[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 163: Về nhà ( Hoàn )




So với Liễu Đại Thiên sửng sốt không biết làm gì, đám đông bên dưới thức thời hơn hẳn. Bọn họ hiển nhiên biết chuyện hôm nay vẫn chưa xong, và đương nhiên bọn người thấp cổ bé họng như họ không có quyền gì để mà can thiệp. Cho nên, cách tốt nhất là cúi thấp đầu, vui vẻ xem kịch thôi.

Trên thực tế Phương Bảo Địa không muốn làm Minh chủ võ lâm. Vốn dĩ hắn chỉ muốn lợi dụng chức vụ này để mà làm một số việc. Bây giờ Trần Thanh đã về, không có gì quan trọng hơn nữa. Hắn chỉ muốn trở về hưởng thụ thế giới riêng của hai người mà thôi.

Nhưng mà, nếu Thanh Thanh muốn hắn làm, vậy thì hắn sẽ làm.

Giác ngộ tư tưởng lời “vợ” là thánh chỉ, Phương Bảo Địa cũng gật đầu với Liễu Đại Thiên, giọng điệu như ban ơn.

-Ừm, chức Minh chủ này, ta làm.

Liễu Đại Thiên tức đến bật cười. Ông cảm thấy tất cả sự kiên nhẫn mấy mươi năm của mình đều dồn vào lúc này. Cắn răng ngăn bản thân không làm điều gì ngu ngốc, ông cười với Trần Thanh, mắt thâm trầm.

-Hắn muốn làm chức Minh chủ, ta không cản. Nhưng Trần công tử quên một điều, chức vụ này không phải là vật trong túi của Liễu mỗ. Ai cũng có thể lên đài để tranh chức.

Trần Thanh cười một cách sâu sa, gật đầu.

-Được, hắn sẽ lên tranh.

Rồi cậu nhìn một vòng xung quanh, nhẹ giọng.

-Ai làm rụng một sợi tóc của hắn, ta lấy mạng của kẻ đó.

Đám đông như chim cúc run rẩy, cố gắng cúi thấp đầu tránh ánh mắt của cậu. Nếu tâm trí có thể tự lên tiếng, tin rằng bây giờ xung quanh toàn là lời thề thốt, son sắt một lòng.

“Đại nhân, ngày yên tâm. Tiện nhân tuyệt đối sẽ không lên đài, tuyệt đối không dám đụng vô một sợi lông của Phương Thần Rèn đâu.”

Trông thấy thái độ của đám đông, Trần Thanh quay lại, cười với Liễu Đại Thiên.

-Có thể bắt đầu rồi.

Rồi cậu quay sang nói với Liễu Ngọc Như.

-Hắn không cần cô để khiến bọn người kia ca tụng. Vì ta sẽ khiến họ quỳ xuống mà nâng hắn lên.

Phương Bảo Địa giật mình, quay phắt sang nhìn Trần Thanh, mắt sáng rỡ.

Đây là....Nếu hắn không phải đang ảo tưởng, có thể nào nói Thanh Thanh đang ghen vì hắn hay không. Có phải dù không biểu hiện ra ngoài, thực tế trong lòng cậu vẫn khó chịu vì những lời lúc nãy của Liễu Ngọc Như. Cậu đây là đang bảo vệ hắn?

Thấy ánh mắt mơ màng của Phương Bảo Địa, Trần Thanh khinh bỉ. Cái tên này không biết đang mơ tưởng đến đâu nữa rồi. Cậu đá hắn một cái, hất cầm.

-Đi lên đó, cầm chức Minh chủ về nhà chơi.

Phương Bảo Địa hí hửng, vội trả lời.

-Tuân lệnh.

Rồi hắn phi người lên đài, sừng sững đứng trước mặt Liễu Đại Thiên.

-Ai sẽ đấu với ta?

Liễu Đại Thiên cắn răng, bặm chặt môi, trừng mắt nhìn bọn người chết nhát dưới khán đài.

Quả thật là một lũ rác rưởi, chả được tích sự gì. Liễu Đại Thiên thầm chửi rủa bọn họ trong lòng. Chỉ tiếc ban đầu ông đã lỡ miệng nói là không tham gia, bây giờ mà trở mặt thì còn gì là danh dự. Nhưng nếu ông không làm gì, chức Minh chủ này xem ra phải đưa cho Phương Bảo Địa. Thế nhưng, trao lại quyền cho một tên phản phúc, ông không cam tâm.

Trong lúc Liễu Đại Thiên đang đắn đo xem bản thân có nên vứt hết mặt mũi mà huỷ lời đã nói không, một bóng người đã bay lên trên đài.

Tà áo bay bay, bóng dáng đĩnh đạc, gương mặt tang thương, Hoàng Phi chấp tay.

-Hoàng Phi tham chiến.

Liễu Đại Thiên mừng như điên, so với Phương Bảo Địa, lão nhân Hoàng Phi này rõ ràng là lựa chọn tốt hơn. Đều nói kẻ thù của kẻ thù là bạn, xem mối quan hệ giữa Hoàng Phi với Trần Thanh, tin rằng chờ cho ông ta lên được chức, hai tên kia sẽ không dễ sống rồi.

Tin tưởng như thế, nên Liễu Đại Thiên vội gật đầu.

-Nếu đã vậy, mời hai vị đấu. Người nào chiến thắng sẽ là Tân Minh Chủ.

Vừa nói ông ta vừa kéo Liễu Ngọc Như lùi ra sau, chừa sân đấu cho hai người.

Phương Bảo Địa nhìn Hoàng Phi, mặt lạnh tanh, ôm quyền.

-Đắc tội!

Hoàng Phi cười, bộ dáng thoải mái.

-Đừng trách lão nhân ta khi dễ kẻ yếu. Nhường tiểu tử ngươi ra chiêu trước.

Phương Bảo Địa cười.

-Được!

Nói rồi hắn vung kiếm lên, đâm tới.

-Phương Bảo Địa!

Nghe tiếng gọi, hắn vội dừng chiêu. Lo lắng nhìn Trần Thanh bên dưới, hiểu nhầm là cậu có việc gì.

Thế nhưng. Cậu chỉ nhìn hắn, cười tươi.

-Không cần. Về nhà thôi!

Gương mặt từ ngơ ngác đến hân hoan. Nỗi vui mừng xâm chiếm toàn bộ tâm trí, Phương Bảo Địa quay lại gật đầu với Hoàng Phi.

-Tại hạ nhận thua.

Nói rồi hắn nhanh chóng nhảy xuống đài, vui vẻ nắm tay Trần Thanh. Quay người rời khỏi, đám đông xung quanh tự động tránh ra tạo lối đi cho bọn họ.

-Tại sao?

Tiếng Hoàng Phi gầm lên sau lưng, Trần Thanh không thèm quay đầu, chỉ nhẹ nhàng.

-Ta từng hứa với một người, trong điều kiện cho phép sẽ hỗ trợ ông. Nếu ông đã muốn cái chức đó như vậy. Ta đưa nó cho ông.

Nói rồi cậu nhanh chóng bước ra ngoài, sau lưng tiếng hét của Hoàng Phi vẫn chưa dứt, trộn lẫn những tiếng rì rầm tranh cãi. Nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa. Quay đầu nhìn người bên cạnh, tên ngốc kia không hiểu gì cũng nhe răng cười với mình. Trần Thanh bật cười. Cậu phải về nhà thôi!

*( Hoàn Chính Văn )

PS: Khi nào tâm trạng tốt sẽ viết phiên ngoại. Giờ dịch bệnh, lười.*