[Đam Mỹ] Nghịch Đồ

Chương 1




Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi

"Sư phụ trên cao, xin hãy nhận một lạy của đồ nhi!"

-----

Trên núi Phù Ngọc, ánh lửa ngập trời.

Đa phần những toà kiến trúc bên trong Tông môn đều đã bị đốt sạch, nào là Tàng thư lâu sừng sững tồn tại suốt hàng trăm năm kia, nào là gian lễ đường đoan chính trang nghiêm nọ, là gian võ các mộc mạc mà vững chãi,... Là thứ có thể cháy thì đều đã bị ngọn lửa hung tàn ấy điên cuồng tàn phá, biến màn đêm đen thành đỏ một mảnh trời.

Tàng thư lâu cháy mạnh nhất, ngọn lửa đỏ rực cuốn làn khói đặc cuồn cuộn bay thẳng lên bầu trời đen kịt. Cách căn lâu không xa, Tông chủ Phù Ngọc tông Thẩm Vân Chi đang nửa quỳ trên mặt đất, gió đêm mang theo hơi lửa nóng, chiếc trường bào xám trắng nhuốm đầy máu của y tung bay phấp phới.

Một thanh kiếm dài xuyên qua ngực y, từ trước ngực đâm thẳng tới sau lưng. Lòng bàn tay y đặt lên lưỡi kiếm, trong ánh mắt đầy nỗi không thể tưởng tượng nhìn vào kẻ đang cầm kiếm.

Cố Thừa Tiêu, đồ nhi duy nhất của y trên cõi đời này, đang gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, màu mắt đỏ tươi.

Thanh kiếm đâm xuyên qua tim mạch, Thẩm Vân Chi cảm giác được chân khí trong người mình cấp tốc rối loạn. Hơi hé môi, y có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

Y nhìn về phía sau Cố Thừa Tiêu, thấy sư đệ Tô Trường Hi của mình người đầy máu ngã nhoài ra đất, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người Thẩm Vân Chi và Cố Thừa Tiêu. Một tay gã muốn dựng kiếm đứng lên, trong miệng dường như đang nói cái gì đó, nhưng Thẩm Vân Chi không nghe thấy, y chỉ còn có thể nghe thấy tiếng hít thở ngày càng yếu ớt của chính mình, và tiếng chuông đồng không biết từ đâu vọng đến.

Ý trời rồi...... Ý thức của Thẩm Vân Chi bắt đầu mơ hồ, thân thể y xiêu vẹo ngã khuỵu xuống, lại từ trong ý thức cảm khái được một câu rõ ràng.

Ý trời nếu muốn trêu ngươi, quả nhiên không trốn được. Ngay cả khi Thẩm Vân Chi đã chủ động rời xa vòng tranh đoạt quyền lực, cũng chạy không thoát những mưu kế ẩn sâu. Trên thế gian này có rất nhiều người giống nhau, căn bản là không có khả năng chỉ lo thân mình; trên thế gian này có rất nhiều dục niệm, căn bản là không thể trừ khử hoàn toàn.

Ví như Phù Ngọc tông với bản thân y.

Ví như thứ sức mạnh đáng sợ đã tàn sát toàn bộ môn đồ Phù Ngọc tông chỉ trong một đêm.

Chân khí rốt cuộc cũng sắp sửa tan hết, Thẩm Vân Chi chờ Cố Thừa Tiêu rút thanh kiếm ra khỏi người mình, nhưng hắn không làm. Hắn chỉ đứng đó đờ đẫn rồi lại nắm chặt thanh kiếm, vẫn không nhúc nhích nhìn y.

Rất giống với những khi hắn tập luyện ở võ các, ngu ngốc liều mạng luyện công.

Thẩm Vân Chi chầm chậm nhắm mắt lại, lửa cháy lớn cuốn theo lượng nhiệt nóng vô biên gào thét bên tai y, thân thể y ngày càng lạnh đi. Mệt mỏi, y chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, y nghĩ nếu như có thể đơn giản mà thiếp đi như vậy cũng tốt.

Màu máu trước mắt dần bị thay bằng bóng tối, trong cơn mê mang, dường như y nghe thấy một giọng nói đang gọi mình.

"Sư phụ!"

"Sư phụ."

"Sư phụ......"

"Sư phụ trên cao, xin hãy nhận một lạy của đồ nhi!"

Trong ý thức bỗng có một tia sáng chợt loé, Thẩm Vân Chi đột nhiên giật nảy mình, bỗng nhiên mở to hai mắt.

Những gì nhìn thấy được trước mắt không còn là màn đêm trong ánh lửa cháy tận trời, mà là một buổi sáng như thường ngày. Xung quanh y có vài người xúm lại, tất cả đều lộ ra ánh mắt lo lắng mà nhìn y.

