**Chương 147: Minh chủ võ lâm, để ta đến lấy.
**
Nhưng hai người trước, làm sao có thể so sánh với người thứ ba.
Đó là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mềm mại quyến rũ. Dễ dàng nhận thấy người này cũng đã khá lớn tuổi, nhưng điều đó không ảnh hưởng nhiều đến phong thái của bà ta. Dù tóc đã bạc trắng, da đã nhăn nheo, nhưng bà vẫn toát lên khí chất vạn người kính phục. Tên của bà là Trương Thi Thi.
Nhìn từ bên ngoài, Trương Thi Thi không có vẻ gì là người độc ác. Thậm chí trông bà còn vô cùng lương thiện. Thế nhưng, nói đến sự tàn bạo, Quỷ La Vương và Nhị Nương không là gì với người này. Trương Thi Thi có một sở thích duy nhất là “gìn giữ thanh xuân”.
Tương truyền, năm xưa bà là đệ nhất mỹ nhân tại Đại Hạ. Nhan sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, không biết đã làm say đắm biết bao nhiêu vị đại hiệp lúc bấy giờ.
Trương Thi Thi cũng biết vẻ đẹp của mình, và bà vô cùng trân quý nó, thậm chí, bà còn cố gắng làm đủ mọi cách để gìn giữ nó.
Thế nhưng, khi thời gian dần một trôi qua, thanh xuân đã mất, tuổi già gần kề, mọi cố gắng níu kéo nhan sắc của bà đều là vô ích.
Khi tất cả những thủ thuật đều không mang lại kết quả như mong muốn. Trương Thi Thi tìm đến những bí quyết “bàng môn tả đạo”: tắm máu trinh nữ, uống máu hài nhi.
Trương Thi Thi vốn dĩ là chưởng môn của Thanh Hoa phái – một môn phái chỉ nhận nữ đệ tử. Vốn dĩ ban đầu đây cũng là một danh môn chánh phái trong võ lâm, nhưng dần dần khi những hành động của bà ta ngày một đi xa, Thanh Hoa trở thành một tà phái người người căm thù.
Còn nhớ ba mươi năm trước, giang hồ góp sức truy quét Thanh Hoa phái. Đây được xem như là một trong những sự kiện lớn lúc bấy giờ. Thậm chí, đến tận hôm nay, khi nhắc đến sự kiện ngày hôm ấy, những người đã từng tham gia vẫn còn cảm giác run rẩy, sợ hãi.
Thời điểm năm ấy, võ công của Trương Thi Thi thuộc hạng đầu trong giang hồ. Nên có thể tưởng tượng được mọi người đã phải khó khăn như thế nào để có thể chiến thắng được bà ấy. Dù vậy, sức lực một người thì làm sao có thể đấu lại cả một võ lâm.
Mặc dù cuối cùng vẫn để bà ta trốn thoát, nhưng dù sao đây cũng là thành công của nhân sĩ võ lâm. Vậy lí do khiến mọi người run rẩy, sợ hãi là gì?
Trương Thi Thi trốn thoát, đệ tử bà ta người thì bị bắt, người lẩn trốn, cả một đại môn phái cứ như vậy mà tan nát.
Đến lúc các nhân sĩ võ lâm vào Thanh Hoa phái kiểm tra, họ sởn gai óc với những thứ bên trong đại phái này: xác người.
Xác người treo lủng lẳng khắp nơi, những cái xác bị rút cạn máu, trắng bệch treo ngược trên xà nhà.
Không biết là do máu người có tác dụng, hay chỉ là tác dụng của tâm lí. Quả thật nhan sắc của Trương Thi Thi đã cải thiện, thế nên, bà ta càng điên cuồng hơn nữa.
Ban đầu chỉ là tắm và uống máu, đến cuối cùng bà ta thậm chí còn ăn thịt những người mà bà ta rút máu. Không những thế, còn treo xác họ khắp nơi để dù bản than đi đến đâu cũng có thể thấy được. Bà ta xem đó như thể là một chiến tích vẻ vang của mình vậy.
Thời điểm ba người xuất hiện. Những kẻ biết chuyện thì run rẩy, suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Còn những người không biết, dù không hiểu rõ tại sao, nhưng từ khí chất của ba người cũng rụt đầu rụt cổ.
Nếu đây là khung cảnh của ba mươi năm trước, tin rằng ba người này không thể nào yên ổn mà ngồi yên như vậy được. Thế nhưng, giang hồ hiện tại đã khác xưa rồi.
