Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 195




Thẩm Thanh Huyền giật mình, Cố Kiến Thâm vội ôm lấy y: “Không có gì.”

Dĩ nhiên là không có gì, thần thức hai người họ vừa tản ra ngoài, tình huống ngoài kia ra sao họ đều rõ vô cùng.

Tuy nhiên, Thẩm Thanh Huyền vẫn đứng dậy: “Ta đi xem.”

Cố Kiến Thâm cũng đi theo y.

Cảnh tượng bên ngoài có thể nói là khá “mê người”!

Đệ nhất tiên sơn của Thiên Đạo được dát một lớp vàng rực, hệt như thái dương nơi chân trời rơi xuống, trở thành một quả cầu lửa lớn ôm lấy Vạn Tú sơn.

Thẩm Thanh Huyền vừa ra ngoài liền nghe thấy giọng Mộc Huân: “Được rồi được rồi, mau thu lại, coi chừng bị người ta thấy!”

Thẩm Thanh Huyền bèn nhìn y: “Làm cái gì vậy?”

Mộc Huân sợ hết hồn: “Sư phụ!”

Thẩm Thanh Huyền cũng rất ngạc nhiên, tiểu đồ đệ này của y trước đây gây chuyện không ít, mỗi lần bị y bắt gặp đều bày ra dáng vẻ giật mình này.

Có điều từ lúc Kình Thiên Lục Thành xảy ra chuyện, Mộc Huân hệt như thay đổi thành một người khác, không còn phá phách nữa, nên Thẩm Thanh Huyền không còn cơ hội bắt thóp, thật lâu không thấy điệu bộ này của y.

Mộc Huân hành lễ với Cố Kiến Thâm, có tí lúng túng mà nói (dù gì cũng được bó tuổi rồi): “Tiểu Kim, không thu về dược.”

Đúng vậy, chính là Tiểu Kim khiến cho Vạn Tú sơn biến thành mặt trời lớn.

Bululu màu vàng trở nên siêu siêu siêu lớn, hơn nữa màu còn sáng, có thể ôm lấy cả Vạn Tú sơn.

Thẩm Thanh Huyền đứng nhìn từ xa, lập tức bắt gặp đôi mắt to tròn đang ầng ậc nước của Tiểu Kim — thật tủi thân thật bất an thật sốt ruột.

Nó làm chuyện xấu, có phải sắp bị đuổi khỏi Vạn Tú sơn rồi không?

Nó không cố ý đâu QAQ!

Thẩm Thanh Huyền nhất thời mềm lòng, nói với Cố Kiến Thâm: “Mau giúp nó đi.” Y không dám tùy tiện ra tay, công pháp khác nhau, y sợ mình khiến Tiểu Kim bị thương.

Cố Kiến Thâm duỗi tay chạm nhẹ một cái, Bululu màu vàng ôm cả Vạn Tú sơn lập tức biến thành tiểu thiếu niên mi thanh mục tú.

Tiểu Kim ngậm nước mắt nhìn Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm: “Rất xin lỗi.”

Thẩm Thanh Huyền sao có thể giận nó, y dịu dàng nói: “Có gì từ từ giải thích.”

Tiểu Kim lí nhí: “Vạn Tú sơn bị ta phá hủy.” Vạn Tú sơn xinh đẹp như thế, mỹ lệ như thế, tiên khí thanh thoát như thế lại bị nó làm cho trở nên tầm thường xấu xí!

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Nó vốn cũng chẳng đẹp, nói gì đến phá hư.”

Vạn Tú sơn “…” khóc muốn bất tỉnh!  

Tiểu Kim còn tưởng Thẩm Thanh Huyền đang an ủi nó, lại còn dịu dàng thiện lành khuyên can, nào có biết Thẩm Thanh Huyền nói thật, mỗi câu mỗi chữ đều thật đến không thể thật hơn.

Chỉ tiếc Tiểu Kim không nhận ra, thế nên cảm động sâu sắc, cảm động tới mức không biết làm gì cho phải.

Trong đầu Cố Kiến Thâm bỗng dưng nhảy ra quân đoàn chữ cái, nhất thời căng thẳng, vội nói tránh đi: “Thánh nhân Khinh Nhiễm đang chỉ dẫn ngươi tu hành?”

Hắn vừa hỏi, Tiểu Kim lập tức chuyển buồn thành vui, phấn khởi thưa: “Đúng vậy! Thánh nhân Khinh Nhiễm quá lợi hại!”