Thẩm Vân Chi có chút hoảng hốt, nhất thời không biết hôm nay là ngày nào.

Sư đệ Tô Trường Hi nghiêng người tới trước người y, mặc trên mình chiếc áo màu trắng thanh nhã của tông môn, thấy Thẩm Vân Chi tỉnh dậy, Tô Trường Hi mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn hơi lo lắng hỏi: "Vết thương cũ của sư huynh tái phát sao? Sao lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh thế này..."

Gã vừa nói vừa đưa ba ngón tay đặt lên cổ tay của Thẩm Vân Chi bắt mạch, một lát sau, lại hơi cau mày lắc đầu: "Mạch tượng vẫn bình thường, vậy lạ thật......"

"Sư thúc không sao là tốt rồi! Tới đây tới đây, tản ra chút đi, đừng có tụm lại! Để sư thúc còn có không khí hít thở chứ!" - Một tên đệ tử Phù Ngọc tông duỗi tay khuyên mọi người, trước mắt Thẩm Vân Chi đột nhiên sáng lên, ánh sáng lúc đầu bị mọi che khuất lập tức ập tới mắt y.

Y theo bản năng giơ tay che.

"Sư phụ?" - Một giọng nói có chút nhút nhát sợ sệt gọi đến.

Thẩm Vân Chi sửng sốt, y buông tay xuống, lúc này mới nhìn thấy cậu thiếu niên vẫn luôn quỳ trên mặt đất.

Cậu thiếu niên quỳ thẳng tắp trước người mình, đôi tay vẫn còn giữ nguyên tư thế hành lễ. Sự kinh ngạc trên mặt vẫn còn chưa tan đi, đôi mắt hắn đã nhìn thẳng vào Thẩm Vân Chi.

Trong đầu Thẩm Vân Chi như sóng vỗ cuồn cuộn, y nhìn xung quanh, nơi này đúng là lễ đường của Phù Ngọc tông, bản thân y đang ngồi lên vị trí chính giữa của một chiếc ghế bành, mà cậu thiếu niên đang quỳ phía dưới, chính là đồ nhi duy nhất y sắp thu nhận vào cửa, Cố Thừa Tiêu.

Cảnh tượng này y còn nhớ rõ, Cố Thừa Tiêu đang hành lễ bái sư trước mặt y. Lúc này hắn cùng lắm cũng chỉ mới mười bốn tuổi, trong môn hạ của mình lại không có ai, chỉ có sư đệ Tô Trường Hi thường bổ sung qua đây vài tên đệ tử trên danh nghĩa.

Một thiếu niên mười bốn tuổi, vừa trải qua biến cố gia đình, thân hình gầy ốm, sắc mặt tái nhợt, Thẩm Vân Chi vẫn nhớ lúc trước khi mình cứu hắn về, y còn có chút đau lòng với sự trầm mặc và tiều tuỵ này của hắn. Nhưng bây giờ Thẩm Vân Chi đã không còn giống như lúc ấy, trên người y hãy còn mang theo hơi thở của khói lửa mới vừa nãy thôi, mà dáng vẻ của cậu thiếu niên mười bốn tuổi trước mặt này cũng đang dần đan xen với hình ảnh chính hắn đâm kiếm vào ngực y.

Vô số cảnh tượng đột nhiên quay cuồng trong tâm trí, đâu là thực? Đâu là mơ? Thẩm Vân Chi cắn răng hít vào một hơi khí lạnh, đầu đau như vỡ vụn.

Y theo bản năng chạm vào ngực mình, nơi đó tuy rằng vẫn bằng phẳng như cũ, nhưng cái cảm giác bị một thanh kiếm dài đâm xuyên qua hãy còn mới mẻ, đồng thời cũng khó quên.

"Sư phụ?" - Cố Thừa Tiêu có chút mờ mịt gọi thêm một tiếng.

Tiếng kêu này càng làm Thẩm Vân Chi thêm đau đầu, y cắn răng, trong miệng nồng nặc mùi máu tươi, thấp giọng mắng một câu:

"Cút!"

Mọi người ở đây đều sửng sốt, toàn bộ lễ đường lặng ngắt như tờ trong nháy mắt.

Tô Trường Hi vừa mới ngồi xuống bỗng kinh ngạc đứng phắt dậy định nói gì đó thì trên trời đột nhiên có một tiếng sấm nổ vang, Thẩm Vân Chi chỉ cảm thấy đầu mình như bị bổ ra, đau đớn tột cùng khiến y mất đi ý thức lần nữa.

Chiếc giường kiểu cũ đơn giản, hoàng hôn ngoài cửa nghiêng ngả buông xuống, khi Thẩm Vân Chi tỉnh dậy lần nữa, thứ y nhìn thấy chính là khung cảnh quen thuộc đến lạ thường.

