[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 11: Không gian thay đổi




Trưởng thôn bất ngờ vì ông nghĩ rằng Trần Thanh sẽ đói khổ khi rời đi cái nhà này. Còn Trần Thanh quyết tâm vì cậu biết rằng cuộc sống về sau của cậu sẽ tốt, rất tốt. Dẫu cậu không biết sẽ tốt như thế nào, nhưng cậu tin rằng nó sẽ tốt hơn những người trong thôn này rất nhiều. Cậu có tri thức của thời đại mới, cậu có không gian kỳ diệu, nên cậu hoàn toàn có điều kiện mà tự tin.

Nếu ngày hôm nay, chỉ cần một người trong thôn này lên tiếng bênh vực cậu. Cậu sẵn sàng vì “Trần Thanh”, vì đây là nơi sinh ra “cậu” mà ghi nhớ. Tương lai nếu có gì tốt, sẽ không quên hỗ trợ bọn họ. Nhưng tộc nhân của thôn này ích kỷ, xấu xa, chỉ biết ức hiếp kẻ yếu. Lúc bị xâm phạm lợi ích mới chịu mở lời kháng cự. Trưởng thôn lại bao che kẻ xấu, vì mặt mũi bên ngoài mà không phân phải trái. Một cái thôn như vậy cậu cần gì lưu luyến. Cắt đứt tên mình trong gia phả, để phòng về sao cậu có chỗ nào tốt. Họ lại lấy danh là họ hàng để mà đến ghê tởm cậu. Dẫu chuyện họ chiếm tiện nghi cậu là không thể xảy ra, nhưng cứ có một đống ct cứ chạy đến trước mặt mà bốc mùi, dù ai cũng khó mà chịu nỗi.

Thế là giấy đoạn tuyệt quan hệ được lập ra. Lí do là do cả hai bên hết duyên phụ tử, quyết định đoạn tuyệt quan hệ từ đây. Sau này sống chết, giàu nghèo đều không liên hệ với nhau.

Trưởng thôn cũng ra mặt mở nhà thờ tổ. Chính thức gạch tên Trần Thanh khỏi gia phả Trần gia. Từ đây về sau, cậu không còn liên hệ gì với Trần gia nữa.

Nhận tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ, Trần Thanh cảm thấy như người mình nhẹ đi cả mười ký, tràn trề sức sống.

Cậu quay qua nhìn Trần Dũng và Bùi thị.

-Trần thúc, thím Bùi. Sau này gặp lại cứ xem như là người xa lạ.

-Phi!

Bùi thị phun một bãi nước miếng xuống đất.

-Cút m- mày đi, thằng chó. Sau này có chết đói ở ngoài cũng đừng mò về đây.

Trần Thanh chẳng thèm tranh cãi, không thèm về nhà thu dọn gì, ( mà cho dù muốn Bùi thị chắc cũng không cho phép) cậu chậm rãi đi ra khỏi thôn. Phía sau, trưởng thôn đang dặn đi dặn lại mọi người.

-Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, thôn chúng ta về sau đừng mơ ngóc đầu lên được. Cho nên mọi người liệu mà giữ mồm giữ miệng cho tôi.

Mọi người liên tục xác nhận đồng ý, trưởng thôn cũng không yên tâm mà căn dặn mãi. Tận đến lúc Trần Thanh đã đi thật xa, tiếng dặn dò của trưởng thôn vẫn không ngừng.

Trần Thanh đi khỏi cổng thôn. Bên ngoài là con đường đất nhấp nhô. Con đường này dẫn thẳng đến thị trấn. Vì người trong thôn thường xuyên đem đồ lên trấn trên bán nên con đường này có nhiều vết bánh xe ngựa. Nhưng bây giờ Trần Thanh không có đồng nào trong túi mà đón xe. Cậu chỉ biết lững thững đi bộ. Đến chỗ vắng người, cậu lẩn vào trong lùm cây ven đường rồi trốn vào không gian.

Trở lại với không gian quen thuộc, Trần Thanh thở ra một hơi. Không ngờ xử lý thân thế của cơ thể này lại khó khăn vậy. Nhưng may mà người ở đây thật thà, cậu may mắn lừa cho qua. Chứ mớ lí lẽ của cậu, người nào ranh ma tí là tìm thấy lỗ hổng liền, cậu cũng không dễ dàng mà đi như vậy.

Cảm khái xong, lúc Trần Thanh nghiêm túc nhìn lại không gian thì cậu giật mình. Từ lúc xuyên đến đây, cậu vì sợ bị phát hiện nên không vào không gian, mà chỉ dùng ý thức để nhìn trong đây. Nên cậu không phát hiện không gian đã được mở rộng.

Không gian mở rộng ra cả bốn phía, diện tích tăng lên chừng gấp đôi. Khu đất trồng trọt vốn đã kín bưng, bây giờ đã trống một khoảng lớn, tha hồ gieo trồng.

