[Đam Mỹ] Nghịch Đồ

Chương 4




Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi

Thẩm Vân Chi không để ý đến hắn, y trực tiếp đi đến cạnh bàn, đưa lưng về phía Cố Thừa Tiêu, rót một chén trà, nâng chén uống một hơi cạn sạch.

- ----

Có nhiều khi, nếu không đi đến cuối cùng, ngươi sẽ không thể biết được lựa chọn của mình là đúng hay sai.

Giống như Thẩm Vân Chi đời trước, y cho rằng nếu như mình có thể gánh hết mọi nghi kỵ trên thế gian này, thì sẽ giảm được bớt phần nào ảnh hưởng đến tông môn. Vậy cho nên, y rời xa tông môn du ngoạn nhiều năm ở bên ngoài, lại không ngờ tới sẽ có một ngày tông môn rơi vào cái đêm bị lật đổ ấy, mà lúc bản thân quay về đã hết cách xoay chuyển.

Đối với đứa con trai duy nhất của bạn y, đứa nhỏ Cố Thừa Tiêu này, y chọn cách đưa hắn đến chỗ Tô Trường Hi cho gã nuôi dạy. Vốn dĩ tưởng rằng hắn sẽ yên ổn dưới sự che chở của tông môn, cách hắn xa một chút nói chung cũng tốt, nếu không phải là do bạn tốt Cố Hoài Nam giao phó, ngay cả hai chữ "sư phụ" y cũng không làm, mà hoàn toàn giao cho Tô Trường Hi, hằng ngày một người ăn no cả nhà không đói, cũng coi như tự tại.

Không vướng bận, lúc nào cũng có thể đi đến bờ sông Vong Xuyên gặp lại vài người bạn cũ, tự tại...

Chính là ngàn lần không nghĩ tới...

Thẩm Vân Chi bất giác thở dài.

Gió đêm dần lạnh, Cố Thừa Tiêu vẫn đang hôn mê nằm ở trên giường rụt người lại, Thẩm Vân Chi nhìn hắn, đứng dậy đi đến cửa sổ.

Ánh trăng ngoài cửa ít ỏi, mang theo một màu xanh lá lạnh lẽo, y quay đầu lại, trong phòng chỉ còn ánh đèn chập chờn, gom lại thành một mảnh nhẹ nhàng ấm áp.

Thẩm Vân Chi nhìn đồ nhi của mình, sương mù dày đặc trong lòng dần được vạt ra vài phần ánh sáng.

May mà đêm qua y đã viện lý do thoái thác với Cố Thừa Tiêu, hơn nữa đứa nhỏ này cũng rất nhạy bén, vậy nên hôm nay đứng đáp trước hội đồng trưởng lão mới không xuất hiện bất kỳ sơ hở nào. Thân phận của Cố Thừa Tiêu cần phải được giấu đi, y không biết Mạc Tử Hư bắt đầu phản bội tông môn từ khi nào, sống lại lần nữa là y may mắn, vậy nên may mắn lúc này đây y không thể dễ dàng để nó lãng phí.

Còn đoạn ký ức về người bạn tốt kia, tối qua y cũng đã chỉnh sửa lại một ít. Ngày đó đúng thật y có nhận được truyền âm phù, nhưng không phải gọi y đến núi Cố U bàn chuyện quan trọng, mà là Cố Hoài Nam với giọng nói đã suy yếu cầu xin y, xin y đến quán trà Cố U tìm con trai hắn, rồi hãy nhận con hắn làm đồ đệ.

Cái tên "quán trà Cố U" là một cách gọi vui của y và Cố Hoài Nam cùng một người bạn khác, ý chỉ mật thất núi Cố U. Kiểu ám chỉ này chỉ có ba người họ hiểu, đối với nơi được ám chỉ cũng xem như là một loại bảo vệ.

Một cảm giác xấu chợt nảy sinh, Thẩm Vân Chi nhanh chóng đuổi tới núi Cố U, nhưng chung quy vẫn chậm một bước.

Mật thất đã bị người khác phá vỡ, cũng may là đứa nhóc Cố Thừa Tiêu này đã được giấu kín bằng một lớp thuật pháp bảo vệ quấn quanh người, thoát được một kiếp, trở thành người sống sót duy nhất trên đỉnh Cố U.

Nhìn khuôn mặt có chút non nớt của Cố Thừa Tiêu, cảnh tượng trước khi chết đời trước bỗng hiện lên trước mắt Thẩm Vân Chi, lòng không khỏi thắt lại.