Mộc Huân bị nó khen đến là ngượng ngùng, nói: “Dù sao ta cũng đang rỗi, thấy căn cơ cậu ta hơi yếu nên giúp cho ổn định hơn.”

Nào ngờ vừa vững liên hiện nguyên hình! Bululu to thế kia cũng khiến y hoảng sợ.

Thẩm Thanh Huyền không khỏi động lòng …

Tiểu Kim chỉ mới đột phát chút tu vi mà đã lớn thế kia, Chỉ Qua nhà y đã tới Đại Thừa, vậy ắt hẳn sẽ là một Bululu cực to! E rằng có thể bao trùm nửa giới tu chân!

Nhưng nghĩ đến màu của đại đồ đệ, Thẩm Thanh Huyền nhất thời mất hứng. Màu trắng bạc ấy à … thôi vẫn dẹp đi.

Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đã rời đi hơn trăm năm, Mộc Huân và Tiểu Kim cũng ở cùng nhau trên Vạn Tú sơn chừng ấy thời gian.

Tiểu Kim là một đứa trẻ hoạt bát, lại thêm ngây ngô và đáng yêu, Mộc Huân nào còn lòng dạ bế quan, nếu đã đồng ý với Thẩm Thanh Huyền sẽ chăm sóc tốt cho nó, y đương nhiên cực kỳ dụng lòng.

Con người luôn là thế, dù bản thân buồn bã chán nản, không thể nguôi ngoai từ quá khứ, nhưng nếu phân tâm vì sự vật khác, tâm trạng ấy cũng sẽ dần phai nhạt.

Y không còn ngày ngày đêm đêm nghĩ đến giết chóc ở Kinh Thiên Lục Thành, cũng không còn nghĩ đến Loạn Ưng lạnh lùng vô tình, cũng đã thử từ bỏ đoạn tình cảm này.

Báo thù thì được gì, giết Loạn Ưng rồi sẽ ra sao, tình cảm mà y đánh đổi cũng không tìm lại được.

Thay vì chấp mê không tỉnh, không bằng mở lòng, tiếp tục tiến về trước.

Thẩm Thanh Huyền tất nhiên nhận ra thay đổi của Mộc Huân, nhân dịp này hỏi y: “Đã nghĩ thông rồi?”

Mộc Huân gật đầu: “Vâng.”

Mặc dù Thẩm Thanh Huyền chắc chắn giữa họ có gì đó kỳ quặc, nhưng loại chuyện này, người ngoài không có cách nào can thiệp, nếu Mộc Huân đã nghĩ thoáng thì cứ để vậy đi.

Thẩm Thanh Huyền nói với y: “Đừng nóng vội tu hành, hãy dành thời gian đi khắp chung quanh, đến khi nào thật sự tĩnh tâm thì bế quan.”

Mộc Huân đáp: “Đệ tử rõ ạ.”

Lời Thẩm Thanh Huyền nói hoàn toàn có đạo lý, với trạng thái hiện giờ của Mộc Huân, cùng lắm là không còn bị tâm ma sở hoặc, nhưng nếu nói đã hoàn toàn dứt ra thì còn xa lắm.

Hiện giờ y không gặp Loạn Ưng, nên cho rằng mọi thứ đã ổn, đến khi thấy được người, sợ rằng sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đánh cho về nguyên dạng.

Ôm tâm tính đó mà bế quan, e rằng sẽ nảy sinh tâm ma … Tốt hơn hết là ở bên ngoài nhiều hơn.

May mà có Tiểu Kim ở cùng y, Mộc Huân cũng hăng hái dạy dỗ cho “sự đệ” này.

Tiểu Kim được Cố Kiến Thâm thu làm đồ đệ, Cố Kiến Thâm là “sư công” của y, cho nên Tiểu Kim cũng nghiễm nhiên thành sự đệ của y!

Lo liệu chuyện của tiểu bối ổn thỏa rồi, Thẩm Thanh Huyền lại theo Cố Kiến Thâm đến Duy Tâm cung.

Tên chưởng quỹ là hắn phủi tay đến là tự tại, hơn trăm năm không lộ diện, vậy mà người Tâm Vực không “tạo phản”, thật là có lương tâm.

Cố Kiến Thâm bận rộn cả ngày, đến lúc về lại thấy Thẩm Thanh Huyền đang nhàn nhã đùa nghịch với một con cá chép đỏ, nhất thời không cam lòng, bèn tiến tới ôm y: “Em thật thảnh thơi.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Tại ngươi thích ôm việc vào mình.”