Đây là phòng ngủ của y, sư đệ Tô Trường Hi đang ngồi ở mép giường sốt ruột nhìn.

Trong phòng đốt loại hương gỗ thông y thích, ngửi thứ hương thơm giản dị nhất sẽ có thể giúp người ta bình tĩnh lại, Thẩm Vân Chi cuối cùng cũng xác định được một việc —— y trọng sinh rồi.

Vừa rồi, trong mơ, cảnh tượng lúc trước lại hiện lên. Thanh kiếm dài kia lại đâm xuyên qua lồng ngực y lần nữa, lần nữa tan rã ý thức, trước mắt lại lần nữa rơi vào bóng tối, mà khi mở mắt ra, lại là ở nơi này.

"Một đời trôi qua như mây khói, lại sắp vượt qua dòng Vong Xuyên." - Thẩm Vân Chi từng đọc được vài cuốn sách ghi chép về sự trọng sinh tương tự như thế trong Tàng thư lâu, nhưng lúc ấy y không để ý lắm, chỉ xem như mình đang đọc một vở giai thoại. Ngàn lần không nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân đóng vai chính trong vở giai thoại này.

Tô Trường Hi ngồi ở mép giường thấy y tỉnh dậy, nghiêng người qua thăm dò, lo lắng nói: "Sư huynh đã đỡ hơn chút nào chưa? Đệ vừa mới bắt mạch cho huynh, ngoài vết thương cũ khó lành thì không có gì đáng ngại, chắc là sư huynh mang theo thằng nhóc kia đi bôn ba khắp nơi thành ra mệt nhọc, chẳng qua... hai lần sư huynh hôn mê đều có thiên lôi ứng hoà, thực sự có chút kỳ quái..."

"Thiên lôi?" - Giữa mày Thẩm Vân Chi khẽ nhúc nhích: "Lần đầu ta ngất xỉu cũng có hiện tượng thiên lôi?"

Tô Trường Hi gật đầu: "Sư huynh không nghe thấy sao?"

Thẩm Vân Chi chống thân mình ngồi dậy, lắc đầu. Y nhớ tới Cố Thừa Tiêu, bèn hỏi: "Tên sư nghiệt... tiểu tử ngốc kia đâu?"

Tô Trường Hi thở dài: "Quỳ ngoài cửa, không dám vào."

"Ngoài cửa?" - Thẩm Vân Chi nhướng mày: "Quỳ?"

Tô Trường Hi nhướng cằm ra cửa, mắt ra hiệu cho y.

Thẩm Vân Chi trầm mặc.

Người là do y mang về, lần trước ngất xỉu là bởi y nhất thời chưa phân biệt được tình huống hiện tại, không khỏi buộc miệng thốt lên oán giận trong lòng. Bây giờ tình hình đời trước vẫn chưa xuất hiện, lúc ấy chỉ đơn giản là hành lễ bái sư, đứa nhỏ này sẽ trở thành đồ nhi lang thang duy nhất của mình trên núi Phù Ngọc.

Nhưng Thẩm Vân Chi lại tưởng tượng, nếu bản thân trọng sinh rồi bắt đầu thay đổi những bối cảnh mà mình sẽ trải qua, có thể mượn một đời này giải đáp hết rất nhiều những nghi hoặc của chính mình đời trước, nếu có thể bảo vệ tông môn khỏi diệt vong, nhân gian vô vọng, vậy thì càng tốt.

Chung quy, y vẫn không muốn nhìn cơ nghiệp mấy trăm năm của Phù Ngọc tông cuối cùng lại bị diệt dưới tay mình.

Thẩm Vân Chi khẽ thở dài, xốc chăn bông lên sang ngồi bên mép giường, lúc này mới tăng âm lượng gọi: "Biến tới đây đi."

Cố Thừa Tiêu cũng không thật sự "biến", mà ngoan ngoãn đứng lên bước vào phòng, sau đó lại thành thành thật thật quỳ xuống lần nữa trước Thẩm Vân Chi, quỳ cực kỳ ngay ngắn.

Thẩm Vân Chi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoảng hốt của hắn một chốc mới ném được hình ảnh biển lửa khói bay ra khỏi đầu. Y mở miệng nói: "Ngươi cùng lắm chỉ mới quen ta được vài ngày, ta lôi ngươi ra khỏi đống xác chết, lại không đành lòng vứt ngươi về thế gian sinh tử vô thường. Nhưng mà, tuy ta nói đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi cũng có quyền cự tuyệt."

Tô Trường Hi khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn y.