Rốt cuộc thì nên cho hắn mấy phần thật, mấy phần giả, mấy phần tín nhiệm, mấy phần đề phòng đây...

Một đời này bắt đầu đổi mới từ việc giấu đi thân phận của hắn, chẳng biết có thể thay đổi được điều gì không?

Cố Thừa Tiêu đang hôn mê trên giường bỗng nhiên động đậy, đôi mắt vẫn nhắm chặt nhưng cả người giãy giụa, tựa như chẳng thể thoát khỏi xiềng xích vô tình, trông có vẻ đã gặp ác mộng.

Thẩm Vân Chi ngồi xuống bên mép giường, duỗi tay bắt mạch cổ tay hắn, mạch tượng lộn xộn không trật tự, bắt càng sâu càng có xu thế bị phản ngược. Lòng Thẩm Vân Chi trầm xuống, y đang định động tay thì lại thấy cơ thể Cố Thừa Tiêu đột nhiên run lên, hắn gục xuống bên mép giường ụa ra một ngụm máu tươi.

Ảnh hưởng của Củ Ma trận quả nhiên kéo dài rất mạnh. Thẩm Vân Chi cau mày, ngưng thần đưa sang vài phần chân khí. Để phòng có thuật che mắt ẩn sâu bên dưới, bậc tổ tiên sáng tạo ra Củ Ma trận đã để lại một mánh khoé, thứ sẽ đưa một đạo phù chui ngầm vào cơ thể người được thăm dò, nửa đêm phát tán.

Chân khí nhập thể, tán ra mọi hướng theo kinh mạch, đôi mày nhíu chặt của Cố Thừa Tiêu dần thả lỏng, mạch tượng cũng dần ổn định, Thẩm Vân Chi hiểu, một ải này, cũng xem như hắn đã qua.

"Sư phụ..." – Cố Thừa Tiêu mở mắt ra liền thấy được sắc mặt có chút tái nhợt của Thẩm Vân Chi, vầng trán rịn mồ hôi.

"Khoẻ hơn chút nào chưa?" – Thẩm Vân Chi buông tay ra, bàn tay bị y nắm nửa nén nhang đã hiện lên vài vết đỏ.

Cố Thừa Tiêu không đáp, chật vật ngồi dậy. Hắn cầm lấy chiếc khăn Thẩm Vân Chi đưa cho, lau vết máu trên môi.

Thẩm Vân Chi: "Khí hải trong người ngươi không ổn định, chắc là do bị trận pháp khi sáng kích thích nên có thương tổn kha khá, nhưng mà không cần lo lắng, yên ổn nghỉ ngơi vài ngày là được."

Giọng nói của Cố Thừa Tiêu vẫn còn rất yếu: "Con vừa mới cảm giác được có chân khí nhập thể... Sư phụ, người..."

Thẩm Vân Chi không để ý đến hắn, y trực tiếp đi đến cạnh bàn, đưa lưng về phía Cố Thừa Tiêu, rót một chén trà, nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Trà đã nguội, lúc đặt chén trà xuống tay y vẫn còn hơi run, vừa nãy chân khí bị tiêu hao cũng không ít.

Cố Thừa Tiêu: "Sư phụ...?"

Thẩm Vân Chi quay người lại, vắt chéo đôi tay đang khẽ run ở sau người: "Sao?"

Cố Thừa Tiêu: "Sư phụ vẫn luôn tin tưởng rằng trên người đồ nhi không có ma khí, đúng không?"

Thẩm Vân Chi nhướng mày: "Đó là đương nhiên. Sao lại hỏi vậy?"

Cố Thừa Tiêu rũ mi mắt: "Sư phụ, tuy con chưa từng rời núi Cố U, nhưng cũng đã từng nghe các sư huynh đệ nói qua, rằng người bên ngoài không có nhiều thiện ý với núi Cố U chúng con. Dù là tông môn đứng hàng chính đạo, nhưng ở trong mắt một số người, Cố U tông nằm cạnh địa giới Ma tông, sớm đã có dính dáng..."

Thẩm Vân Chi chau mày: "Tên nào thối mồm thối miệng nói với ngươi mấy lời này?"

Cố Thừa Tiêu giương mắt: "Chẳng lẽ sư phụ chưa từng nghe ai nói như vậy sao?"

