Hôm sau, Mỹ Thực Lâu tung ra “Trà Anh Đào” cơ hồ làm nổ tung huyện Đại Trì.
Phàm là kẻ thạo tin, ai chẳng biết dạo trước Mỹ Thực Lâu cung cấp nước trà anh đào miễn phí cho khách. Vị trà này thật sự quá ngon, ngon hơn bất cứ loại trà thượng hạng nào. Trong đó có vị đắng chát nhẹ của trà, hòa cùng vị ngọt thanh của mật ngọt, trên cả là hương hoa nguyên vẹn trong từng giọt trà nhấp phải. Chỉ cần thử một lần, tuyệt đối không quên được vị thơm ngon, dịu nhẹ, thanh mát của nó. Dù một kẻ chán ghét trà đến mức nào, cũng tuyệt không thể từ chối một ly anh đào thơm ngát.
Uống một ly thì lại muốn uống thêm một ly nữa. Nhưng tửu lâu này cũng khéo biết cách kinh doanh, mỗi người tuyệt đối chỉ được thưởng thức một ly trà duy nhất. Cũng không chấp nhận bán nước trà này. Thế mới có chuyện có một tên mê trà, mỗi ngày năm lần bảy lượt ra vào Mỹ Thực Lâu dùng cơm, ăn đến bụng no căng cũng chỉ vì mỗi lần vô được tặng một ly trà kèm theo.
Trong tiếng trách mắng, than thở cùng rên rỉ của thực khách, cuối cùng ngày hôm nay. Trà Anh Đào đã được Mỹ Thực Lâu tung ra.
Thế nhưng, lại một lần nữa tửu lâu gây thù với bọn họ rồi.
“Bán trà, bán trà. Có biết cái gì là bán không hả? Nhả ra vài trăm hộp trà như vậy mà cũng là bán à? Bán thì bán đi, còn bày đặt làm hộp trà đẹp như vậy làm gì, đây là muốn ép chết bọn họ phải không? Gần tết đến nơi rồi, có biết nếu không mua được hộp trà kia thì bọn họ đừng mơ ăn tết ngon được không hả?”
Trên là tiếng lòng của hàng trăm, hàng ngàn vị khách. Những người không may mắn, “lọt” khỏi danh sách khách hàng thân quen của Mỹ Thực Lâu.
Theo ý của Trần Thanh. Đại Ngưu chỉ tung ra 500 hộp trà bán cho những khách hàng thân thuộc của tửu lâu. Tất nhiên năm trăm người người này đa phần là nhân vật có “máu mặt” trong huyện. Nhưng cũng không thiếu những kẻ yêu trà bỏ công giành giật được vài “suất”.
Số là trước khi trà anh đào được bán, Đại Ngưu cũng đánh tiếng sẽ bán cho những khách hàng thân quen của tửu lâu. Thế là một vài người yêu trà, cả ngày ngồi lì trong Mỹ Thực Lâu từ dạo ấy, cung cấp không biết bao nhiêu bạc cho tửu lâu, chỉ mong bản thân có tên vào trong cái “danh sách” ấy. Quả nhiên trời không tuyệt đường người, thật sự có vải kẻ có tên trong danh sách 500 người đó. Mấy kẻ này đương trường biết tin đã nhảy cẩng lên hạnh phúc.
Đình Huy là một trong những kẻ yêu trà may mắn đó. Ngày hôm nay, cũng như mọi ngày hắn đến Mỹ Thực Lâu “báo danh”. Ngồi xuống bàn cạnh cửa ra vào, hắn gọi tiểu nhị lại, gọi vài món ăn hợp khẩu vị. Thực đơn của Mỹ Thực Lâu, Đình Huy ăn không sót một món nào, cũng tìm ra được vài món đặc biệt hợp vị hắn.
Đang ngồi thong thả uống ly trà anh đào vừa được bưng ra, hắn đã thấy chưởng quầy tửu lâu vui vẻ đi đến trước mặt, cúi chào hắn.
-Đình công tử!
