[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 54: Triệt để xử lý Trần gia thôn ( 1 )




Đám người Phạm Hưng dập đầu mấy cái trước cái bàn đã vắng người, rồi cũng đứng dậy ra ngoài.

Phạm Hưng cung kính tiễn Đinh lão sư lên xe ngựa chuẩn bị riêng, dặn dò phu xe nhất định phải đưa lão sư về nơi an toàn. Cũng không quên liên tục cảm ơn ông đã chịu bỏ thời gian đến đây giúp làm chứng.

Đinh Bảo xua tay nói không có gì, rồi lên trên xe. Đợi tấm màn vừa phủ xuống, ông không chờ được mà lấy hộp gỗ nhỏ trong người ra. Mở nắp hộp, nhìn vào ba thỏi vàng trong đó.

Cuộc đời lão sư của Đinh Bảo tuyệt không dư giả gì, đều nói tệ nhất là thư sinh, quả không phải là nói cho vui. Mặc dù Đinh Bảo đã thoát kiếp chỉ biết cắm đầu vào đọc sách , suốt ngày ăn bám gia đình. Nhưng làm lão sư mỗi tháng chỉ có vài lượng bạc. Người ta xem lão sư là bậc đọc sách thánh hiền, xem thường của cải. Nên mấy đồng lương trả cho ông hoàn toàn tỉ lệ nghịch với thái độ tôn kính với ông.

Sống ở trấn này, mỗi tháng vài đồng bạc thì dùng được cái gì. Chưa kể ông phải chi tiền cho giấy, mực, bút,…Số đó cũng không phải là nhỏ. Tiền tiết kiệm trong tay chưa lúc nào vượt qua ba con số. Cho nên, lúc Phạm Hưng đến nhờ vả, mặc dù ban đầu hơi khó chịu bởi phiền, nhưng sau khi Phạm Hưng mở cái hộp này trước mặt mình, cũng nói rõ là thiếu gia họ biết làm phiền ông, nên mới gửi chút lòng thành mời ông uống trà, ông liền vui vẻ đi làm chứng.

Có số tiền này, ông có thể mua một căn hộ mới cho con trai mình ra riêng, của hồi môn cho cháu gái cũng đủ, thậm chí có thể suy nghĩ đến việc nạp thêm một di nương trẻ trung xinh đẹp cho mình. Vợ ông mất cũng đã nhiều năm rồi, mấy năm nay ở một mình ông cũng thấy cô đơn.

Từ sáng Trần trưởng thôn đã đứng ngồi không yên, nôn nóng ngóng tin của hai người Trần Dũng. Trước lúc hai người đi có đến đánh tiếng với ông, ông cũng căn dặn họ vài chuyện mà tối qua đã nghĩ đến, cũng hướng dẫn họ cách nói chuyện làm sao cho vừa lòng Trần Thanh. Vốn nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng người ông lệnh đứng bên ngoài Hồ gia thôn ngóng tin đột ngột chạy về nói lại, rằng sau khi hai người kia vào trong thôn, nửa ngày sau lại có một chiếc xe ngựa từ trong đó chạy ra, hướng về trấn trên.

Ai chẳng biết bây giờ, trong Hồ gia thôn, người sở hữu xe ngựa chỉ có một mình Trần Thanh. Nếu vậy, chiếc xe ngựa đó là đi đâu, và ai đang ngồi trong xe.

Trưởng thôn càng nghĩ càng rối tung, lại lệnh cho người đi qua Hồ gia thăm dò tin tức. Nhưng người Hồ gia miệng quá cứng, lại có xích mích từ lâu với Trần gia nên bọn họ không biết được tin gì.

Thấy thời gian dần dần trôi qua, trong lòng trưởng thôn càng lo âu, đến lúc ông sắp không chịu nỗi mà qua Hồ gia “đòi người”. Quan sai đột nhiên đến Trần gia thôn.

