[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 32: Thanh toán chi phí




Hồ Phong chỉ vào khoảng trống giữa hồ nước và cổng.

-Chỗ này còn trống nhiều quá, không biết công tử có muốn xây dựng thêm gì không.

Trần Thanh lắc đầu.

-Chỗ đó ta có dự định khác, không cần chạm vào.

Hồ Phong vội gật đầu xác nhận.

Trần Thanh lấy tiếp trong ngực áo ra vài xấp giấy, theo thứ tự mà đưa cho Hồ Phong và Hồ Đại.

-Đây là bản vẽ các cấu trúc nhà cửa, vật dụng ta yêu cầu. Hai người xem thử, nếu cái nào không ổn chúng ta bàn lại.

Hai người nhận bản vẽ , nghiêm túc xem. Hồ Phong chỉ vào bản vẽ căn nhà ở trung tâm.

-Không biết công tử muốn dùng chất liệu gì để xây nhà?

Trần Thanh trả lời.

-Dãy nhà cho hạ nhân, Phong huynh cứ làm bằng vật liệu bình thường là được, nhưng chọn loại nào tốt một chút. Còn căn nhà chính này, ta muốn làm bằng gỗ lim?

-Gỗ lim?!

Hồ Phong giật mình nhìn cậu. Lí do Hồ Phong giật mình không phải thời đại này không có gỗ lim, mà bởi vì nó quá đắt. Thời đại này ngoài việc ẩm thực không phát triển, còn lại cũng khá giống địa cầu xưa của Trần Thanh. Và tất nhiên, gỗ lim ở đây cũng giống vậy, rất rất rất đắc tiền.

Thời đại này, con người chỉ dùng gỗ lim để làm bàn ghế, mà đó chỉ là dành riêng cho những gia đình giàu có sử dụng. Một căn nhà một tầng bằng gỗ lim, giá trị ít nhất cũng hơn trăm lượng vàng, chỉ có kẻ khác người như Trần Thanh mới nghĩ đến việc sử dụng gỗ lim làm nhà, cũng chỉ có cậu mới dám chi tiền để làm điều đó.

Thật ra, Trần Thanh đã mơ ước một căn nhà bằng gỗ lim lâu rồi. Đó là lí do cậu muốn xây một căn nhà mới cho mình, chứ không thèm mua lại các khu đất đã được xây dựng và trang trí sẵn. Về gỗ lim, chưa nói đến cấu trúc sọc vàng đen sang trọng, chất liệu của nó cũng cứng cáp, không biến dị và chịu được lực. Là loại gỗ thích hợp nhất để xây nhà cửa. Ở hiện đại, cậu là dân “nghèo” nên dù thèm muốn như thế nào cũng phải nhịn, bây giờ đã có đủ tài chính, cậu dại gì mà không làm.

Trần Thanh gật đầu với ba người đang há hốc mồm.

-Đúng vậy là gỗ lim. Không những căn nhà chính là gỗ lim, cổng chính của khu đất và cây cầu chỗ hồ nước cũng phải làm bằng chất liệu này.

Hồ Phong ấp úng.

-Công tử, ta có khả năng giúp ngài liên hệ nơi mua số lượng gỗ lim lớn như vầy. Nhưng chi phí…

Phần còn lại Hồ Phong nói không ra lời, sợ bản thân vừa mở miệng nói cậu không đủ tiền trả, cậu lập tức hẹn quá hóa giận mà phất tay áo đi luôn.

Trần Thanh hiểu ý Hồ Phong, cậu phì cười.

-Chuyện tiền bạc không thành vấn đề. Thúc cứ làm bảng tính đại khái chi phí trước, ta sẽ đưa thúc bạc. Có tiền trong tay, chuyện gì cũng dễ làm hơn.

Được Trần Thanh xác nhận, Hồ Phong yên lòng, nhìn tiếp các bản vẽ còn lại, thấy không có vấn đề gì khác, hắn bèn nói với Trần Thanh.

-Đại khái không có vấn đề, ta cũng đã liên hệ thôn dân rồi, nếu công tử đồng ý, từ ngày mai có thể làm việc.

Hồ Đại xem bản vẽ các vật dụng bằng gỗ Trần Thanh đưa, rồi nhăn mày nói với Trần Thanh.

-Công tử, thật xin lỗi, các bản vẽ này của ngài quá phức tạp. Sợ rằng một mình ta không thể hoàn thành tốt được, ta định nhờ sư phụ của mình đến hỗ trợ. Không biết…

Hồ Đại ngượng ngùng nói với Trần Thanh, cảm thấy mình đã làm mất mặt phụ thân. Hồ Quý đã tranh thủ cho cậu cơ hội này, nhưng năng lực cậu lại không đảm đương nổi, khiến phụ thân bị chê cười rồi. Vốn tay nghề Hồ Đại cũng không tệ, làm mấy vật dụng bàn ghế, tủ, giường cho thôn dân là dư sức. Thậm chí nếu các thiết kế phức tạp một chút, cậu cũng có thể làm được.