Cố Kiến Thâm hôn lên cổ y: “Vậy ngày mai ta từ đế vị.”

Thẩm Thanh Huyền bật cười: “Đừng đừng, ta sợ đám tướng quân của ngươi sẽ lập thành đoàn thể ‘thanh quân trắc’ (*diệt trừ gian thần bên cạnh quân chủ) mất.”

Cố Kiến Thâm hừ một tiếng: “Bọn họ dám!”

Thẩm Thanh Huyền cho cá ăn rồi nói: “Dù họ có dám, cũng thanh không nổi quân trắc này.”

Lời này nói không ngoa … Loại trừ Cố Kiến Thâm ra, dù cả Tâm Vực cùng tiến lên, cũng không làm gì được Thẩm Thanh Huyền.

Cố Kiến Thâm buồn cười: “Hoàng hậu uy vũ khí phách.”

Thẩm Thanh Huyền bèn trừng hắn.

Cố Kiến Thâm không sợ, tay ngày càng không thành thật, đúng là chí cao gan lớn!

Thẩm Thanh Huyền bị hắn trêu cho nhột nhạt, vội đè lại tay hắn: “Còn ở bên ngoài đó.”

Cố Kiến Thâm: “Cũng không biết ai ở bên ngoài câu dẫn ta.”

Lần trước nhập thế, Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm đánh dã chiến không ít, nhất là lúc ở Phượng Hoàng hạp cốc … nơi đó đúng là ngại cho người thứ ba đi vào, bởi vì đã bị hai người họ “ngủ” hết cả rồi.

Thẩm Thanh Huyền giả bộ chối từ, bị hắn làm cho ngâm khẽ, nhưng miệng vẫn còn thiếu đòn: “Nếu ngươi thật sự tìm cơ thể cao tuổi, vậy định cấm dục à?”

Cố Kiến Thâm: “Có em ở đó, sợ là cấm không được.”

Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi khỏi cấm, ta không muốn hôn một lão đầu đâu.”

Cố Kiến Thâm ngẩng đầu, hôn lên lông mi của y: “Ta muốn.”

Thẩm Thanh Huyền như bị điện đánh trúng, khẽ nói: “Ta căn bản không để ý …” câu kế tiếp đã không còn lưu loát.

Thực ra Thẩm Thanh Huyền biết tại sao Cố Kiến Thâm lại đặt độ tuổi đó cho mình, là vì tâm cảnh trước đó.

Khi còn ở Lan Phất quốc, vì Phong Tâm quyết, Thẩm Thanh Huyền biến thành một ông lão gần đất xa trời.

Dù Thẩm Thanh Huyền hiện giờ thật lòng không để ý, nhưng Thẩm Thanh Huyền lúc đó đã rất tuyệt vọng. Cố Kiến Thâm phải chứng kiến điều đó cũng rất đau lòng.

Lần này, hắn muốn mình lớn tuổi, chỉ vì muốn đổi vị trí, để Thẩm Thanh Huyền thay đổi góc độ nhìn nhận.

Dù tuổi tác ra sao, y vẫn là y, mà hắn vẫn là hắn, bọn họ đều trước sau như một.

Thẩm Thanh Huyền không phải người quá cẩn thận, vì Phong Tâm quyết nên không bận tâm đến tâm tư người khác, cũng không hiểu cách phỏng đoán. Nhưng Cố Kiến Thâm lại khác, hắn cẩn thận, chu đáo và dịu dàng. Hắn luôn có thể nghĩ đến những điều y chưa từng nghĩ, lo lắng những chỗ y chưa từng lo, không nỡ để y chịu bất kỳ ấm ức nào.

Cho nên … chính hắn đã phải chịu rất nhiều ấm ức.

Nghĩ đến bản thân đã quên người khác, cũng để ý người khác sẽ quên mình. Nhưng bây giờ đã không sao rồi, Thẩm Thanh Huyền sẽ nhớ về hắn, cũng như hắn luôn nhớ đến y.

Hôm sau, Cố Kiến Thâm giật mình khi thấy Thẩm Thanh Huyền ngồi trước bàn: “Thật sự muốn giúp ta?” Hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Thẩm Thanh Huyền chưa từng ngẩng đầu: “Có chút chuyện mà tốn thời gian tới vậy?”

Cố Kiến Thâm đi qua xem thử, nhất thời tâm phục khẩu phục.

Ở giới tu chân, đương nhiên không cần thỉnh tấu, phê duyệt, phát xuống như nhân loại. Chỉ cần một chồng hạc giấy, chuyện gì rồi cũng đâu vào đó.

