[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 5: Dọn sạch trung tâm mua sắm




Giữa trưa, Trần Thanh nấu một bữa cơm đơn giản, vừa ăn cậu vừa quan sát không gian bên ngoài. Bất chợt, Trần Thanh cảm thấy không khí xung quanh càng lúc càng nóng. Cái nóng này rất khó chịu, nó không đơn giản như ta cảm thấy nhiệt độ quanh mình nóng lên, mà nó như có hàng ngàn tia lửa nóng đốt da thịt của ta. Hiện tại Trần Thanh đang ở trong nhà mà còn cảm thấy khó chịu như vậy, không biết nếu đứng dưới ánh mặt trời sẽ như thế nào nữa.

Tới tận lúc này, Trần Thanh đã hoàn toàn tin tưởng vào bài post

. Khoác thêm áo khoác dày để chống nắng, kéo thấp mũ lưỡi trai trên đầu. Trần Thanh bước ra ngoài, mục tiêu là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố.

Vâng, Trần Thanh chuẩn bị làm “đạo tặc”.

Trần Thanh tự nhận bản thân không phải là người tốt. Lúc mới lên Sài Gòn, vì đói mà chuyện gì cậu cũng dám làm. Mặc dù tay Trần Thanh chưa treo mạng người, nhưng mấy chuyện đánh nhau cậu cũng không lạ gì. Vì thế mà Trần Thanh mới biết đường dây mua được vũ khí với thuốc tây số lượng lớn như vậy. Chỉ là sau này ý thức như vậy là không có tương lai, cậu mới dần thay đổi. Sau bái được một vị đầu bếp làm sư phụ, mới theo nghề đầu bếp đến tận bây giờ.

Nói Trần Thanh không phải là người tốt vì cậu cũng ích kỷ như bao kẻ khác. Đối với cậu, bản thân ở vị trí đầu tiên, bất cứ gì cũng không sánh được.

Số tiền của Trần Thanh không nhiều, không đảm bảo để cậu mua được tất cả điều cậu muốn. Cho nên, Trần Thanh chỉ ưu tiên mua những thứ mà theo cậu nếu tận thế xảy ra không dễ lấy được. Còn những thứ như gạo, mì, thực phẩm, trang phục,…cậu xếp vào phía sau. Nếu hôm nay thời tiết không đổi, tận thế không có dấu hiệu xảy ra. Trần Thanh không có ý định đi trộm đồ, dù sao hành vi trộm cắp ở thời thế này cũng quá nguy hiểm.

Trần Thanh không đi xe của mình mà đón xe buýt đi tới trung tâm mua sắm thành phố. Hôm nay có nhiều người trong trung tâm mua sắm hơn bình thường, hình như người dân cũng mường tượng được điều gì nên vội vã vào trung tâm mua sắm. Dù vậy số lượng cũng không nhiều, đâu phải ai cũng như Trần Thanh có niềm tin tuyệt đối với bài post tận thế đâu. Chậm rãi đi vào trung tâm mua sắm, cậu dạo quanh các gian hàng như bình thường rồi thong thả vào nhà vệ sinh. Kiểm tra không có người nào xung quanh, Trần Thanh trốn vào trong không gian.

Trong không gian, Trần Thanh tưới cây, dọn dẹp rồi tập luyện nâng cao sức khỏe. Lúc đồng hồ điểm một giờ sáng, thay bộ trang phục khác có mũ trùm đầu, đeo khẩu trang che kín mặt, Trần Thanh ra khỏi không gian.

Nơi cậu đứng vẫn là nhà vệ sinh của trung tâm mua sắm. Cửa nhà vệ sinh bị khóa ngoài, Trần Thanh bèn thu cánh cửa này vào không gian, sao khi ra ngoài thì thả cánh cửa đó về chỗ cũ. Nhìn cánh cửa y nguyên không hề có dấu hiệu bị dịch chuyển, Trần Thanh bước ra phía các quầy hàng.

