Từ lúc gặp Phương Bảo Địa đến giờ, răng của Trần Thanh suýt thì bị cậu nghiến rớt. Điển hình là bây giờ, cậu cắn chặt răng trừng tên này, tự dặn lòng đang ở trong “lòng địch”, phải cố mà nhịn.
Ai nhờ cái tên này giải thích, cậu đây cũng chẳng tò mò gì, chỉ thắc mắc Liễu cô nương kia là ai thôi. Nếu trẻ đẹp lại tài giỏi, không chừng về sau sẽ lọt vào danh sách “vợ tương lai” của cậu đấy. Thế mà tên này não bị úng, vừa thấy cậu nhìn qua đã vội thanh minh. Cậu với hắn có cái gì cần thanh minh. Không thấy mọi người đang nhìn cậu trừng trừng à, như thể cậu “dữ dằn” với hắn lắm vậy.
Cố gắng hít thở để bản thân không nổi điên lên, Trần Thanh trừng mắt.
-Ta biết rồi. Không cần huynh giải thích.
Nghe thấy cậu nói vậy. Phương Bảo Địa thở phào một tiếng, rồi quay sang nhìn trung niên nam nhân vừa “gài bẫy” hắn, nhếch mép.
-Huỳnh sư huynh sao lại quan tâm tiểu đệ như vậy. Thật khiến ta thụ sủng mà kinh.
Huỳnh Khang nhìn tên tiểu sư đệ đang đứng trước mặt mình, mắt lạnh tanh.
-Sư đệ là đệ tử mà sư phụ yêu quý nhất. Tất nhiên kẻ làm sư huynh này phải “quan tâm” chu đáo rồi.
Phương Bảo Địa cũng cười đáp trả.
-Đó là may mắn của sư đệ.
Rồi hắn xoay qua nhìn Vân Tiêu, cúi chào.
-Bẩm sư phụ. Thanh Thanh đường xa mệt mỏi, mong sư phụ lượng thứ cho đệ ấy có thể nghĩ ngơi. Sau khi sắp xếp xong con và đệ ấy sẽ đến để ra mắt người và trò chuyện thêm. Kính mong được sư phụ cho phép.
Vân Tiêu nãy giờ vẫn im lặng đứng cạnh bên nhìn hai đồ đệ “tâm tình”, nghe hắn nói liền cười đáp.
-Là lỗi của vi sư, ta lại quên mất. Đường xá Đại Trì xa xôi, Thanh Thanh cũng không có võ công trong người, hẳn là đã mệt lắm rồi. Các con mau về nghỉ ngơi, lúc nào khỏe rồi thì đến gặp ta trò chuyện cũng được.
Phương Bảo Địa vội cúi chào sư phụ mình, Trần Thanh thấy vậy cũng vội làm giống hắn, sau đó theo chân tên kia đi. Đoàn người xung quanh vội tách ra một lối đi, nhường đường cho hai người này.
Theo chân Phương Bảo Địa, Trần Thanh có cơ hội quan sát kiến trúc ở nơi đây.
To lớn, hùng vĩ,…không ngôn từ nào diễn tả hết sự đồ sộ của chỗ này. Tòa kiến trúc chính điện khỏng lồ là nơi ở và xử lý giáo vụ của chưởng môn, kiến trúc tựa như các ngôi nhà cổ vậy, tòa nhà gồm năm lầu, thu hẹp dần lên trên đỉnh. Trên đỉnh chóp cắm một lá cờ to đang phất phơ trong gió, chú sư tử được thêu trên cờ vô cùng sống động và dũng mãnh.
Đằng sau chánh điện là dãy nhà cho nội môn đệ tử. Nhìn hàng dài sa số các căn nhà nối tiếp nhau, Trần Thanh chỉ có thể cảm khái một đại bang phái quả thật danh bất hư truyền. Chỉ số lượng nội môn đệ tử thôi đã gấp mấy lần một cái trấn Trì Giang rồi.
Đằng sau đó nữa, là chỗ ở của ngoại môn đệ tử và tạp vụ đệ tử. Số lượng thậm chí còn nhiều hơn lúc nãy. Cậu cũng hiểu, dù sao không phải ai cũng có khả năng được nhận vào bang phái này, có biết bao nhiêu kẻ dù đam mê võ học, chỉ vì “ngộ tính” không cao mà chỉ có thể đi đường vòng.