Thẩm Vân Chi chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Chó sủa ngoài chợ ta cũng nghe qua rồi, không lẽ cái gì cũng phải để trong lòng?"

Cố Thừa Tiêu: "......"

Thẩm Vân Chi nhìn dáng vẻ khù khờ nghẹn lời trong nhất thời của hắn, biết rằng có một số vấn đề không thể nào giải quyết khi còn ở độ tuổi này. Y thở dài trong lòng một hơi, bước lên vỗ vai hắn: "Nghỉ ngơi vài ngày cho tốt đi. Chờ đến khi cơ thể ngươi hồi phục chút đỉnh thì đi tụ tập với mấy sư huynh đệ trong tông môn được rồi. Nhớ kỹ, đôi lúc, có rất nhiều vấn đề chỉ có thể tự mình đi tìm đáp án, mà nếu muốn con đường tìm kiếm đáp án ấy mãi tiến không lùi, vậy thì phải khiến bản thân đủ mạnh trước đã."

Cố Thừa Tiêu nhìn sư phụ của mình, trong mắt lóe lên ánh nhạt nhàn: "Được, đồ nhi nhớ rõ!"

Ba ngày sau, Thẩm Vân Chi mang theo Cố Thừa Tiêu xuất hiện ở võ các, Liêu Dương từ đằng xa nhanh chóng chạy đến vẫy tay với bọn họ: "Hối Ninh!!"

Gã hành lễ với Thẩm Vân Chi rồi bèn chụp lấy bả vai Cố Thừa Tiêu: "Hôm nay là ngày đầu tiên đệ tới đây, để huynh giới thiệu cho đệ vài sư huynh đệ nhé!"

Cố Thừa Tiêu quay đầu nhìn thoáng qua sư phụ của mình, thấy Thẩm Vân Chi gật đầu rồi mới tuỳ cho Liêu Dương lôi kéo vào tụ tập với hàng ngũ đệ tử.

Thẩm Vân Chi đứng đằng xa quan sát thấy Liêu Dương đang thân thiện giới thiệu đồ nhi nhà mình với mọi người xung quanh, nhìn dáng vẻ hơi mất tự nhiên như chẳng biết phải làm gì của đồ nhi nhà mình, không khỏi lắc đầu cười.

Vẫn giống nhau nhỉ, đời trước, lúc mới đến hắn cũng ngượng ngùng hướng nội như thế.

Nhưng mà lúc này đây, liệu kết cục có còn tương đồng?

"Vân Chi sư huynh." – Tô Trường Hi đi tới, nhìn theo ánh mắt Thẩm Vân Chi: "Đứa nhỏ Hối Ninh... Hồi phục được bao nhiêu rồi? Mới nghỉ ngơi được ba ngày, có hơi ngắn đúng không..."

"Có thể xuống đất đi được thì cho nó tới đây luyện tập, không yếu ớt đến vậy." – Thẩm Vân Chi quay đầu lại nhìn sư đệ, khoé miệng vươn lên nụ cười: "Chuyện học tập của Hối Ninh ở võ các, còn phiền sư đệ quan tâm nhiều hơn."

Tô Trường Hi gật đầu: "Đó là đương nhiên. Nếu đệ đã là chủ võ các, đương nhiên sẽ quan tâm đến từng đệ tử một."

Thẩm Vân Chi nói một tiếng đa tạ, trầm ngâm một thoáng, rồi lại nói: "Ta định ra ngoài một chuyến, nhiều nhất hai ngày sẽ quay về."

Tô Trường Hi sửng sốt, có hơi không phản ứng kịp. Mấy năm nay, Thẩm Vân Chi nói đi là đi, ngoài sư tôn ra, căn bản y sẽ không chào hỏi bất kỳ ai, càng không nói đến là hẹn ngày về.

Thẩm Vân Chi dường như nhìn ra nghi ngờ của gã, cười nói: "Nếu đồ nhi của ta có hỏi, đệ cứ đáp với nó như vậy là được."

Tô Trường Hi hiểu rõ: "Được." – Còn về phần tại sao Thẩm Vân Chi không tự đi nói với đồ nhi nhà mình, vấn đề này Tô Trường Hi cảm thấy không cần hỏi cũng có thể đoán được, đại khái chỉ là một câu "Đỡ cho nó hỏi đông hỏi tây, khỏi sinh phiền toái."

Thẩm Vân Chi chắp tay, xoay người muốn rời đi. Vừa nhìn lên y lại thấy sư thúc Mạc Tử Hư đang chậm rãi đi đến từ xa.

