[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 43: Trần gia lại lộ mặt ( 1 )




Trần Dũng vừa vào nhà đã bực bội ném ngay cái cuốc xuống đất, cán cuốc va vào chân bàn đánh “cốp”. Như chưa dứt khó chịu, ông lớn tiếng la.

-Thằng hai, mày chết mẹ nó chỗ nào rồi!!!

Hữu Thiên đang nằm trong phòng, nghe tiếng ông lò dò đi ra,

-Cha, con đây, người có chuyện gì vậy, vừa về nhà đã la lối rồi.

Trần Dũng nghiến răng trừng lại hắn.

-Tao có chuyện gì hả. Mẹ mày, đã căn dặn hôm nay phải ra đồng cày đất, chuẩn bị ra giêng trồng vụ lúa mới. Mày mẹ nó lại ở nhà ngủ, để thằng già này phải nai lưng ra làm một mình. Thằng chó, mày nói xem tao sao lại sinh ra thứ như mày chứ.

Nói rồi Trần Dũng lao đến định đá cho Hữu Thiên mấy đá, nhưng tên này đã nhanh chóng trốn qua bên cạnh, miệng la oai oái.

-Mẹ ơi. Mẹ ơi, cha định đánh con.

Bùi thị đang ở trong bếp, vội chạy ra ngăn ông lại.

-Ông nói thì nói thôi, làm gì động tay động chân với con nó. Nó không phải con trai ông à? Lỡ đánh ra chuyện gì, ông không đau lòng sao?

Trần Dũng hất tay bà ra.

-Đau lòng à? Thà đau lòng còn hơn về sau tui bị nó làm cho tức chết. Thằng chó này ngoại trừ biết xòe tay xin tiền đi ăn chơi, nó giúp được gì cho tôi. Việc ngoài đồng một mình tôi cán đáng, bà nói xem sinh nó ra làm gì.

Bùi thị trừng lại.

-Từ nhỏ đến lớn nó có làm bao giờ đâu, toàn do thằng bất hiếu kia làm, giờ đột nhiên ông kêu nó phải ra ngoài chịu nắng chịu gió, sức nó sao chịu nỗi. Ông cũng phải để con có thời gian thích nghi chứ.

-Thích nghi! Nó thích nghi hơn nửa năm rồi, còn…

Trần Dũng lớn tiếng định nói lại, nhưng thấy Bùi thị trừng mắt nhìn mình, tiếng nói bị mắc ngay cổ họng, không dám hốt ra. Ông cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận lúc trước sao lại cho phép thằng bất hiếu kia rời đi, để giờ phải một mình làm việc chứ. Chỉ trách lúc đó ông nghĩ không tới, cái gì mà kiện lên quan. Nó mà dám kiện lên quan, xử cũng xử tội bất hiếu của nó trước rồi. Ông vậy mà vì ngu muội nhất thời, cho nó giấy đoạn tuyệt quan hệ, giờ nó đi đâu cũng không biết.

Trần Dũng thở dài.

-Phải chi thằng ba…

Bùi thị gắt lại.

-Gì mà thằng ba, thằng chó đó không còn là con của tôi nữa.

Trần Dũng phất tay, lắc đầu.

-Dù nó có là con hay không, chỉ cần nó còn ở đây tôi đâu khổ cực vậy. Không biết giờ nó ở đâu nữa. Bà nói xem, nếu giờ tìm lại nó, mình gọi nó về nó có chịu không.

Bùi thị khịt mũi.

-Cái gì mà chịu hay không. Thằng đó dám lừa chúng ta. Nó thử để tôi tìm được xem, tôi gọi một tiếng mà nó dám không về, tôi lôi nó lên quan cho quan giết nó luôn.

Bùi thị cũng tức giận. Đến khi Trần Thanh đi, bà mới biết được việc nó làm nhiều như thế nào. Chưa kể việc ngoài đồng, chỉ việc nhà thôi bà cũng đã muốn phát điên rồi. Năm xưa lúc còn cậu, nhà cửa mà không ngay ngắn hay có tí bụi bẩn, bà đều nắm đầu cậu ra mà đánh chửi. Đến khi tự tay làm, bà mới biết lau chùi cho nhà sạch là cực khổ ra sao. Ban đầu bà cũng cố gắng dọn dẹp, cuối cùng mệt mỏi quá mà bỏ lơ luôn, kết quả nhà cửa ngày càng bẩn.