Trần Thanh đi rồi lại đi, đến lúc hai chân đã mỏi rã rời vẫn không thể đến nơi cần đến. Cậu bèn dừng lại, thở hổn hển mà hỏi Phương Bảo Địa.
-Rốt cuộc huynh muốn dẫn ta đi đâu. Ta mệt lắm rồi.
Phương Bảo Địa vội khuyên.
-Thanh Thanh cố một chút thôi, qua hết dãy núi này là đến chỗ của huynh rồi.
Trần Thanh trợn trừng mắt.
-Đi hết…dãy núi. Huynh đang đùa à?
Phương Bảo Địa lắc đầu, bộ dáng ngây thơ.
-Sao lại đùa, phân đường của huynh nằm ở dãy núi bên kia mà.
Trần Thanh càng ngạc nhiên.
-Tại sao lại ở dãy bên kia, sao không ở đây luôn cho tiện.
Rồi cậu tức giận.
-Nếu ở bên kia, huynh còn bảo ta leo cầu thang làm gì, đã vậy còn đi bộ nãy giờ nữa. Huynh rảnh quá à?
Phương Bảo Địa vội nhận sai.
-Thanh Thanh đừng giận, sắp đến nơi rồi. Để đến nơi ta giải thích cặn kẽ cho đệ.
Trần Thanh mặc kệ, đứng tại chỗ không chịu đi.
-Ta mệt rồi, không đi nữa.
Phương Bảo Địa liền sáp tới.
-Vậy để ta ôm đệ qua đó nhé.
Trần Thanh trừng mắt nhìn hắn.
-Ôm? Ta lại không phải là nữ nhân, huynh dùng từ cho đúng vào, sao không cõng ta qua đó?
Phương Bảo Địa liền cười.
-Ôm đệ mới dễ sử dụng khinh công, đệ có muốn không?
Trong lòng Trần Thanh giãy dụa, khinh công kia, đấy là khinh công trong truyền thuyết kìa. Dẫu cậu cũng từng “bay” rồi, nhưng đó là dùng máy bay, cảm giác sao sánh bằng được tự do “du lịch trên không” được. Trong phim ảnh, mấy vị đại hiệp luôn bay qua bay lại, cậu nhìn đã thèm từ lâu. Nay có cơ hội, không thử thấy có lỗi với bản thân quá.
Trần Thanh tính toán, dù sao “mặt mũi” cậu cũng đã mất sạch từ cái lúc được tên này cõng lên đây rồi. Mất thêm tí nữa cũng chẳng sao, mà cậu lại che mặt nạ, có ai thấy rõ mặt mũi cậu đâu chứ.
Thế là Trần Thanh tự thôi miên bản thân, cho rằng cái kẻ sắp bị ôm đi ôm lại không phải là cậu, mà chỉ là một kẻ “che mặt” nào đó.
Sau khi “kiến thiết tâm lý” vững chãi, cậu bèn gật đầu với Phương Bảo Địa.
-Được rồi, vậy ôm đi.
Phương Bảo Địa vội cuối đầu đến gần cậu, giấu nụ cười mỉm trên môi. Hắn ta đã phát hiện điểm yếu của Trần Thanh. Bình thường cậu rất thông minh, nhưng chỉ cần là những điều cậu không rõ, bằng một chút thủ đoạn là hắn sẽ lừa được cậu ngay.
Cái gì mà ôm mới dễ dàng khinh công chứ. Hắn nói vậy cậu liền tin, thật là ngây thơ đáng yêu quá mà. Nên biết có lần hắn dẫn theo đệ tử mình “bay”, và lần đó tư thế là hắn nắm lấy cổ áo của đứa nhỏ đấy. Đến bây giờ dù đã qua lâu lắm rồi, đồ đệ này của hắn vẫn sợ hắn như sợ giặc, thà đi bộ chứ tuyệt không dám nhờ sư phụ “hộ tống”.
Dưới sự “mưu mô” của Phương Bảo Địa, cuối cùng hắn cũng ôm được Trần Thanh vào lòng, sau đó đề khí dưới chân, vụt bay lên.