Hai chiếc xe ngựa lộc cộc chạy trên đường, thôn dân Hồ gia chăm chú dõi theo. Từ lúc Trần công tử đến đây, bọn họ cũng quen với việc xe ngựa lưu thông trong thôn rồi, không còn bỡ ngỡ như mấy ngày đầu nữa. Nhưng hôm nay, ngoài xe ngựa của cậu ra còn có thêm một chiếc xe khác, mấy người chau đầu bàn luận xem trong đó là gì.
Trước tiên, xe ngựa dừng trước nhà trưởng thôn. Trần Thanh xuống xe, cùng Đại Ngưu vào trong. Nhóm hạ nhân mới mua vẫn ở yên bên trong xe.
-Trưởng thôn!
-Trần công tử!
Trưởng thôn sảng khoái cười với Trần Thanh, sắc mặc rạng rỡ hơn hẳn. Mấy tháng gần đây, thôn dân nhờ làm việc cho cậu mà thu nhập khá tốt, dư dả hơn nhiều. Trưởng thôn thấy dân thôn mình ngày càng tốt, trong lòng ngày càng vui. Thêm nữa bản thân ông cùng con trai cũng kiếm được một số tiền kha khá, nên việc ngày càng nhìn Trần Thanh thuận mắt là không tránh khỏi. Nếu ông ấy có con gái, không chừng bây giờ đã dùng ánh mắt xem con rể quý để nhìn cậu rồi.
Trần Thanh tươi cười cùng trưởng thôn trò chuyện rồi giới thiệu Đại Ngưu với ông. Trong thôn nếu có người lạ đến sẽ gây tò mò, nên Trần Thanh nói trước để về sau ông ấy dễ đi lại trong này hơn. Trưởng thôn cũng vui vẻ gật đầu tỏ ý không vấn đề gì.
Trần Thanh chấp tay.
-Mấy hôm nay đã phiền trưởng thôn cùng thôn dân hỗ trợ Đào Viên Cư rồi. Ta vô cùng cảm kích. Hôm nay ta dẫn hạ nhân trong nhà đến đây sinh sống, từ ngày mai không phiền thôn dân nữa.
Trần Thanh nói chuyện lịch sự, mục đích lại vô cùng tàn nhẫn “ta có người làm free rồi, không tuyển mấy người làm công trong thôn nữa đâu”. Đương nhiên không phải cậu tiếc tiền, chưa nói 1000 lượng vàng của Ngô viên ngoại cậu chưa xài hết, hiện tại Mỹ Thực Lâu mỗi tháng cũng kiếm trên ngàn lượng bạc, tiền đối với Trần Thanh đã không quan trọng như những ngày mới đến thời đại này. Chỉ là ý thức địa bàn của Trần Thanh quá cao, có người lạ vào khu vực của cậu khiến cậu thấy khó chịu, đương nhiên đó không bao gồm những nhân viên mà mình mua, trong giới hạn cho phép cậu hoàn toàn chấp nhận được.
Trưởng thôn nghe lời Trần Thanh, nụ cười hơi “héo” một chút. Nhưng nghĩ lại chuyện này cũng dễ hiểu thôi, Trần công tử đây không thiếu hạ nhân, không nhất thiết phải thuê thôn dân làm việc mãi. Biết là vậy, nhưng nghĩ đến hàng trăm thôn dân, ông vẫn thấy tiếc.
-Ta hiểu rồi. Lát nữa ta sẽ thông báo cho thôn dân ngày mai không cần đến. Đây là số bạc mà lúc trước công tử đưa để trả công cho thôn dân còn dư, tổng cộng là 12 lượng 6, ta gửi lại công tử.
Trần Thanh phất tay.
-Số bạc dư này trưởng thôn cứ phân cho thôn dân giùm ta, xem như ta cảm ơn thôn dân đã giúp đỡ những ngày qua. Đào Viên xây mới, lẽ ra phải làm lễ tân gia mời mọi người, nhưng nhân số điền viên ít ỏi, không đủ sức làm một bữa tiệc lớn như vậy. Số tiền này cũng xem như mời mọi người một bữa cơm tại gia, mong mọi người đừng trách.
Trưởng thôn định lên tiếng nói nếu Trần Thanh không đủ lực, thôn dân có thể giúp cậu làm tân gia. Nhưng chợt nghĩ lại, tâm tư Trần công tử kín đáo, lí do ít người chưa hẳn là đúng. Xem ra đây là muốn tạo khoảng cách nhất định với thôn dân. Trưởng thôn thở dài, chỉ trách thôn dân mình không biết thân phận, mơ tưởng trèo cao. Ông không quên mấy lần Trần công tử này đến, mấy phụ nhân trong thôn bóng gió giới thiệu con cháu trong nhà cho cậu, còn mấy cô nương chưa định hôn sự trong thôn cũng như vô tình mà lượn lờ trước mặt cậu.
Trước đây thấy Trần công tử chỉ cười không nói, ông nghĩ cậu không để ý gì, thậm chí còn le lói niềm hi vọng cậu nhìn trúng ai đó trong thôn, để “thân càng thêm thân”. Giờ xem ra, công tử người ta cái gì cũng giữ trong bụng, chỉ là chưa có dịp nói thôi. Hành động lần này của cậu mưu đồ vạch một giới hạn giữa mình và thôn dân rồi. Có lẽ ông nên họp thôn dân lại mà cảnh cáo, tránh họ làm phiền lòng cậu ta, rồi về sau không có quả ngọt mà ăn đâu.
Nghĩ vậy, trưởng thôn gật đầu cười với Trần Thanh.
-Vậy ta thay thôn dân cám ơn Trần công tử. Chúc ngài tân gia vui vẻ.
Nói chuyện với người thông minh quả nhiên dễ chịu. Trần Thanh hài lòng với thái độ thức thời của trưởng thôn. Đúng như ông nghĩ, cậu không hài lòng với hành động “mai mối” của thôn dân. Cho dù cậu luôn nói muốn cưới vợ, nhưng người vợ đó không phải là mấy cô bé mới mười hai, mười ba tuổi. Bọn họ lại như không thấy thái độ qua chuyện của cậu, hết người này đến người kia chạy đến trước mặt cậu mà vo ve. Cho nên, Trần Thanh quyết định cùng mấy người thôn đây “kính như viễn tân”, thỉnh thoảng gặp mặt chào hỏi nhau cái thôi, thân thiết cậu không dám rồi.
Tạm biệt trưởng thôn. Hai chiếc xe ngựa chạy đến Điền Viên Cư. Từ xa, Đại Ngưu đã thấy được nơi ở mới của thiếu gia nhà mình, quả thật sang trọng, quý phái.
Xe dừng trước cổng, ông nhảy xuống đẩy cửa ra rồi lại đánh xe vào trong. Chiếc xe phía trong cũng theo sau.
Chờ đám người làm rụt rè xuống xe, Trần Thanh thanh toán 300 văn tiền cho người đánh xe. Chờ hắn đánh xe rời khỏi, cậu bảo Đại Ngưu đóng cửa lại, rồi một đám người theo cậu vào nhà chính.