Sáng hôm sau, Trần Dũng cùng Bùi thị mang theo một rổ tre đựng thịt cùng rau củ đến Hồ gia thôn. Hai đứa con của họ xấu hổ chuyện phải nịnh hót Trần Thanh nên không theo, thế là chỉ có hai vợ chồng tay nắm tay dắt nhau đi.
Dọc đường đi, mấy người ở Hồ gia thôn không ngừng chỉ trỏ họ, hai người cắn răng vén tay áo lên che mặt, bước chân nhanh hơn.
-Này bà, hai người bên Trần gia thôn qua đây làm gì nhỉ?
Một đám thôn phụ đang ngồi may trước nhà, một người chỉ vào hai thân ảnh vừa đi qua.
Mấy người còn lại nhìn theo, rồi nhao nhao trả lời.
-Ử nhỉ, sang đây làm gì nhỉ, bao năm rồi thôn ta có liên hệ gì với bên đó đâu?
Một người thì nghiến răng.
-Chuyện năm đó tôi chưa quên đâu. Ai cho phép họ sang đây vậy, chúng ta có cần đuổi đi không?
-Ừ nhỉ, chúng ta mau đuổi họ ra khỏi thôn đi…
-Đi nào…
Chợt một người trong đó giơ tay ngăn lại, miệng cười tinh ranh.
-Hối hả cái gì. Chúng ta cứ lén theo sau xem họ định làm cái gì, về sau có chuyện mà nói xấu bên đó. Đợi lát nửa mình đuổi cũng đâu có chậm.
Nghe cô nói, mấy người còn lại gật đầu.
-Quả nhiên là Nhi muội thông minh, đi, chúng ta cùng đi nào…
-Đi thôi…
Thế là một đám nữ nhân chậm rãi theo sau hai người, khi thấy hai người này dừng lại trước cổng Đào Viên Cư thì càng tò mò, trốn sang bên cạnh mà vểnh tai lên nghe.
Trần Dũng cùng Bùi thị sững sờ nhìn cánh cổng khổng lồ trước mặt. Trước đây nghe con trai nói Trần Thanh xây một cái Đào Viên Cư. Bọn họ chỉ nghĩ đó là một căn nhà bình thường trong một khu đất chừng vài chục thước ( 1 thước = 1 m). Đến khi đứng đây rồi, họ mới biết Đào Viên Cư này có bao lớn.
Mặt tiền của khu đất này đã dài chừng 100 thước, trên tường là ba chữ Đào Viên Cư làm bằng đá đỏ đắc tiền. Cánh cổng bằng gỗ lim cao chừng bảy tám thước, điêu khắc cẩn thận. Chỉ một cánh cổng đã quý giá như thế rồi, bên trong chắc hẳn càng sang trọng hơn nữa.
Bùi thị đẩy Trần Dũng một cái, ông liền giơ tay lên, gõ vào cánh cửa gỗ.
-Ai vậy?
Từ bên trong vang lên tiếng hỏi, rồi cảnh cửa chậm rãi mở ra, Phan Huy sửng sốt nhìn hai người bên ngoài. Thật xui cho bọn họ, người mở cửa là Phan Huy, chuyện xấu ngày hôm qua của bọn họ, hắn đã thấy hết. Cho nên hắn nhếch mép nhìn hai người bên ngoài.
-Hai người lại đến nữa à? Vu oan thiếu gia nhà ta không được, thiếu gia đã rộng lòng mà bỏ qua cho, còn có mặt mũi mà vào đây sao?
Bùi thị tức giận, quên mất lời căn dặn của trưởng thôn trước lúc đi, quen thói chửi lại.
-Mày dám nói chuyện với tao như vậy à. Tao là mẹ của chủ nhân mày đấy. Tao đến thăm con trai mình thì sao, mày cản được à. Xê ra!
Bùi thị định đẩy Phan Huy ra một bên rồi lách người vào trong. Nhưng Phan Huy đã có dự liệu từ trước, nên giữ chặt cánh cửa, không cho mụ vào.
-A di đây chưa hết bệnh à. Hôm qua đã nói rõ như vậy mà bà còn một hai dám nhận thiếu gia nhà tôi là con à? Lòng tin của a di đây quả thực quá lớn rồi đấy. Có cần tôi mời những người làm chứng hôm qua đến đây, để nhắc bà lại một lần nữa là thiếu gia nhà tôi không phải con trai của bà. Thiếu gia nhà tôi anh minh lỗi lạc, người lại hiền từ phúc hậu, sao xứng làm con trai của a di đây chứ.
Bùi thị tức muốn nổ phổi, chỉ vào mặt Phan Huy.
