[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 15: Mua mặt nạ




Trần Thanh liền hỏi.

-Ở đây ngươi có làm mặt nạ không vậy? Là loại mặt nạ che nửa trên khuôn mặt.

Thợ rèn chăm chú nhìn Trần Thanh. Dẫu đã che kín mặt bằng mũ trùm, trên mặt cũng quẹt đầy sình đất, nhưng không hiểu sao Trần Thanh lại cảm thấy ánh mắt này quá đáng sợ. Như thể nó có năng lực xuyên qua tấm vải mà nhìn rõ cậu vậy.

Đánh giá Trần Thanh một lúc, thợ rèn gật đầu.

-Vâng có. Khách quan có thể lại đây tham khảo.

Thợ rèn dẫn Trần Thanh vào phía trong, vách trong lò rèn có riêng một tủ hàng chứa đủ các loại mặt nạ. Cậu nhìn mà muốn bật cười, thời đại này thế mà cái này cũng thông dụng như vậy nhỉ.

Chỉ vào tủ, thợ rèn hỏi.

-Khách quan muốn kiểu dáng nào?

Trần Thanh bèn chỉ vào một loại. Kiểu dáng từ phải kéo dài sang trái, bên phải chỉ che đủ trán và mắt, rồi kéo đến mũi rồi che lên má trái. Kiểu dáng này khá kín đáo, nhưng vẫn đủ không gian cho da mặt “thở” một chút.

Thợ rèn gật đầu, rồi quay qua nói với Trần Thanh.

-Vậy khách quan mở giúp mũ trùm, tôi phải đo kích thước khuôn mặt để làm vừa với ngài.

Trần Thanh ngập ngừng, rồi cũng cởi mũ trùm ra. Thợ rèn nhìn cậu ngây người, sau đó giật mình tỉnh lại. Hắn vội vươn tay lấy một cây thước và quyển sổ cạnh cậu.

Trần Thanh cảm thán người ở đây làm việc quá tận tâm. Vị thợ rèn này đo đi đo lại trên mặt cậu, lắm lúc còn dùng tay sờ lên để xem thử cấu trúc khuôn mặt. Trần Thanh không hề nghĩ người này có ý gì khác. Đầu tiên, cả hai đều là đàn ông. Hắn ta lợi dụng sờ cậu làm gì. Thêm nữa, trên mặt cậu bây giờ lần ngang lần dọc, ngay cả cậu còn thấy mình khác người. Nếu người này có thể mê mẩn được khuôn mặt như vầy, cậu chịu thua luôn.

Chợt thợ rèn kề mặt sát vào Trần Thanh, cậu trợn tròn mắt, giật mình lui ra sau một bước.

-Ông chủ? Chuyện gì vậy? – Trần Thanh cau mày nhìn người này.

Thợ rèn vội xua tay, rồi liên tục xin lỗi.

-Xin lỗi, xin lỗi,…là tại ta tò mò quá. Mong khách quan đừng trách. Thông thường người đến mua mặt nạ này, không phải trên mặt có bớt thì cũng là bị sẹo làm tổn thương. Chỉ có khách quan tôi không nhìn ra gì khác. Cho nên…mới kề sát xem cho rõ…

Hắn ta giải thích đến đó Trần Thanh cũng đã hiểu. Hóa ra người này nghỉ là quằn quện trên mặt cậu là do che dấu cái gì. Cậu cũng bó tay với độ nhiều chuyện của ông chủ này, trông cũng “men” như vậy, hóa ra là bà tám.

Trần Thanh bèn khoát tay.

-Không sao. Ta không trách. Khi nào…

Trần Thanh vừa định hỏi ngày nhận hàng, thì thợ rèn chợt nhìn cậu.

-Khách quan có muốn khắc gì lên trên mặt nạ không?

-Khắc? – Trần Thanh khó hiểu.

-Vâng, khách hàng của tôi thường yêu cầu khắc thêm hoa văn lên trên mặt nạ để dễ phân biệt. Không biết khách quan muốn khắc gì?

Trần Thanh suy nghĩ. Vốn ban đầu cậu chỉ muốn có cái che mặt là được, nhưng lời nói của chủ lò rèn đánh thức cậu.

Đúng rồi, tại sao lại không nhỉ? Tưởng tượng một cái mặt nạ trơn bóng trên mặt, xem ra quá đơn điệu. Hơn nữa, khắc thêm hoa văn lên để dễ phân biệt nó với của người khác. Đồng thời làm dấu ấn của riêng cậu. Không phải tên này cũng nói là mọi người ai cũng khắc đó sao. Nên cậu cũng không tính là khác người.

