục trưởng đấy."

" À à à, phó cục trưởng lợi hại lắm sao, làm tôi sợ quá đi mất." Lục Khoa trợn trắng mắt rồi rời đi.

Tất cả diễn ra quá nhanh, mọi người đều hoảng sợ, Trình Tinh nhanh chóng kết nối điện thoại gọi xe cấp cứu đến.

......

Sau khi rời khỏi tiệm cơm, Trình Tinh và Lục Khoa cùng nhau đi, Trình Tinh cúi đầu: "Vừa rồi cảm ơn anh, anh cũng quá xúc động rồi, mà nói thế nào cũng không thể đánh người được, đối tượng còn là phó cục trưởng nữa."

Lục Khoa dừng lại bước chân, túm chặt cánh tay cậu, bức bách cậu đối mặt với mình: "Tôi xúc động? Vậy còn cậu định tính sao? Cậu cứ chờ bị bọn họ chuốc say sau đó hầu ngủ luôn à? Chẳng lẽ cậu không biết bọn họ định làm gì với cậu sao! Tên phó cục trưởng kia nổi tiếng là thích chơi đàn ông, tôi không ngờ ông ta lại nhìn trúng cậu...... rốt cuộc thì cậu có biết hay không hả!"

Trình Tinh siết chặt nắm tay, cố gắng nhếch miệng cười: "Tôi...... Tôi xin lỗi, chỉ là anh vì tôi mà làm vậy thật sự không đáng, tôi cũng không muốn thiếu nhân tình gì của anh, tôi chỉ có hai bàn tay trắng thôi, tôi không thể..."Khóe miệng cậu từ từ hạ xuống, vành mắt cũng chậm rãi phiếm hồng.

Lục Khoa trầm mặc thật lâu, sau đó một tay kéo lấy người đàn ông trước mặt ôm lấy, dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai người tựa vào vai nhau.

"Tôi không cần cậu trả."

"Lục đội......"

Bỗng nhiên Lục Khoa khẽ kéo Trình Tinh ra, nhíu mày nhìn về phía góc phố.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Lục Khoa ánh mắt ngưng trọng: "Từ khi vừa mới ra cửa tôi đã cảm giác được có người theo dõi chúng ta."

Vẻ mặt bất bình yếu ớt cùng cảm động vừa rồi của Trình Tinh trở nên cực kỳ bình tĩnh: "Lục đội, tôi có việc phải làm nên đi trước đây."

"Tôi đưa cậu đi."

Trình Tinh nhoẻn miệng cười: "Không cần, vừa rồi thật sự thực rất cảm ơn anh." Nói xong cậu với Lục Khoa mỗi người bắt một chiếc xe rồi rời đi. Cậu dựa theo địa chỉ mà Chu Kính Vũ cho mình đi vào một tiểu khu ở phía bắc, chỗ này không có thang máy nên cậu đành phải đi thang bộ, leo lên lầu sáu rồi ấn chuông trước cửa nhà.

Ấn hồi lâu cũng không thấy cửa mở ra, thế là Trình Tinh không ấn nữa, cậu đứng ở cửa đợi trong chốc lát sau liền thấy đèn bên ngoài hiên sáng lên, đồng thời cũng nghe thấy tiếng bước chân vang dội.

Chu Kính Vũ xách theo hai cái túi từ dưới lầu đi tới, cười nói: "Em còn tưởng rằng anh không tới chứ, em vừa đi mua chút bia, đồ nướng, còn có cả bánh kem nữa, không biết anh có nuốt trôi không đây."

Trình Tinh vỗ vỗ bả vai Chu Kính Vũ, cầm lấy cái túi trong tay Chu Kính Vũ: "Nuốt trôi chứ, hôm nay em bắt đầu đi theo anh từ khi nào vậy?"

#9: Bản thân anh ấy là địa ngục

Trình Tinh vỗ vỗ bả vai Chu Kính Vũ, cầm lấy cái túi trong tay Chu Kính Vũ: "Nuốt trôi chứ, hôm nay em bắt đầu đi theo anh từ khi nào vậy?"

"Anh nói anh phải tăng ca nên em liền tới cửa Cục Công An chờ anh, sau đó nhìn thấy anh cùng những người khác cùng nhau đi ra nên em liền trốn đi." Chu Kính Vũ một bên nói chuyện một bên móc chìa khóa ra mở cửa, hai người đi vào phòng thay dép lê.

Trình Tinh bước đến phòng khách, giá sách chồng chất trên tường, cả một bức tường chứa đầy sách, "Oa, em có nhiều sách thế." Cậu tiện tay với lấy một cuốn, liền thấy là một quyển tâm lý học, sau đó còn lấy ra thêm sách về vật lý học cùng hóa học. "Em xem sách còn rất phong phú nhỉ."

"Anh mau tới đây ngồi đi."

Hai người ngồi ở trên sô pha sau chạm hai lon bia, Trình Tinh uống một ngụm rồi nói: "Lần sau đừng theo dõi anh nữa."