Những đại hiệp trẻ tuổi làm sao biết bọn họ được.
Những người biết họ đa phần đã về với cát bụi, những kẻ năm ấy còn sống, kẻ thì thoái ẩn giang hồ, kẻ bây giờ ngồi chung thì năm ấy chỉ là đệ tử vô danh. Hiếm lắm mới có vài vị chưởng môn có danh tiếng, cũng bị ích lợi và tương lai của môn phái khiến đắn đo, chần chờ. Giang hồ hiện tại không trãi qua cảnh gió tanh mưa máu năm xưa, cũng không chịu nỗi đau xót bị mất bằng hữu, người thân. Cho nên giang hồ hiện tại xem như một con hổ bị nhốt trong lồng, xem bề ngoài có vẻ oai hùng, dữ dằn, nhưng thực tế bị kìm kẹp, cố nhe răng để giấu đi nỗi sợ trong lòng.
Trông thấy ba người này, những kẻ có ý định tranh chức Minh chủ đều rụt đầu lại.
Gì chứ, so với chức Minh chủ võ lâm, họ vẫn cảm thấy mạng mình đáng giá hơn. Ba người này rõ ràng đến đây với mục đích không tốt. Nếu họ tranh chức võ lâm thì đám đại hiệp dưới chỉ có thể cung kính dâng lên, còn tranh với giành cái gì nữa. Còn nếu bọn họ đến đây để làm gì, thôi thì để tên Liễu Minh chủ đứng mũi chịu sào cho rồi. Họ không dám tranh đâu.
Trông thấy mấy người này, mày Phương Bảo Địa không tự chủ nhăn lại. Những người này rõ ràng đã thoái ẩn nhiều năm, mười năm trước cũng chẳng lộ mặt tranh chức minh chủ, tại sao năm nay lại đột ngột xuất hiện?
Biến số đột ngột khiến Phương Bảo Địa bất an, hắn cảm thấy trận đấu hôm nay sợ rằng không đơn giản như hắn đã nghĩ. Thậm chí cái ghế Minh chủ kia, sợ là hắn vô duyên rồi.
Ngồi xuống vị trí sắp xếp cho mình, hắn nắm tay thật chặt, cắn răng để ngăn bản thân lộ vẻ xúc động quá mức.
Phương Bảo Địa có thể nhịn, nhưng một vài người lại không nhịn được. Chỉ thấy phạm vi trăm mét xung quanh , những đại hiệp có tiếng nghiêm túc trên giang hồ lại như mấy vị đại tỷ nhiều chuyện mà chau đầu lại bàn luận, tiếng rì rầm vang lên khắp chốn.
“Liễu Đại Thiên kính chào các bằng hữu giang hồ!”
Tiếng nói của Liễu Minh chủ đột ngột vang lên, cất ngang tiếng bàn tán xung quanh. Những kẻ đang chụm đầu lại giật cả mình, chợt cảm thấy xấu hổ vì bản thân vì “tám chuyện” mà không để ý Liễu Minh chủ đã xuất hiện từ lúc nào. Đồng thời cũng cảm thán nội lực của đối phương quá mức cao cường.
Mọi người lục đục đứng lên chào ông ta, sau đó ngồi im vị trí của mình, yên lặng theo dõi những chuyện kế tiếp.
Chờ mọi người đã yên tĩnh lại, Liễu Đại Thiên tiếp lời.
-Liễu mỗ đa tạ các vị bằng hữu đã tin tưởng ta suốt nhiều năm qua, hôm nay là ngày tìm ra vị Minh chủ mới cho Võ lâm. Mong rằng vị Minh chủ mới sẽ dẫn dắt giang hồ ngày càng lớn mạnh.
Mọi người đồng thanh vỗ tay hoan hô. Chờ tiếng hoan hô vừa dứt, Đinh chưởng môn của Kỳ Cương phái đứng lên, chấp tay cùng giang hồ, ông dõng dạc.
-Liễu minh chủ quá lời rồi, nhìn thử xem trong giang hồ này có ai xứng đáng với chức Minh chủ võ lâm hơn ngài đây. Võ lâm nhờ ngài mới có được diện mạo ngày hôm nay. Nếu đổi lại là người khác, sao có thể đảm nhiệm được. Đinh Hào ta là người đầu tiên phản đối đây.
