Nghe lời đe dọa cũng Vân Tiêu, Phương Bảo Địa chợt cười lớn, cười đến mức chảy cả nước mắt ra, rồi hắn vừa cười vừa nói với ông.
-Phương Bảo Địa con đã sớm không cần Nam Hồng Sơn làm chỗ dựa, sở dĩ ở đến tận hôm nay chẳng qua là để báo ân. Nếu sư phụ đã quyết vậy, xin nhận của đệ tử ba lạy.
Nói rồi hắn quỳ sụp xuống, dập đầu thật mạnh ba cái với Vân Tiêu, rồi ngước đầu lên nhìn ông, ánh mắt bi thương.
-Ân tái tạo con mãi không quên, công dưỡng dục con chẳng thể bỏ. Chỉ cần sư phụ còn cần, Phương Bảo Địa con sẽ hết lòng ra sức. Con sẽ lệnh thuộc hạ lập tức chuẩn bị để rời Nam Hồng Sơn, chức trưởng lão phải nhờ sư phụ tìm người thay thế.
Rồi hắn cúi đầu, ánh mắt bên dưới đầy sát khí.
-Nếu sư phụ đồng ý, con vẫn sẽ là phân đà chủ của Nam Hồng Sơn, vì ngài phục vụ. Nếu sư phụ không cần, con sẽ mãi mãi tách rời bang phái, vĩnh viễn không liên hệ. Nhưng dù chọn điều nào, cũng mong sư phụ bỏ qua cho con cùng Thanh Thanh, con không muốn đối đầu với Nam Hồng Sơn, và con tin sư phụ cũng không muốn đối đầu với một kẻ đứng hàng mười hai giang hồ bảng, từng giữ chức trưởng lão và nắm nhiều bí mật của Nam Hồng Sơn. Chuyện xấu xảy ra, cả hai ta đều là người chịu thiệt. Mong sư phụ suy xét.
Vân Tiêu ngồi im trên ghế, trừng mắt nhìn kẻ quỳ dưới chân mình, máu nóng toàn thân như bốc lên. Cuối cùng ông thở dài, thỏa thuận.
Vân Tiêu nhẹ bước đến, nâng Phương Bảo Địa vậy, rồi vỗ nhẹ vai hắn ta, dịu giọng.
-Tình cảm sư trò bao năm nay, sao ta có thể nói bỏ là bỏ được. Vi sư chẳng qua là lo lắng cho con nên mới làm như vậy. Nếu con đã quyết định chọn người này, vi sư đương nhiên sẽ ủng hộ con. Phân đà chủ thì phân đà chủ vậy, dù sao con mãi là đệ tử của ta, đổi một cái ghế ngồi cũng không khiến tình cảm sư trò ta thay đổi.
Phương Bảo Địa cũng cung kính cúi đầu với ông, nhẹ trả lời.
-Cám ơn sư phụ. Có sự ủng hộ của ngài, con tin tưởng bọn con sẽ hạnh phúc.
Rồi hắn tiếp.
-Trời đã trễ lắm rồi, sư phụ nghỉ ngơi. Đồ nhi xin phép về lại phân đường.
Vân Tiêu cười, vỗ tay hắn.
-Được, con cũng về nghỉ ngơi đi. Thanh Thanh đứa bé kia nhanh nhẹn, hẳn sẽ không có chuyện gì.
Phương Bảo Địa vâng một tiếng, rồi quay đầu ra ngoài, cho tới lúc biến mất trong ánh nhìn của Vân Tiêu, tuyệt chưa từng quay đầu lại.
Nhìn theo tấm lưng tuyệt tình kia, ánh mắt Vân Tiêu thâm sâu, rồi thở dài một tiếng trở lại phòng.
Bóng đêm phủ xuống, che đi một màn đối thoại không hề êm đẹp, cũng che đi những chỗ tối trong mối quan hệ của hai người. Sáng mai, bình minh trở lại, bọn họ vẫn sẽ cười nói cùng nhau, tình cảm sư – trò như chưa từng thay đổi. Chỉ là, tận sâu bên trong cả hai đều biết, có gì đó đã không còn như lúc ban đầu.