-Mày…mày…mày nhớ mặt cho tao, tao phải nói với thằng ba đuổi cổ mày ra khỏi nhà.
Phan Huy nhún vai, xem lời Bùi thị như gió thoảng.
-Chuyện gì vậy Phan Huy?
Phan Huy vội quay lại, cúi chào Phạm Hưng.
-Phạm quản gia.
Phạm Hưng nhăn mày nhìn hắn. Cái tên này chuyện gì cũng tốt, chỉ bị một tật là nói nhiều. Ông đã nhiều lần căn dặn nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy. Cũng may hắn cũng biết giới hạn, luôn đảm bảo bản thân hoàn thành tốt công việc của mình. Ông cũng bẩm báo thiếu gia, nhưng cậu nói hắn như vậy không vấn đề, không chừng về sau còn có chỗ dùng nữa. Nên ông mặc kệ hắn.
Phạm Hưng thấy nghe tiếng gõ cửa, bèn gọi Phan Huy ra xem là ai. Ông đợi một lúc, thấy hắn vẫn còn nói chuyện không ngừng với bên ngoài, liền ra xem thử. Nhìn hai người mặt mũi khó chịu bên kia cửa, ông bèn lên tiếng hỏi.
Bùi thị quay qua nhìn Phạm Hưng. Xem ra tên này là quản gia của nhà thằng ba, nhìn trang phục của ông ta với thằng người hầu xem, còn đắc tiền hơn cả trang phục của bà nữa. Nghĩ đến mình còn thua một kẻ người làm, bà sẳng giọng.
-Đây chắc là quản gia nhà thằng ba Thanh. Bọn ta là cha mẹ của nó, mau mở cửa cho bọn ta vào.
Nãy giờ Phan Huy vẫn giữ chặt cánh cửa, thị cùng chồng cố ra sao cũng không kéo được. Không biết cái tên trước mặt này sao lại khỏe như vậy được.
Phạm Hưng không thèm nháy mắt một cái, lạnh lùng trả lời.
-Thôn phụ to gan, dám giả mạo cố lão gia cùng phu nhân, lão gia cùng phu nhân bất hạnh mất sớm, lấy đâu ra mà ngươi tự nhận.
Bùi thị nghiến răng.
-Ta là mẹ của nó. Không tin ngươi đi vào mà hỏi.
Phạm Hưng lắc đầu.
-Thiếu gia đã sớm căn dặn ta, dạo này hay có mấy người không bình thường, thích chiếm tiện nghi của kẻ khác nên đi xung quanh nhận bừa thân thích. Người đã nói song thân mình đã sớm rời trần thế, họ hàng trong nhà cũng không còn ai. Nếu có ai đến nhận cứ báo lại là không quen rồi. Mời hai vị đi cho.
Trần Dũng tức giận.
-Ông nói cái gì, thằng chó đó dám trù ẻo vợ chồng ta chết sao?
Phạm Hưng gằn giọng.
-Ta xem hai người cũng là thôn dân, nên mới lịch sự nói chuyện. Nếu các ngươi còn dám bất kính với thiếu gia thêm một lần nữa. Thì đừng trách sao ta độc ác. Phan Huy! Vào gọi thêm người ra đây, hai người này dám bôi nhọ thiếu gia thêm một lời. Cứ đánh cho ta. Có việc gì ta chịu tội cùng thiếu gia.
Phan Huy vội chấp tay vâng lời, miệng cười tét đồng ý. Hắn đã ngứa mắt hai người này từ sớm, chẳng qua sợ ảnh hưởng danh tiếng của thiếu gia nên mới nhịn nãy giờ. Quản gia đã có lời, hắn còn sợ gì nữa. Hôm nay, hai kẻ này dám chửi, hắn dám đánh.
Gọi thêm hai người nữa, thế là ba người Phan Huy đứng trước mặt, thích thú nhìn hai người Bùi thị. Thầm tiếc rẻ sao hai tên này giờ lại im như vậy, họ không chửi thì bọn hắn sao ra tay được.
Hai người Bùi thị nhìn dáng vẻ ngóng trông của ba người này, tức muốn sùi cả bọt mép. Nhưng ngại lời của tên quản gia, nên chỉ dám mắng chửi trong lòng mà không dám làm gì.
Được một lát, Bùi thị bèn kéo Trần Dũng qua ngồi bên rìa đất trước cổng Đào Viên Cư, dáng vẻ như nói “ta cứ ngồi ở đây đấy, xem các ngươi làm được gì nào”.
Ba người Phan Huy thấy vậy thì nhún vai, đóng cửa lại làm việc tiếp. Hai người kia muốn ngồi cứ ngồi, trời nắng chói chang, chỗ họ ngồi không có lấy một bóng cây, xem thử họ chịu được bao lâu.