Những người xung quanh yên tĩnh lại, khung cảnh lại diễn ra quá nhiều lần, đến mức họ cũng chán, chả muốn phản ứng thêm gì.
Đinh Hào quan sát đám người xung quanh, rồi cười tiếp lời.
-Dù sao Liễu Minh chủ đã làm Minh chủ ba mươi năm nay, ngài đang tuổi hùng mạnh, ta thấy hay là cứ để ngài làm tiếp mười năm nữa, chờ lớp trẻ trong võ lâm trưởng thành, xem xem có ai xứng đáng kế nghiệp ngài không đã.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay tán thành, liên tiếp các vị Chưởng môn các phái lớn nhỏ cũng bày tỏ bản thân mong muốn ông tiếp tục đứng đầu giang hồ. Đám đại hiệp mới ra đời xúc động, không ngờ Minh chủ lại được yêu mến và tin tưởng như vậy, Võ lâm có ngài ấy quả nhiên là may mắn. Còn mấy lão yêu tinh rành sự đời thì lặng lẽ khinh bỉ trong lòng. Ai chẳng biết mấy tên tán thành kia toàn có mối quan hệ thân thiết với vị Minh chủ kia. Cũng phải khen vị Minh chủ này tài giỏi, không ngờ có thể nắm được bọn người kia chắc như vậy.
Tiếng tán thành ngày một vang dội, không ít thiếu hiệp được người dẫn đường, nhiệt huyết sôi trào cùng hô vang “Mong Liễu Minh chủ tiếp tục dẫn dắt Võ lâm tiến lên!”.
Những chưởng môn các phái khác liếc nhìn đệ tử của mình, nhưng vì trong lòng họ mang ý xấu nên để mặc đệ tử mình, không nhắc nhở.
Cái ghế Minh chủ này năm nay khó ngồi, thôi thì cứ để tên Liễu Đại Thiên đó ôm đi, chỉ hi vọng hắn ta có mạng mà ôm thôi.
Thậm chí, trong lòng những người này còn hi vọng Liễu Đại Thiên có thể chiến thắng. Dù sao, tên Đại Thiên này chỉ có đam mê quyền lực, lại hay ra vẻ thôi, ít ra hắn cũng không làm chuyện gì xấu. Võ lâm trong tay hắn ta, bọn hắn còn có chỗ để thở. Chứ nếu lọt vào tay một trong ba vị kia, sợ rằng giang hồ phải dậy sóng thật rồi.
Liễu Đại Thiên làm một cái vái chào thật sâu với đám đông bên dưới, sau đó ông xúc động nói.
-Đa tạ các vị đã tin tưởng, nhưng quy định từ xa xưa của Võ lâm là vậy. Liễu mỗ không dám trái lời.
Ngừng một chút, rồi ông tiếp lời.
-Hay là cứ như vầy. Nếu có vị bằng hữu nào muốn làm Minh chủ võ lâm, mời lên đài ứng tuyển. Chỉ cần có thể đánh thắng được Liễu mỗ. Chức Minh chủ võ lâm sẽ thuộc về người ấy.
Mấy người biết chuyện phía dưới thở dài. Lại nữa, lại nữa. Năm nào cũng vậy.
Đánh thắng ông ta? Mơ à. Ngoài mấy vị cao nhân đã thoái ẩn giang hồ, Liễu Minh chủ võ công đứng đầu võ lâm, ai có thể đánh hắn ta được chứ. Mấy lần trước cũng vậy, có người không biết chuyện cũng lò dò lên ứng tuyển, kết quả bị ông ta đánh bỏ cả mạng.
Nhưng năm nay sẽ khác. Mấy vị này nhìn sang vài vị lão bất tử bên cạnh, năm nay không hiểu sao có lắm mấy người lặn tăm nhiều năm đột ngột xuất hiện, sợ là tên này muốn ngồi yên trên cái ghế kia cũng khó.
Nhưng khiến mấy người này giật mình, người đầu tiên đứng lên ứng tuyển lại là Phương Bảo Địa.
Mấy đệ tử phái khác đã được chưởng môn mình căn dặn, nên không ai dám ý kiến gì. Chỉ riêng Phương Bảo Địa mang mục đích đến, nên hắn chậm rãi đứng dậy, liếc xung quanh nhìn ánh mắt hốt hoảng của mọi người, đạp nhẹ chân, thân hình hắn nhẹ bay lên đài cao.