Thôn nhỏ như bọn họ, một năm chỉ gặp quan sai hai lần. Lần đầu là thu thuế đất, lần hai là thu thuế đầu người. Nay đột nhiên quan sai lại đến, trong lòng trưởng thôn có dự cảm không lành.

-Ra mắt các vị quan gia.

Trưởng thôn cúi thấp đầu chào mấy người trước mặt. Thôn dân sau ông cũng run rẩy chào, mỗi lần họ gặp quan binh là mặt mày xanh mét, sợ hãi.

Đinh bộ đầu không trả lời, mặt lạnh tanh hỏi ông.

-Trần Khế ở đâu?

Trưởng thôn giật mình một cái, cung kính nói.

-Bẩm quan gia, hắn ta hẳn là đang ở nhà. Mời các vị vào trong uống nước, tiểu nhân sẽ cho người gọi ngay ạ.

Đinh Lương ( Đinh bộ đầu ) gật đầu, cùng mấy quan binh khác vào trong nhà trưởng thôn đợi. Trưởng thôn gọi thôn dân sau mình, mặt hầm hầm mà bảo hắn đi kêu Trần Khế đến đây.

Mối quan hệ của trưởng thôn cùng Trần Khế từ lâu đã không êm đẹp. Trần Khế luôn ngấp nghé cái ghế trưởng thôn của ông, nhiều lần còn bày trò làm ông mất mặt. Hôm nay, quan sai đột ngột cho gọi người này khiến trưởng thôn cảm thấy nguy cơ đang gần kề.

Quả đúng như ông nghĩ, sau khi Trần Khế đến, Đinh bộ đầu bèn trước mặt toàn gia thôn mà thông báo.

-Ngày hôm nay, huyện thái gia vừa xử xong một vụ án. Trần Dũng và Bùi Diễm của Trần gia thôn can tội nhục nhã danh dự người khác, đồng thời truy cứu đến việc năm xưa hai người đối xử tệ bạc với đứa con thứ ba là Trần Thanh. Huyện thái gia phán hai người từ mai phải đi thị chúng hai ngày, sau đó đứng phạt trước ngọ môn ba ngày để cảnh tỉnh lòng dân. Còn phải đền bù cho lão bản của Mỹ Thực Lâu là Trần Thanh 200 lượng bạc làm phí tổn thất tinh thần.

Mấy thôn dân sửng sốt.

-Ta mới nghe cái gì, Trần Thanh?

-Trần Thanh của A Dũng làm lão bản của Mỹ Thực Lâu à?

-Hả, sao chứ…

Đinh Lương ngăn mấy người đang nói.

-Trần lão bản chẳng qua trùng tên họ với Trần Thanh của bổn thôn. Huyện thái gia đã tra rồi, hai người không hề có quan hệ gì. Trần Dũng và Bùi Diễm nhiều lần làm phiền Trần công tử, cho rằng đối phương là con trai của mình nên mới bị xử phạt. Huyện thái gia cũng nói rõ, về sau bất cứ ai của Trần gia còn đến làm phiền Trần công tử, tội xử gấp năm, tuyệt không tha thứ.

Mấy thôn dân sửng sốt. Hai người A Dũng sao lại dám như vậy. Đi nhận ông chủ Mỹ Thực Lâu là con trai mình. Ai chẳng biết vị lão bản này giàu nứt đố đổ vách, làm sao là thằng con nghèo kiết xác của họ được. Hai người đang mơ à?

Đinh Lương nói tiếp.

-Trần Quốc quản lý tộc nhân không nghiêm, làm việc tất trách. Huyện thái gia hủy chức trưởng thôn của ngươi, lập Trần Khế làm tân trưởng thôn. Bắt đầu từ bây giờ tiếp quản Trần gia, tuyệt đối không được gây ra sai lầm như trước.

Trần Khế vội đứng ra cúi chào, luôn miệng đảm bảo sẽ quản lý tốt tộc nhân, tuyệt không giống cựu trưởng thôn làm việc tất trách.