Khoảng đất đen bên này, vốn trước đây bị che kín bằng hàng hóa. Bây giờ đã có thêm chỗ trống. Những kiện hàng mà lúc trước cậu vì tiết kiệm chỗ mà chồng lên nhau đã đổ xuống đất, cũng may trong chúng không có đồ nào dễ vỡ.

Không gian mở rộng rất tốt, nhưng chỉ có một khuyết điểm duy nhất làm Trần Thanh đau đầu, đó là quá lớn. Tưởng tượng cảnh phải đi bộ từ đầu này qua tới đầu kia, cậu đã thấy mệt rồi. Phải chi lúc vụ nổ xảy ra, cậu có đủ thời gian mang xe hơi vào đây thì tốt biết mấy.

Ayyy, Trần Thanh gõ đầu mình một cái. Người không nên quá tham lam, cậu có không gian, được sống lại, còn sống trong một thế giới hòa bình, an toàn. Thêm nữa, không gian không biết vì lí do gì lại mở rộng gấp đôi. Cậu đây là quá may mắn rồi.

Chợt, Trần Thanh mở to mắt rồi chạy về phía đống đồ dự trữ. Nếu nhớ không lầm trong trung tâm mua sắm có cửa hàng bán xe đạp. Lúc đó cậu còn suy nghĩ có nên thu chúng vào không gian không, bởi lúc tang thi đuổi thì đạp xe tránh gì nổi. Bài post có nói tang thi sẽ càng ngày càng phát triển, tốc độ về sau còn nhanh hơn con người. Cho nên, đạp một chiếc xe nhong nhong trước mặt chúng, khác nào đang mời cơm chúng đâu. Nhưng lúc đó mang tâm lí dọn sạch, nên Trần Thanh thây kệ thu luôn. Về sau nếu không dùng thì làm đồ ném tang thi cũng được. Bây giờ xem ra có chỗ dùng rồi.

Tìm được đống xe đạp đó, Trần Thanh cười khổ. Nhiều như vậy, cậu đạp đến bao giờ mới hết đây.

Thôi kệ, bây giờ giải quyết chuyện cái bụng thôi. Bụng cậu vừa lên tiếng kháng nghị.

Thế là Trần Thanh bèn đạp xe đến căn nhà gỗ. Cậu đem tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ để vào trong cái tủ cạnh giường. Cái tủ này là cậu cho thêm vào trong nhà, để chứa những thứ đồ quan trọng. Trong tủ còn chứa giấy tờ tùy thân của cậu, điện thoại và vài bức hình kỷ niệm. Cất kỷ tờ giấy đoạn tuyệt xong, cậu quan sát căn phòng. Nó vẫn vậy, kích thước không hề thay đổi. Dường như không gian bên ngoài có co giãn như thế nào, thì cũng không ảnh hưởng đến trong phòng.

Trần Thanh lấy một hộp mì xào, gục đầu ăn ngấu nghiến. Cơ thể bị đói lâu ngày, nên sau khi ăn xong một phần, dù rất muốn nhưng cậu vẫn không ăn tiếp. Cầm một lon bia lạnh, cậu nằm trên cái ghế mát-xa cạnh giường cho nó đấm bóp cơ thể mệt mỏi của cậu, vừa uống vừa suy nghĩ tương lai.

Trước tiên phải dọn đống đao kiếm cùng xăng dầu trong phòng ra ngoài đã. Ban đầu vì bên ngoài quá chặt mà cậu phải đem chúng vô đây. Bây giờ bên ngoài có chỗ rồi, phải đem nó trở ra, chứ nhìn đống đồ đó lung tung trong nhà, cậu không chịu nỗi. Rồi còn phải sắp xếp lại mớ vật tư bên ngoài.

Rồi tranh thủ thời gian này gieo trồng thêm trong không gian. Trước đây cậu mua rất nhiều hạt giống, cũng không thiếu các loại thực vật quý hiếm như nhân sâm, linh chi,... Ban đầu nghĩ là chúng sẽ không có ích gì nhiều, bởi dù linh tuyền có giúp mấy cây thuốc đó phát triển như thế nào, cũng không chống lại được virus gây bệnh. Nhưng bây giờ đã khác, thời đại này cầm một cây nhân sâm một trăm năm là đã như cầm một báu vật. Huống hồ không gian có thể giúp chúng phát triển thành một trăm, một nghìn hay thậm chí là mười nghìn năm.

Lên kế hoạch trong đầu một lượt, Trần Thanh nhắm mắt ngủ. Giấc ngủ này thật sự quá tốt. Trước khi xuyên đến đây, đã mấy ngày liền cậu không dám ngủ. Lúc thì sợ không gian bị phát hiện, lúc lại sợ tận thế đến trước thời hạn, từ đâu có zombie xông vào nhà mình. Xuyên đến đây rồi, chưa kịp nghỉ ngơi gì đã phải cùng cái nhà đó đấu trí đấu mưu, còn phải lội bộ một đoạn đường thật dài. Cậu gần như đã kiệt sức. Bây giờ, được nằm trong không gian, đảm bảo an toàn. Cậu mới an tâm mà ngủ.