Nhưng xem yêu cầu của Trần Thanh, cậu chỉ biết lắc đầu. Chưa kể đến các cửa lớn, cửa sổ của nhà chính quá rườm rà, còn yêu cầu các khớp nối kỳ lạ. Khó đến phải kể cây cầu đặt cạnh hồ, chiều ngang dư sức cho hai chiếc xe ngựa đi qua, còn phải chạm khắc tinh tế. Nhưng thứ khó nhất chính là cánh cổng của khu đất, yêu cầu mỗi cánh cửa phải dùng gỗ nguyên khối, bên trên chạm khắc hoa văn cầu kỳ, phức tạp.

Cho dù Hồ Đại có khả năng làm được các hình điêu khắc kia, một mình cậu cũng không đủ lực để có thể di chuyển các khối gỗ khổng lồ liên tục. Cho nên, chỉ còn cách mời sư phụ đến hỗ trợ. Sư phụ của Hồ Đại là một thợ mộc có tiếng trên trấn trên, tay nghề không cần phải nghi ngờ.

Trần Thanh cũng biết yêu cầu của mình hơi khó so với một thợ mộc ở nông thôn, nên việc Hồ Đại đề xuất cậu hoàn toàn đồng ý, thậm chí còn có ấn tượng tốt với chàng trai này, là một người biết liệu sức mình, không tham lam ôm đồm.

Thấy trưởng thôn và Hồ Đại ngượng ngùng, Trần Thanh cười xua tay.

-A Đại huynh đừng ngại, tự ta cũng biết các yêu cầu của mình làm khó cho huynh. Nên việc huynh cần thêm người hỗ trợ là tốt.

Rồi cậu nói tiếp.

-Về giá cả những vật dụng này, vật liệu ta sẽ cung cấp, huynh cứ xem xét rồi đề xuất cho ta giá công làm. Nếu không có vấn đề gì thì có thể tiến hành.

Hồ Đại đồng ý, thế là ngồi nghiêm túc tính toán chi phí của mình cùng sư phụ và những người phải mời hỗ trợ thêm.

Trần Thanh ngồi nói chuyện một lát với trưởng thôn. Hơn một canh giờ sau, hai người kia đã đưa cho cậu hai tờ giấy ghi chú.

-Công tử. Đây là bảng chi tiết đại khái ta vừa tính xong. Ngài xem lại có chỗ nào sai sót không.

Trần Thanh nhận tờ giấy từ tay Hồ Phong, nghiêm túc kiểm tra. Hồ Phong rất cẩn thận, hắn liệt kê chi tiết số lượng nhân công, ngày công dự trù là bốn tháng, ngoài ra các chi phí khác như tiền mua vật liệu, tiền mua gỗ, tiền xe cộ đi lại đều được hắn ghi chú rõ ràng. Tổng cộng là 120 lượng vàng và 810 lượng bạc.

Trần Thanh gật đầu.

-Được rồi, tạm thời như vậy. Đợi khi bắt tay vào làm việc thì sẽ ghi lại rõ ràng hơn. Không biết thôn mình trả công như thế nào.

Hồ Phong đáp.

-Hồi công tử, là trả vào cuối ngày.

Trần Thanh gật đầu. Đưa cho ông xấp ngân phiếu tổng trị giá 121 lượng vàng.

-Huynh cầm lấy.

Hồ Phong sợ run.

-Công tử…cái này…một lần ta không dám cầm nhiều như vậy. Hay công tử cứ đưa ta trước 810 lượng bạc đi, rồi khi nào xe giao gỗ đến, ngài thanh toán sau vậy. Cầm nhiều như vậy, ta sợ…

Hồ Phong nói mà run lập lập. 121 lượng vàng đấy, lỡ trong thôn có kẻ tham lam, hoặc hắn xui xẻo, làm mất ngân phiếu này có bán cả nhà hắn cũng không đủ để trả.

Trần Thanh gật đầu, là cậu sơ sót. Đưa cho một người nông dân 121 lượng vàng, hắn mà dám cầm ngược lại cậu còn bất ngờ. Thế là cậu chuyển sang đưa hai tờ ngân phiếu 500 lượng bạc.

-Đây, huynh cầm tròn 1000 lượng bạc đi.

Lúc này Hồ Phong mới dám vươn tay nhận, rồi run rẩy nhét vào trong ngực áo, tay giữ chặt lại như bất cứ lúc nào nó cũng có thể bay ra.

Hồ Đại cũng đưa tờ giấy ghi chú của hắn cho Trần Thanh, trên đó liệt kê giá tiền công cho từng vật dụng một. Rất rẻ, tổng tiền hết chỉ có 12 lượng bạc. Trần Thanh sảng khoái thanh toán một lượt cho Hồ Đại. Nhận được tiền công, hắn hứng khởi đếm rồi cất ngay vào người.