Đang ở trong võ các, lễ nghĩa vẫn không thể thiếu, Thẩm Vân Chi dừng chân, theo Tô Trường Hi hành lễ với Mạc Tử Hư: "Tử Hư sư thúc."

Mạc Tử Hư khẽ gật đầu, xem như đã nhận lễ: "Vừa nghe thấy Vân Chi lại muốn ra ngoài sao?"

Thẩm Vân Chi cười lên ha ha, nói: "Đúng vậy. Tai của sư thúc tốt thật."

Khuôn mặt thon gầy của Mạc Tử Hư không có biểu tình gì: "Chẳng lẽ lại muốn lên núi Cố U?"

Thẩm Vân Chi lại cười ha ha: "Sư thúc thần cơ diệu toán."

Giữa mày hình chữ xuyên của Mạc Tử Hư lại cau lại hơn chút: "Núi Cố U gặp nạn cùng lắm cũng chỉ mới qua bảy ngày, ngươi lại muốn đến, không sợ bị người khác nghi kỵ sao?"

Ý cười trên mặt Thẩm Vân Chi vẫn không giảm: "Sư thúc người cũng nói rồi, núi Cố U gặp nạn đã được bảy ngày."

Mạc Tử Hư hơi sửng sốt, sắc mặt ngay lập tức lạnh đi vài phần. Tô Trường Hi đứng bên cạnh cũng ý thức được điều gì đó.

"Sư huynh?" – Tô Trường Hi đứng chắn trước người Thẩm Vân Chi: "Không lẽ huynh muốn tới núi Cố U hoán linh?!"

[*Hoán linh 唤灵 – gọi linh hồn]

Thẩm Vân Chi: "Đúng vậy."

"Nhưng mà." – Tô Trường Hi vội la lên: "Sau trận Bạch Lộc, thần thức của huynh đã không ổn... Thuật hoán linh là hao tổn thần thức nhất... Nếu huynh khăng khăng muốn đi, đệ đi cùng huynh."

Thẩm Vân Chi lại cười khẽ phất tay: "Chỉ là gọi hồn chút thôi, nào cần sư đệ phải ra tay. Nguyên nhân của kiếp nạn Cố U này chưa rõ, các đại tông môn đều dâng cao đề phòng, Phù Ngọc tông chúng ta cũng vậy. Lúc này sao sư đệ có thể rời tông môn được."

Tô Trường Hi: "... Vân Chi sư huynh..." – Gã biết lời sư huynh của mình nói đều đúng cả, tông môn bố trí tuyến phòng ngự đã nhiều ngày, chỉ là xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà vẫn chưa thông báo với Thẩm Vân Chi, nhưng sao có thể y lại không cảm giác được. Nghĩ đến đây, Tô Trường Hi không khỏi thấy hơi hổ thẹn, gã nhìn sang Mạc Tử Hư, sắc mặt của đối phương vẫn âm trầm như cũ, không nhìn ra hỉ nộ.

Thẩm Vân Chi: "Được rồi, ta sẽ không tùy tiện cậy mạnh. Huống chi hoán linh vốn là tùy duyên, Cố Hoài Nam có quen biết với ta, không chừng còn có thể cho ta vài phần mặt mũi mà ra ứng linh. Nếu sư đệ đi, lỡ hắn còn chẳng quan tâm tới đệ thì sao."

Tô Trường Hi nhất thời nghẹn lời. Nhớ tới tình cảnh giương cung bạt kiếm của mình và Cố Hoài Nam mười lăm năm trước, gã có chút xấu hổ mà bụm trán.

Thẩm Vân Chi cười tủm tỉm duỗi tay vỗ bả vai Tô Trường Hi, xem như an ủi, sau đó lại chắp tay cáo biệt Mạc Tử Hư.

"Cẩn thận một chút." – Mạc Tử Hư dặn dò.

"Đa tạ sư thúc đã nhắc nhở." – Thẩm Vân Chi nói xong, bèn xoay người ngự kiếm rời đi.

Trời cao xanh thẳm, một thân trăng trắng phóng lên cao, Tô Trường Hi thở dài một tiếng, mang theo khuôn mặt u sầu vào võ các chuẩn bị giảng bài.

Mà Mạc Tử Hư vẫn còn ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng ngự kiếm của Thẩm Vân Chi, nhìn một hồi lâu, cho đến khi khuất mắt mới thôi.