"...... Vâng, nhưng hôm nay đã đã xảy ra chuyện gì vậy, anh có thể nói cho em biết được không? Em nhìn thấy có người đầu đổ máu từ phòng các anh đi ra."

Trình Tinh đem chuyện bị đội trưởng kêu đi ăn cơm, cùng với nội dung bữa tiệc đều nói cho Chu Kính Vũ: "Haizzz...... Anh vốn cũng đã nghe nói cái tên phó cục trưởng này đã làm ra không ít chuyện xấu, thanh danh rất tệ. Em trai, người thường như chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, anh hy vọng em có thể đọc sách thật giỏi, có lẽ...... Có lẽ sau này sẽ không uất ức giống như anh bây giờ."

( Thân bất do kỷ: đại ý người đó không có quyền tự chủ các hành động của họ nên đôi khi gặp tình thế bắt buộc, họ phải làm những việc ngoài ý họ muốn. Nên lưu ý là những việc làm ngoài ý muốn đó, có thể chẳng mang lợi i'ch gì cho bản thân họ, thậm chí có khi còn gây hại cho họ, nhưng họ vẫn phải làm.)

"Anh à...... Lần này là có Lục Khoa giúp anh, nhưng nếu lần tiếp theo không có ai giúp anh thì anh định làm thế nào? Em biết anh sẽ không theo bọn họ gây gổ cá chết lưới rách, chính là em cũng không hy vọng anh phải chịu tổn thương. Anh, nếu cái lão già thúi kia còn dám động tay động chân với anh thì anh nhất định phải nói cho em biết, em sẽ giết hắn ta, em sẽ bảo vệ anh." Chu Kính Vũ như khẩn cầu nói, cậu nói hết những điều trong lòng mình, cậu không muốn lừa dối Trình Tinh.

( Cá chết lưới rách: Phép ẩn dụ là cả hai bên của cuộc đấu tranh đều chết cùng nhau.)

"Em nói cái gì đâu không vậy! Sao có thể động cái liền kêu giết người ngay được? Đừng có nói bừa, anh thật hối hận khi nói chuyện này với em...... Haizzz, dạo này em còn uống thuốc không?"

Chu Kính Vũ gục đầu xuống: "Bệnh của em...... đã ổn rồi."

Trình Tinh nhíu mày: "Ổn? Anh thấy em lại phát bệnh rồi. Mấy ngày nữa anh sẽ đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý. Em phải chăm sóc bản thân thật tốt và uống thuốc đều đặn, biết không?". Đam Mỹ Sắc

Chu Kính Vũ không tình nguyện gật đầu.

"Kính vũ à, trước kia anh có chuyện gì phiền lòng đều sẽ nói với em, anh muốn nói cùng em chuyện này nhưng nhớ không được nói cho người khác nghe, anh biết là em rất thông minh nên muốn hỏi một chút ý kiến của em."

"Dạ, em sẽ không nói ra ngoài."

"Mọi người đều biết Tử Điểu mỗi lần giết người đều sẽ lưu lại đồ án huyết điểu để đánh dấu, thứ này khiến cho bất kỳ người nào đều có thể dễ dàng bắt chước và đem tội giết người đẩy lên người Tử Điểu."

"Nhưng mà Tử Điểu không phải đã bị bắt rồi sao? Nghe nói đã chấp hành án tử hình rồi mà."

Trình Tinh lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tử Điểu vượt ngục."

Sắc mặt Chu Kính Vũ bình tĩnh lạ thường, tựa hồ cũng không khiếp sợ.

Trình Tinh lại nói: "Hiện tại, có một tên tội phạm giết người, hắn ở trên đầu lâu người vẽ ra huyết đồ án của Tử Điểu, nhưng hắn lại không dùng máu để vẽ, hơn nữa lúc vẽ đồ án trên đầu lâu lại vẽ rất nhỏ, không giống như phong cách của Tử Điểu. Em nói xem cái tên hung thủ kia có phải cũng là Tử Điểu không?"

Chu Kính Vũ đáp: "...... Việc Tử Điểu vượt ngục hẳn là có rất ít người biết, nếu hắn muốn đem cái nồi giết người này đẩy lên trên người Tử Điểu thì hẳn là hắn biết được Tử Điểu đã vượt ngục, loại khả năng là rất nhỏ, còn có một chút rất kỳ quái đó là nếu hắn thật sự muốn đem cái nồi này đẩy đến trên người Tử Điểu thì tại sao hắn lại không dựa theo phong cách của Tử Điểu mà gây án, đem đồ án dùng máu vẽ thật lớn?"

"Cho nên mục đích vẽ đồ án của hung thủ không phải là muốn giá họa cho Tử Điểu, vậy sẽ có một vài khả năng khác, một là hắn thật sự là Tử Điểu, hai là hắn muốn bắt chước Tử Điểu, hoặc là hắn muốn gửi lời chào đến Tử Điểu...... Anh, em không nghĩ hắn là Tử Điểu đâu."