Tổ phụ Đình Huy từng làm đến quan thất phẩm, sau khi cáo lão hồi hương thì đến huyện Đại Trì sinh sống. Theo truyền thống gia đình, Đình Huy cũng ngày đêm dùi mài kinh sử, tiếc là đến tận bây giờ chẳng có công danh gì trên người. Ngay cả cái danh “công tử” này cũng là nhờ danh tiếng của tổ phụ hắn mang cho.
Đình Huy cũng vui vẻ chào Đại Ngưu.
-Ngưu chưởng quầy hôm nay sao lại đến tìm ta vậy? Không lẽ Trần lão bản muốn bán trà anh đào cho ta sao?
Nói rồi Đình Huy cười như vừa kể một câu chuyện cười, ấy thế mà Đại Ngưu trước mặt lại gật đầu.
-Quả thật là vậy. Công tử là một trong năm trăm khách hàng thân thiết của tửu lâu. Không biết công tử có muốn mua trà anh đào không?
Đình Huy đang cười giật mình, trợn mắt nhìn Đại Ngưu, miệng mở lớn. Bộ dạng rất buồn cười.
-Chưởng quầy đây là nói thật?
Đại Ngưu gật đầu.
-Quả thật như vậy.
Nói rồi, ông vươn tay lấy hộp trà trên khay của tiểu nhị đang đứng cạnh bên. Trong ánh mắt phát sáng của Đình Huy cùng những ánh mắt ghen tỵ của các thực khách xung quanh. Mở hộp trà trong tay ra.
Nắp trà vừa hé ra, hương hoa anh đào đã bay thẳng vào mũi những người này. Hoa chưa được nấu thành nước trà, hương thơm còn kích thích hơn nữa.
Đình Huy run tay nhận hộp trà từ Đại Ngưu. Khát khao nhìn những bông hoa bên trong. Mỗi bông to cỡ nắm tay trẻ sơ sinh, màu sắc cùng hương thơm quả nhiên như trong tưởng tượng. Tuyệt vời không sao kể xiết.
Nhẹ đóng nắp hộp lại, hương trà cũng bị ngăn lại, nhưng chỉ cần để mũi kề sát vào, cũng có thể ngửi thấy hương thơm đang cố gắng chen ra ngoài nắp.
Hộp trà được thiết kế rất đẹp, nhã nhặn, hoàn toàn thích hợp để làm quà tặng. Ba chữ Trà Anh Đào trang trọng, phía dưới có thêm ba chữ Đào Viên Cư. Hắn bèn thắc mắc.
-Đào Viên Cư?
Đại Ngưu trả lời.
-Hồi công tử, Đào Viên Cư là gia viên của Trần lão bản. Cũng là tên hiệu về sau cho các sản phẩm của thiếu gia.
Đình Huy gật đầu.
-Trần công tử quả nhiên không phải người tầm thường. Tên gia viên nghe rất mộng ảo, thoát trần.
Đại Ngưu khiêm tốn.
-Công tử quá khen, nếu thiếu gia biết được. Nhất định sẽ rất biết ơn lời khen của ngài.
Rồi ông quay lại chủ đề chính.
-Công tử có hài lòng với trà anh đào?
Đình Huy vội gật đầu. Đùa à, hắn chờ hộp trà này biết bao lâu, chờ đến mức mắt muốn nổi quằng đen luôn rồi. Sao lại không hài lòng.
Nhưng hắn vẫn tiếc rẻ.
-Sao hộp trà ít quá vậy. Chỉ có mười bông, nấu một loáng là hết.
Mấy thực khách cạnh bên – những người bị “lọt” khỏi danh sách kia – thầm chửi rủa trong bụng. Mười bông mà còn chê, cảm thấy ít quá thì đưa bọn họ đi, bọn họ còn thấy nó nhiều đây này. Lúc nãy trước khi tên này đến, Ngưu chưởng quầy vừa thông báo là từ mai sẽ ngừng cung ứng trà anh đào cho khách. Nếu khách nhân nào ủng hộ, đợi qua tháng giêng Mỹ Thực Lâu sẽ tung thêm một đợt hàng mới, phục vụ mọi người.