Thẩm Vân Chi ho khan hai tiếng, tiếp tục nói: "Phù Ngọc tông của ta đã tồn tại qua hàng trăm năm, vốn dĩ là cành lá tốt tươi, nhưng mười lăm năm trước, chiến sự trên núi Bạch Lộc đã làm tông môn bị thiệt hại hơn phân nửa. Còn lại hiện giờ, trừ chưởng môn Ngọc Tuyền chân nhân và mấy vị trong hội đồng trưởng lão, chỉ còn mấy tên đệ tử trẻ tuổi đạo hạnh thấp."

"Sáu trưởng lão trong hội đồng trưởng lão, ngoại trừ có chức vụ thực hiện nhiệm vụ bên ngoài thì cũng phải gánh vác trách nhiệm chấn hưng tông môn. Thẩm Vân Chi ta tuy đứng trong hàng ngũ đó, nhưng môn hạ của những vị trưởng lão khác đều đã đào lý sum suê, chỉ có ta, trong môn hạ không một bóng người. Ngươi có biết vì sao không?"

(*Đào lý 桃李: hoa đào, hoa lý - ví với học trò)

Cố Thừa Tiêu hết sức phối hợp ngoan ngoãn lắc đầu.

Thẩm Vân Chi cười: "Bởi vì ta là một kẻ lang thang thành tính cả ngày nhàn rỗi, nói chuyện hành xử không câu nệ tiểu tiết, sư phụ Ngọc Tuyền chân nhân của ta sợ ta dạy hư đám nhỏ nên dứt khoát không cho ta nhận đồ đệ, haha......"

Tô Trường Hi trừng mắt nhìn y.

Cố Thừa Tiêu nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Vân Chi, rồi lại cúi đầu xuống.

Thẩm Vân Chi: "Sao? Không tin à? Đường ta đi có rất nhiều nguy hiểm, không lúc nào không phải đề phòng đón địch, cho nên nhìn qua thì thấy ta đàng hoàng nghiêm túc. Nhưng dáng vẻ bình thường của ta thật ra không phải như thế. Ta thích du ngoạn khắp nơi, còn thích xen vào chuyện của người khác, ví dụ như ngươi, đó chỉ là ta xen vào gây phiền phức người ta mà thôi. Hết lần này tới lần khác, ta không muốn phải mải đợi ở tông môn, không thích tuân theo quy củ, nếu trở thành đồ nhi của ta, ngươi sẽ phải chịu đựng hết thảy hỉ nộ vô thường và cách hành xử tiêu sái của ta, còn bị ta sai sử làm cái này cái kia..."

"Khụ khụ..." - Tô Trường Hi khô khan khụ hai tiếng.

Thẩm Vân Chi sờ mũi, làm bộ không nghe thấy, chỉ cười tủm tỉm cúi người đến trước mặt Cố Thừa Tiêu, hỏi: "Nên là, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, bây giờ hối hận còn kịp."

Cố Thừa Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt không hề né tránh. Thẩm Vân Chi nhìn sâu vào mắt hắn, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, đâu đó còn có thể thấy được nửa phần tà ma khát máu điên cuồng.

Màu da thiếu niên tái nhợt, thân hình gầy yếu, con ngươi đen tuyền sâu thẳm, màu môi chỉ còn lại nửa phần đỏ hồng.

Nhưng trên người hắn đồng thời cũng mang theo một nỗi quật cường không thể làm ngơ, thần sắc cũng chẳng hề do dự, mà là cung kính quỳ lạy lần nữa:

"Sư phụ trên cao! Đồ nhi nguyện ý làm đồ đệ của sư phụ cả một đời này, một khi vào tông môn, vĩnh viễn không rời bỏ!"

Lòng Thẩm Vân Chi chùng xuống, những lời này đời trước y cũng từng được nghe qua, lúc ấy chỉ cảm thấy chúng thật tầm thường, mà giờ nghe lại, có chút mỉa mai.

"Đồ đệ cả đời...... Được." - Trên mặt y vẫn cười như cũ: "Nếu ngươi đã quyết tâm muốn vào môn hạ của ta, thì mong ngươi có thể nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay, một khi vào tông môn, vĩnh viễn không rời bỏ!"

- ----

Phù Ngọc 浮玉

— Phù 浮: nổi lên

— Ngọc 玉: viên ngọc

Thẩm Vân Chi 沈云之

— Vân 云: mây

— Chi 之: của, thuộc về

Cố Thừa Tiêu 顾承宵

— Thừa 承: vâng theo, nhận lấy (ngoài ra còn có một cách dùng là Chửng 承 - cứu vớt)

— Tiêu 宵: đêm, nhỏ bé

Tô Trường Hi 苏长曦

— Trường 长: dài, lâu

— Hi 曦: ánh sáng mặt trời

Bạch Lộc 白鹿

— Bạch 白: trắng

— Lộc 鹿: con hươu

Ngọc Tuyền chân nhân 玉璇真人

— Ngọc 玉: viên ngọc

— Tuyền 璇: một thứ ngọc đẹp