Edit: Pa
_____
[Nhưng đâu phải không thể bao dung được.]
***
Tay Thẩm Cảnh Duyên ướt nhẹp, cậu chẳng hiểu Hàn Hành Chu nói câu đó là có ý gì, chắc chắn không phải qua vài tiếng lại nhận ra tim mình đã rung động đâu. Cậu quay đầu lại tiếp tục rửa bát, nghĩ xem rửa xong thì trả lời Hàn Hành Chu như nào.
[Có rảnh, Sao vậy?]
Có lẽ đối phương đang đợi cậu trả lời, vừa nhận được tin nhắn của Thẩm Cảnh Duyên đã lập tức gọi tới.
"Là tôi, Hàn Hành Chu."
"Tôi biết." Thẩm Cảnh Duyên cảm thấy giọng điệu nghiêm túc của đối phương rất hài, giống như đặc vụ ngầm phản ứng trước một mật mã bí mật.
"Ngày kia cậu có rảnh không? Tôi..."
"Có chuyện gì vậy?"
"Cậu có thể đến nhà tôi chơi được không?"
"Hả?"
Thẩm Cảnh Duyên không khỏi kinh ngạc thốt lên, tuy rằng cậu cũng đoán được Hàn Hành Chu là kiểu nếu không có việc sẽ không chủ động hẹn gặp người khác nhưng không ngờ anh ta lại mở miệng mời cậu đến nhà như vậy.
"Sao lại đột ngột thế?"
"Mẹ tôi muốn gặp cậu."
Biết là Hàn Hành Chu chẳng thể nhìn được mình nên Thẩm Cảnh Duyên đã trợn mắt khinh bỉ, chẳng lẽ lý do người đàn ông đã ba mươi tuổi này còn chưa tìm được nửa kia là do anh ta là "con trai cưng của mẹ" ư, sau này gặp chuyện gì to tát thì có gánh vác nổi không vậy?
"Ơ, để tôi suy nghĩ đã."
Thẩm Cảnh Duyên không rảnh để tâm xem nói vậy có lễ phép hay không, cậu không biết Hàn Hành Chu đang nghĩ cái gì trong đầu, rõ ràng cả hai đều thấy không hợp mà còn cố tình đi gặp người lớn.
"Được, vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Thẩm Cảnh Duyên đi từ trong bếp ra, không ngờ mẹ Thẩm đang nằm vùng ở bên ngoài, xém chút nữa doạ cậu nhảy dựng.
"Mẹ làm cái gì đấy?"
"Nghe thấy có tiếng nói chuyện nên đến xem sao."
"Chứ chẳng nhẽ là tiếng trộm ạ." Thẩm Cảnh Duyên biết mẹ mình đang nghĩ gì, "Là Thẩm Hành Chu gọi điện ạ."
"Ồ!" Nét mặt của mẹ cậu giống như đang nói "Tôi đoán ra rồi", "Chẳng phải nói là không có hy vọng sao?"
"Mẹ anh ta muốn con đến nhà họ ăn tối." Thẩm Cảnh Duyên nói: "Con vẫn chưa trả lời."
"Nếu con không muốn đi cũng không sao, mẹ từ chối giúp con."
Hai mẹ biết rõ chuyện tính hướng của con trai bạn mình nên càng ngày càng thân thiết, nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng, đã là thế kỷ 21 rồi, đâu thể ép duyên. Không hợp là một chuyện nhưng quan hệ đôi bên vẫn cần được duy trì đúng cách.
"Hay mẹ đi với con?"
"Đừng." Thẩm Cảnh Duyên lập tức từ chối, hai người đàn ông dắt mẹ theo để gặp mặt, cảnh tượng đó quá nực cười, "Con tự đi là được."
"Ừ, con đi tắm đi, đêm nay ngủ lại đây nhé."
"Vâng."
***
"Cậu ấy bảo phải suy nghĩ đã" Hàn Hành Chu nói với mẹ mình.
"Ừ." Bà nhìn Hàn Hành Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [1], "Anh đừng có mà nghĩ cách trốn tránh."
"Con không thích yêu đương như vậy." Hàn Hành Chu vẫn giữ nguyên lý do từ chối như cũ, "Thế thì toan tính quá."
"Tôi giới thiệu Cảnh Duyên cho anh, không phải để anh hành xử như vậy, bỏ người ta lại trước cửa nhà hàng rồi cứ thế đi về, nếu tôi là mẹ của Cảnh Duyên thì không thể nào có ấn tượng tử tế với anh nổi, cố mà thuyết phục Cảnh Duyên qua nhà mình chơi đi, dù gì thì thằng bé cũng là con trai của bạn tôi."