Chất lượng bữa ăn cũng ngày càng kém, trước đây trên mâm ít nhất phải có năm món ăn, bốn xào một canh, những ngày lễ tết sẽ có thêm một món thịt nữa. Nhưng dọn dẹp, giặt giũ, rửa chén bát đã mệt chết rồi, bà còn sức đâu mà làm nhiều món như vậy, thế là kết quả hiện tại chỉ còn hai món xào và một canh.

Nếu chỉ việc chất lượng sinh sống trong nhà giảm thì thôi đi, đằng này ngay cả thu nhập cũng kém đi. Hồi đó có Trần Thanh phụ giúp, Trần Dũng chỉ cần làm nửa ngày là xong việc, nửa ngày còn lại ở nhà, có ai nhờ gì thì đi phụ việc cũng kiếm thêm chút thu nhập. Bà cũng thường tìm mấy món đan lát về để tối Trần Thanh làm thêm, mỗi tháng cũng thêm được vài văn tiền.

Bây giờ, các khoản kiếm thêm đó mất hết. Trần Dũng thì cắm đầu cả ngày ngoài đồng, đan lát về đêm cũng không có người làm. Tiền để cho thằng hai đi chơi với bạn, tiền để con út mua sắm quần áo mới cũng không còn. Mỗi lần nhìn thấy mấy đứa con thua kém chúng bạn, lòng bà đau như cắt. Càng thêm hận Trần Thanh không biết điều, dám bỏ trốn nơi khác.

Ban đầu vợ chồng Trần Dũng đoán cậu đi chẳng bao lâu, được vài hôm là sẽ quay về cầu xin bọn họ thôi. Bởi hai người biết cậu làm gì có tiền, người lại mang bệnh thì làm gì nỗi, không khéo là đói chết bên ngoài đó chứ. Bọn họ còn bàn nhau nếu cậu quay về, xem thử nếu bệnh cậu không nặng thì bỏ chút tiền bốc thuốc. Đợi cậu khỏe xong thì bắt cậu làm việc gấp đôi, gấp ba để bù lại số tiền kia. Còn nếu cậu bệnh gần chết thì đuổi đi, đỡ phải tốn tiền ma chay.

Nhưng đợi lại đợi, ngày lại ngày trôi qua, lúa ngoài đồng chờ gặt, nhà cửa lộn xộn cả lên mà cậu vẫn không về. Tưởng rằng Trần Thanh đã chết mất xác ở đâu rồi, nhưng có thôn dân nói từng thấy cậu ở trấn trên, mặt mũi tuy bị che kín hết, nhưng quần áo và thân hình thì không sai. Bọn họ đoán có khả năng cậu đang sống đâu đó ở trấn trên, có chuyện tốt nên không thèm quay về nhà. Thế là hai người tức giận lên trấn tìm kiếm.

Nhưng kiếm, kiếm mãi mà vẫn không tìm được cậu. Mắt thấy tiền trong túi ngày một vơi, thế là bèn tức giận trở về nhà, thề với lòng nếu có ngày để họ gặp được, cậu chết chắc.

Nửa năm trôi qua, ý định tìm Trần Thanh của hai vợ chồng ngày một lớn. Cũng không phải họ yêu thương gì cậu, chẳng qua nghe nói lương nhân công trấn trên rất cao, mỗi tháng ít nhất cũng 20 văn tiền. Cậu đi cũng nửa năm, trong túi không chừng có tận 100 văn tiền. Tưởng tượng số tiền đáng lẽ phải nằm trong túi mình lại không biết đang chạy ở đâu, đêm nào Bùi thị cũng khó ngủ.

Nghe hai người nói chuyện, mắt Trần Hữu Thiên đảo quanh, nhớ đến lời đồn vô tình nghe được, hắn bèn nói chen vào.

-Cha mẹ, không chừng ta thật sự biết Trần Thanh ở đâu.

Hai vợ chồng quay qua nhìn hắn, Bùi thị vội vàng nói.

-Thằng hai, con biết thằng bất hiếu kia ở đâu à. Sao không nói cho mẹ sớm, nó đang ở đâu.

Hữu Thiên cười.

-Cha mẹ, hai người biết “Mỹ Thực Lâu” không?