Thẩm Thanh Huyền mô phỏng chữ viết Cố Kiến Thâm vô cùng linh hoạt, vì hai người quá thân mật, y có thể mô phỏng được cả linh khí của Cố Kiến Thâm, thậm chí là hình dáng hạc giấy …

Thẩm Thanh Huyền gấp xong một con hạc giấy, đoạn nhìn hắn: “Tay nghề ngươi hiện giờ có tiến bộ rồi đấy.”

Khi hai người ở Lan Phất quốc, hạc giấy béo kia béo vô cùng thê thảm.

Cố Kiến Thâm cười ngượng: “Hồi đó ta cố ý ấy.”

Đối với tu sĩ, hạc giấy giống như chữ viết nhân loại, không ngụy trang sẽ rất dễ bại lộ. Lúc đó Cố Kiến Thâm lén lút thông đồng Thẩm Thanh Huyền, tất nhiên không dám lộ thân phận thật, cho nên có thể coi như “dùng tay trái viết chữ”, có thể gấp được đã tốt lắm rồi, hơi béo cũng không còn cách nào.

Thẩm Thanh Huyền di chuyển ngón tay, gấp một con hạc béo ném cho hắn.

Cố Kiến Thâm một tay tiếp được.

Thẩm Thanh Huyền không ngẩng đầu, nói có vẻ tùy ý: “Mặc dù béo, nhưng đây là dạng hạc giấy ta thích nhất.”

Một câu đã đủ khiến Cố Kiến Thâm mở cờ trong bụng, trực tiếp thuấn di đến hôn y.

Thẩm Thanh Huyền nói bâng quơ thế thôi chứ cũng ngượng lắm, y đẩy hắn: “Đi sang một bên, ta đang bận!”

“Được rồi, mau nghỉ ngơi đi, phần còn lại đều giao cho ta.” Đế tôn đại nhân bỗng chốc biến thành Cửu tiên sinh ngập tràn năng lượng, không chỉ có thể xử lý công việc mà còn có thể làm động cơ vĩnh cửu!

Thẩm Thanh Huyền đứng dậy dọn chỗ cho hắn, nhưng y không rời đi, ngược lại còn chống má nhìn hắn.

Cố Kiến Thâm không ngẩng đầu: “Đẹp trai không?”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Không đẹp.”

Môi mỏng Cố Kiến Thâm khẽ nhếch, đẹp trai muốn vứt đi: “Vậy mà nhìn mãi.”

Thẩm Thanh Huyền lười lắm mồm với hắn, đột nhiên y nhớ ra một chuyện, thế là hỏi: “Phải rồi, vì sao khi ở phàm thế ngươi không sa thải Đỗ Dịch.” Với trình độ chua choét kia của hắn, cuối cùng còn đề bạt Đỗ Dịch lên làm phó tổng, đúng là khó tin mà.

Cố Kiến Thâm bình chân như vại mà đáp: “Vợ quá quyến rũ, người thích y có ngàn có vạn, nếu ai ta cũng so đo, e rằng phải diệt toàn thể nhân loại mất.”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Cố Kiến Thâm ngẩng đầu nhìn y, trong mắt toàn là ý cười: “Lão công em là người làm chuyện lớn, không dễ giận vậy đâu.”

Thẩm Thanh Huyền nhét một quả trái cây vào miệng hắn: “Tin ngươi mới lạ!”

Cố Kiến Thâm ăn trái cây xong còn liếm đầu ngón tay y: “Lần sau xin dùng miệng đút.”

Tôn chủ đại nhân chưa bao giờ gặp ai vô liêm sỉ tới mức này!

Về phần vì sao Cố Kiến Thâm không sa thải Đỗ Dịch … chân tướng vô cùng xót xa và hèn mọn, có đánh chết lão Cố cũng không nói.

Lúc đó người máy Cửu nằm mơ cũng muốn sung quân Đỗ Dịch đến chân trời góc biển, khiến cả đời này cậu đừng hòng xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Huyền. Nhưng câu nói của Thẩm Thanh Huyền “Anh đừng có thành kiến với cậu ta, Đỗ Dịch là một người ưu tú” cứ mãi quẩn quanh trong đầu hắn.

Nếu sa thải Đỗ Dịch, Thẩm Thanh Huyền sẽ giận.

Chỉ là một ý nghĩ như thế, người máy Cửu liền dằn nén hết mọi ghen tuông và bất an của mình xuống.