"Con biết rồi."
Hàn Hành Chu cúp máy. Anh tính tra cứu tài liệu mà không thể nào tập trung được. Trước khi có buổi xem mắt này, anh chưa bao giờ biết cách đối nhân xử thế của mình với mọi người lại tệ như vậy, nghĩ lại, EQ [2] của anh thực sự rất thấp sao?
Nếu Thẩm Cảnh Duyên biết anh nghĩ được như vậy thì chắc chắn sẽ gật đầu ngay lập tức.
([email protected]@d @paaa03)
"Ây da."
Thẩm Cảnh Duyên vừa tắm rửa xong, bước ra đã thấy mẹ thở dài, bố ngồi một bên dùng ánh mắt nhắn nhủ tới cậu: "Con tiêu rồi."
Thẩm Cảnh Duyên lại gần rồi ngồi xuống, anh thấy trên điện thoại của mẹ có ảnh một người đàn ông.
"Ai thế ạ?"
"Đối tượng xem mắt tiếp theo của con."
Thẩm Cảnh Duyên giành điện thoại, nhìn kỹ thông tin của mấy người đàn ông đó, lần đầu cậu cảm thấy Hàn Hành Chu mới là mỹ vị.
Người này quá thấp, cậu không muốn có một anh công lùn như vậy. Người này quá 0 (thụ), nhìn qua là biết trùng số rồi. Đây là hương vị tình cha à... nhìn qua là biết không ai lấy.
"Đều không được." Thẩm Cảnh Duyên trả lời rất chắc chắn.
"Vậy con muốn tìm người như thế nào?"
"Cao to, đẹp trai."
"Cũng chẳng biết tự soi gương nhỉ?"
"Ít nhất là con hơn bọn họ." Thẩm Cảnh Duyên thì thào, chỉ bằng vẻ bề ngoài thì Hàn Hành Chu chính là món ngon trời ban.
"Cho dù thế nào đi nữa, nếu mấy người này không ổn thì cũng không được, con đi cầu nguyện cho bản thân sớm tìm được chân mệnh thiên tử để mẹ không phải nhọc lòng nữa."
"Chẹp." (Tiếng tặc lưỡi)
"À mà, mẹ của Hàn Hành Chu vừa rồi gọi cho mẹ, cô ấy chỉ muốn mời con tới chơi thôi, không có ý gì khác."
"Ồ, vậy thì được ạ." Thẩm Cảnh Duyên biết hai người là bạn bè, không thể vì bản thân bực bội mà giận chó đánh mèo làm buồn lòng người lớn được.
Cậu quay về phòng nhắn lại cho Hàn Hành Chu:
[Ngày kia tôi rảnh.]
[Được, nhà cậu ở đâu? Tôi tới đón cậu.]
"Haizz"
Thẩm Cảnh Duyên thở dài, phong cách nói chuyện đúng kiểu độc tài. Gửi địa chỉ cho Hàn Hành Chu xong thì cậu cũng tắt máy luôn. Lúc nhắm mắt lại, trong đầu Thẩm Cảnh Duyên chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường - thật ra, không hẳn là không thể hẹn hò với Hàn Hành Chu, anh ta là người ưu tú nhất trong danh sách xem mắt của cậu. Cho dù EQ của không cao, nhưng đâu phải không thể bao dung được.
Chớp mắt đã qua hai ngày, Thẩm Cảnh Duyên chọn một bộ đồ cơ bản, cậu xuống dưới sảnh từ sớm để đợi Hàn Hành Chu tới đón. Qua mười lăm phút, Hàn Hành Chu đã lái xe đến.
"Chào buổi chiều."
"Chào buổi chiều." Thẩm Cảnh Duyên gật đầu đáp, rồi ngồi vào ghế phụ.
"Thực xin lỗi."
"Hả?" Thẩm Cảnh Duyên thầm nghĩ trong lòng, anh bạn, anh lại khiến tôi hoang mang rồi.
"Tôi đã để cậu ở lại sau bữa tối ngày hôm đó."
"À." Bây giờ, Thẩm Cảnh Duyên lại thấy hơi ngại, "Không sao đâu."
"Vậy được."
Thẩm Cảnh Duyên cẩn thận ngắm chiếc xe của Hàn Hành Chu, không có đồ trang trí, đơn giản như xe mới vậy.
"Anh không dùng móc treo nhỏ nhỏ hay cái gì đó à?"