…
Vừa về đến phân đường, Phương Bảo Địa đã như nổi điên mà đập nát tất cả những đồ đạc trong phòng. Đến khi tâm trạng hắn ta đã ổn định, vật dụng trong phòng đã không còn gì là nguyên vẹn.
Nghe tiếng động, Phương Bảo Địa trừng mắt nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài là các thuộc hạ và đệ tử của hắn đang đứng im, sát khí chưa kịp thu đập thẳng vào bọn người kia, vài người đứng đầu đã kiềm không được mà hộc máu.
Trông thấy bọn họ nhăn mày khổ sở, tâm trí Phương Bảo Địa phục hồi, vội thu lại sát khí của bản thân, lạnh giọng.
-Chuẩn bị đi, chúng ta rời Nam Hồng Sơn.
Một đệ tử bộ dáng thanh tú cung kính hỏi.
-Sư phụ, đi ngay hôm nay?
Phương Bảo Địa lắc đầu.
-Không cần gấp như vậy, các ngươi một phần ở lại sắp xếp, khi nào xong sẽ rời đi. Còn lại theo ta đi tìm Thanh Thanh, tên Trương Đình kia lúc nãy đi về phía Bắc, chúng ta tranh thủ đuổi kịp.
Rồi hắn nghiêm giọng.
-Chuyện Thanh Thanh mất tích, tuyệt đối không cho phép lộ ra bên ngoài. Tình hình bây giờ không an toàn, các ngươi đi tìm người cũng nên kín đáo một chút, đừng gây ra sóng gió gì.
Các đệ tử vội liên tục xác nhận bản thân sẽ giữ kín tiếng, rồi một người trong đó dè dặt hỏi.
-Sư phụ, sư nương túc trí đa mưu, hẳn sẽ không có vấn đề gì, mong người bình tĩnh, bọn con sẽ cố hết sức.
Nghe đệ tử nói, Phương Bảo Địa thở dài. Bình tĩnh, hắn sao lại có thể bình tĩnh cho được. Mặc dù hắn luôn dặn lòng là Trần Thanh sẽ không sao đâu. Cậu thông minh như vậy, tài giỏi như vậy, lại có “năng lực khác người” như vậy, hẳn cậu sẽ tự biết bảo vệ bản thân. Nhưng tận sâu bên trong Phương Bảo Địa biết, hắn đây là đang tự cổ vũ mình. Tên Trương Đình kia nổi tiếng háo sắc, vào tay hắn ta không biết Thanh Thanh có chịu thiệt gì hay không. Thanh Thanh tính nóng nảy, hẳn sẽ khó chịu khi bên cạnh tên kia.
Hơn nữa, hắn còn lo lắng tên đó không nhịn được mà động tay động chân với cậu. Với tính cách của Thanh Thanh chắc chắn không chấp nhận chịu thiệt. Lúc đó sợ là sẽ có chuyện không hay xảy ra. Thậm chí, Phương Bảo Địa còn tính đến chuyện xấu nhất xảy ra là bí mật Thanh Thanh luôn che giấu sẽ bị lộ. Bây giờ, hắn đã lập sẵn kế hoạch trong đầu là nên làm gì để bảo vệ cậu nếu chuyện kia có thêm người khác biết. Tin rằng đến lúc đó cái mà hắn phải đối đầu không chỉ là một hoặc hai thế lực.
Chuyện bản thân lo lắng nhưng lại không thể nói rõ với kẻ khác được. Phương Bảo Địa chỉ lắc đầu rồi phẩy tay cho bọn người kia lui xuống. Các đệ tử thấy vậy vội vâng dạ lui ra, rồi nhanh chóng sắp xếp theo lệnh của hắn ta. Mùng một tết, cái tết thứ hai mà Thanh Thanh ở lại thời đại này, Nam Hồng Sơn “đổi gió”.