Nơi Trần Thanh chọn là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, gồm năm tầng lầu. Trong đây có đầy đủ tất cả những vật dụng mà bạn có thể tưởng tượng đến. Mục tiêu của Trần Thanh là “dọn sạch trung tâm mua sắm”.

Vâng, là dọn sạch trung tâm mua sắm.

Trần Thanh không có giác ngộ của kẻ tốt. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc chừa vật dụng lại cho người khác, hoặc là việc cướp sạch trung tâm mua sắm sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến người khác như thế nào. Đối với Trần Thanh, cướp một cái cũng là cướp, cướp một trung tâm mua sắm cũng là cướp. Nếu đã lấy thì lấy sạch tất cả, bây giờ không dùng tương lai ất có chỗ dùng. Vì thế, từ lầu năm đến lầu một, Trần Thanh dùng tốc độ nhanh chóng thu tất cả các kệ hàng vào. Những nơi cậu đi ngang, mọi thứ đều được dọn sạch, trống rỗng. Trần Thanh thậm chí còn dùng cách đã dùng để mở cửa nhà vệ sinh mà dọn sạch nhà kho của trung tâm mua sắm.

Sau khi dọn sạch trung tâm mua sắm, Trần Thanh dùng một cái búa cậu đã chuẩn bị đập vỡ cửa kính phía sau, trong tiếng còi báo động, cậu nhanh chóng chạy vào công viên bên cạnh, chạy đến chỗ tối tăm không có camera, Trần Thanh trốn vào không gian trước khi cảnh sát đến.

Trần Thanh đi dạo một vòng tận hưởng chiến lợi phẩm của mình. Các kệ hàng đứng sát nhau che kín mảnh đất cạnh căn nhà gỗ. Vì không có đủ chỗ mà vũ khí, xăng dầu được cậu di chuyển vào nhà gỗ.

Các tủ đựng đồ trong nhà đã được lắp kín, rau, củ, quả, thịt sống, thịt nguội, đồ hộp,…

Nhìn không gian đã được nhồi đầy hàng hóa, Trần Thanh mỉm cười lên giường ngủ.

Trốn trong không gian hai ngày, đảm bảo là không còn ai tìm kiếm quanh công viên nữa. Trần Thanh ra khỏi không gian, đón xe taxi trở về nhà.

Ngã người nằm trên sofa, Trần Thanh thở ra một hơi.

- Thật may mắn.

Cậu thầm cảm thán bản thân quá may mắn. Trung tâm mua sắm có camera giám sát, Trần Thanh tin rằng hình ảnh mình làm trong đó đã bị thu lại. Chắc chắn rằng bây giờ, cảnh sát và chính quyền rất muốn tìm cái kẻ “có siêu năng lực” là cậu đây. Cho nên thời gian tới, cậu định “cố thủ” trong nhà, tuyệt đối không ra ngoài cho tới khi tận thế đến. Tin rằng đến thời điểm đó, chẳng ai còn tâm trạng mà đi tìm kiếm cậu nữa.

Vốn dĩ, Trần Thanh từng có suy nghĩ sau khi cướp xong thì trốn luôn trong không gian, chờ tận thế đến thì ra ngoài. Nhưng cậu sợ.

Không gian này đến quá bất ngờ, cậu luôn lo lắng tới ngày nó biến mất. Tận thế đến, virus có ảnh hưởng gì đến không gian đó không. Lỡ chẳng may, không gian cảm thấy sự tồn tại của virus mà biến mất, hay thậm chí tự hủy, cậu đang ở trong đó thì sao. Trần Thanh biết nỗi lo của mình hơi xa. Nhưng nhiều năm tự lập, cậu quen với việc dự liệu mọi việc ở tình huống xấu nhất. Rồi sau đó mới tìm cách xử lý nó. Cho nên, Trần Thanh làm liều trở về nhà. Đương nhiên, nếu bị tóm thì cậu chẳng quan tâm cái gì mà nguy cơ bị không gian “hố” cũng sẽ trốn ngược lại vào nó.

Trần Thanh nghĩ rằng bản thân đã tính toán rất chi tiết rồi. Thế nhưng, cậu quên câu nói “người tính không bằng trời tính”.