"Nó lắc lư trước mắt sẽ làm tôi phân tâm."
"Thì ra là thế." Thẩm Cảnh Duyên lại tìm đề tài để nói: "Tôi chỉ mua một giỏ trái cây."
"Không sao đâu, cậu đến là mẹ tôi đã rất vui rồi."
Quả nhiên là như vậy.
"Con chào dì." Thẩm Cảnh Duyên bật công tắc bé ngoan, hoạt bát trước mặt người lớn, "Con mua một chút hoa quả biếu dì ạ."
"Ấy, con khách sáo quá." Mẹ Hàn càng nhìn càng thấy vừa lòng với Thẩm Cảnh Duyên, sau đó liếc sang Hàn Hành Chu ở phía sau, càng nghĩ càng tức.
"Ngồi đi, ngồi đi."
"Dạ."
"Hành Chu, đi gọt trái cây."
Hàn Hành Chu ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Thẩm Cảnh Duyên như ngồi trên đống lửa, cậu sợ phụ huynh bên này lại gán ghép hai người. Cũng sợ mẹ Hàn sẽ nói mấy câu như: "Mấy ngày trước, Hàn Hành Chu không hiểu chuyện, bác thay mặt nó xin lỗi", nhưng không ngờ, người phụ nữ trước mặt lại không nói ra những điều đó, như thể bà đang thực sự trò chuyện với một người bạn mới.
"Tiểu thuyết ngôn tình rất hay." Mẹ Hàn nói, "Hồi nhỏ dì rất thích đọc tiểu thuyết tình cảm nhất."
"Có dịp, con sẽ gửi vài cuốn cho dì xem ạ."
"Thế, bộ tiếp theo con định viết gì vậy?"
"Hoa quả bổ xong rồi." Hàn Hành Chu đặt táo lên bàn, "Đang nói chuyện gì vậy?"
"Con thì hiểu cái gì về tiểu thuyết ngôn tình chứ?" Mẹ Hàn thấy con trai mình thật chướng mắt, một chàng trai tốt như thế này mà còn không thích, xứng đáng ở một mình. "Con chỉ biết đọc tài liệu thôi."
"..."
Thẩm Cảnh Duyên lập tức giải vây cho anh: "Sở thích của mỗi người là khác nhau haha." Đột nhiên cậu bị kẹt, không biết nên gọi Hàn Hành Chu là gì. Đành phải bất chấp nói tiếp: "Thành tựu về chuyên ngành của anh Hành Chu rất lợi hại ạ."
Hàn Hành Chu nhướng mày, anh không ngờ Thẩm Cảnh Duyên sẽ nói như thế.
Mẹ Hàn càng nghe càng hài lòng, đứa trẻ này nói chuyện dễ nghe hơn Hàn Hành Chu nhiều. Bà lấy di động ra, ghé sát vào Thẩm Cảnh Duyên rồi hỏi:
"Con nhìn giúp dì xem mấy chàng trai này đi, con thấy thế nào?"
Tim Thẩm Cảnh Duyên lệch đi một nhịp, đây là định giới thiệu mình hay cho Hàn Hành Chu? Tuy nhiên, Hàn Hành Chu đã nhanh chóng đứng ra giải quyết, anh nghiêm mặt, còn chưa thèm nhìn đã nói:
"Con không đồng ý xem mắt với những người xa lạ."
Thẩm Cảnh Duyên liếc sang anh oán thầm, chẳng phải anh đi xem mắt với tôi sao.
"Tránh xa ra chút đi." Mẹ Hàn đặc biệt lựa ra mấy người cho Thẩm Cảnh Duyên xem, "Con nghĩ ai ổn hơn?"
"Chuyện này con không thể nói bừa được." Thẩm Cảnh Duyên thận trọng trả lời.
Hàn Hành Chu bó tay, bất đắc dĩ phải ngó qua xem một chút, sau khi xem xong thì mặt anh càng u ám hơn. Phản ứng hoá học trong tình yêu chẳng phải là thứ cứ gặp người thật mới xảy ra, chỉ nhìn qua màn hình thôi cũng thấy những người trên này chẳng có duyên với anh.
Anh nghiêng đầu sang nhìn Thẩm Cảnh Duyên, dường như Thẩm Cảnh Duyên chính là lựa chọn tốt nhất.
_____
[1] Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn (Theo vtudien.com)
[2] Chỉ số EQ: Emotional Quotient - khả năng nhận diện, kiểm soát những suy nghĩ, cảm xúc, chỉ số dùng để đo lường khả năng trí tuệ về mặt cảm xúc.