Thế là Trần Thanh vẽ lên trên cuốn sổ của thợ rèn mẫu cậu muốn.

-Cái này là hoa gì, đẹp vậy? – Thợ rèn mê mẩn nhìn đóa hoa Trần Thanh vẽ.

-Đây là hoa anh đào, là loài hoa tượng trưng cho sự dũng cảm và chính trực. – Trần Thanh vuốt ve đóa hoa trên giấy.

Cậu từng có cơ hội ngắm lễ hội hoa anh đào. Khung cảnh hàng ngàn đóa hoa khoe sắc, rồi vạn vạn cánh hoa xuôi theo chiều gió, khung cảnh xinh đẹp đó mãi mãi sợ rằng cậu không thể nào quên được.

Trần Thanh rất thích ý nghĩa của loài hoa này. “Hãy sống và chết như hoa anh đào, dù lìa cành vẫn giữ mãi hương thơm”. Cậu yêu thích hoa này đến mức mà trong không gian cậu dự trữ tận mấy bịch hạt giống của nó, đủ màu sắc trắng, hồng, đỏ.

-Hoa anh đào? – Thợ rèn nhíu mày suy nghĩ. – Ta không biết loại hoa này, nhưng ý nghĩa của nó hay thật.

-Khi nào xong được vậy? – Thấy trời đã chuyển tối, Trần Thanh bèn kết thúc câu chuyện.

-Sáng mai khách quan có thể đến lấy rồi.

Trần Thanh gật đầu hài lòng. Quả nhiên vị thợ rèn này rất trách nhiệm, vừa lên đơn hàng mà sáng mai đã nhận được. Tốc độ không thể đùa.

-Vậy cảm ơn. Bao nhiêu tiền vậy? – Trần Thanh vừa đeo mũ trùm đầu, vừa hỏi.

-Khách quan muốn làm mấy cái?

Trần Thanh suy nghĩ một chút, rồi quyết định làm hai cái. Một cái sử dụng, một cái để dành phòng hờ.

Thấy Trần Thanh giơ hai ngón tay, thợ rèn bèn cười nói.

-Tất cả là 100 lượng bạc.

Trần Thanh quay phắt đầu qua, trừng mắt nhìn thợ rèn. 100 lượng bạc, người này đang đùa với cậu à, sao không đi ăn cướp luôn đi. 100 lượng bạc cậu mua được cả cái tủ mặt nạ trước mặt luôn ấy. Trông cậu dễ lừa như vậy à.

Có lẽ thái độ của Trần Thanh quá rõ ràng, thợ rèn cười cười xua tay.

-Khách quan đừng hiểu lầm. Ta xem khách quan quý khí nên mới lấy giá tiền đó. Những mặt nạ kia chất liệu làm bằng sắt, dù cố gắng như thế nào cũng không giảm độ nặng của nó được. Khách quan nếu đeo lên sẽ rất khó chịu đấy. Nên ta quyết định làm mặt nạ cho huynh bằng bạc nguyên chất, tuyệt đối vừa nhẹ vừa thông thoáng. Không tổn hại gương mặt của huynh.

Mặc thợ rèn giải thích, Trần Thanh vẫn trừng mắt nhìn hắn ta. Trong đầu bàn tính lách cách.

-Quá đắc. Ông chủ giảm chút đi. – Xưng hô của Trần Thanh cũng thay đổi. Trong mắt cậu, đây không còn là anh thợ rèn giang hồ phóng khoáng, mà hắn ta đã biến thành một ông chú chuyên đi lừa đảo kẻ mới như cậu.

Thợ rèn cũng cười, hỏi cậu.

-Vậy khách quan thấy bao nhiêu là vừa?

-10 lượng bạc.

Thợ rèn cười khổ.

-Khách quan à. 10 lượng bạc chưa đủ làm một gốc mặt nạ đâu. 80 lượng.

-30 lượng. – Trần Thanh càng chắc chắn đây là kẻ lừa đảo, mới đó mà giảm cho cậu 20 lượng bạc rồi kìa.

-70 lượng.

-40 lượng.

-Thôi được rồi, 60 lượng, không thể giảm nữa đâu. Nếu giảm nữa thôi thì ta làm loại bằng sắt cho ngài, chỉ 200 văn tiền thôi.